Đứa trẻ nội tâm lưu giữ những cảm xúc mà không thể giãi bày
Trần Minh Thơ
2024-07-19 16:14:14
Mất ngủ nhiều ngày khiến cô cảm thấy thật tệ, sức khỏe tinh thần, tâm hồn thể xác kiệt quệ sa sút thấy rõ.
Lam thừa nhận mình là một đứa trẻ nội tâm, cô lưu giữ những cảm xúc mà không thể giãi bày, nỗi đau khổ khó thể xóa nhòa và những khát khao từ tận đáy lòng. Nếu như từ nhỏ đã sống trong hạnh phúc, vậy thì cô sẽ nhìn thế giới một cách cởi mở lạc quan, còn nếu như lúc nhỏ có quá nhiều kí ức tiêu cực… Vậy thì sẽ rơi vào trạng thái bị thương và chán nản.
Lam kể trước giờ cô ấy đều không dám mở lời đòi hỏi những gì bản thân thích, lúc đi học chỉ vì sợ cúi người buộc dây giày mà bạn bè không đợi mình, cô cứ thế đi lỏng lẻo khó khăn cho đến khi tự mình vấp phải dây rồi té ngã.
Bạn bè quay lại không những không giúp đỡ mà còn cười nhạo, coi cô như trò đùa. Lam vừa bị đau vừa bị sỉ nhục, cô đứng dậy lau nước mắt và bị bạn bè chế giễu là “đồ mít ướt” cụm từ chỉ những người yếu lòng, mau nước mắt, mà không biết cô đã vì họ mà buộc bản thân vào tình huống khó xử như vậy.
Quang nói đều do Lam không bỏ được những chấp niệm trong lòng, nên mang đến cho mình quá nhiều gánh nặng không cần thiết, những đau khổ đó đều do cộ tự làm khó bản thân mà ra.
“Nếu như luôn vì một chuyện nhỏ mà rối rắm trong lòng như vậy sẽ rất mệt mỏi, để bản thân có tâm tình tốt thì mọi thứ tự nhiên sẽ tốt lên.”
Anh không hy vọng vì chút chuyện nhỏ khiến cô không vui, vì ánh mắt của người khác mà buồn bực, nghĩ thông suốt thì không có chuyện gì là to tát, chỉ cần nhìn thấu thì không có gì là không qua được.
Có lúc câu nói “không sao, sẽ tốt thôi” từ người lạ còn chữa lành hơn câu nói từ người thân.
Quang an ủi:
“Cô nhìn kìa, ai bước ra xã hội cũng đều đơn phương độc mã chống cự với hết vấn đề này đến vấn đề khác, nhưng cuộc sống chẳng phải chính là như vậy sao? Nó không nhằm vào một ai đó! Mọi người đều không từ bỏ, đều vẫn đang kiên trì, thì cô cũng không nên làm người nhận thua!”
Hai người muốn ngồi thêm một lúc nữa, nhưng Quang chợt nhớ còn hồ sơ vụ kiện vẫn chưa xem mà vài ngày nữa đã phải lên tòa.
Quang chưa nói ra, Lam đã đoán được là chuyện của em họ anh ấy. Quang rất bất ngờ khi Lam đoán bừa mà lại đúng.
“Sao cô biết?”
Lam chỉ chớp mắt nhìn anh một cái rồi không nói, mấy ngày trước Nhã Nam Lăng đã giao cho cô giải quyết vụ này. Cô luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như ngày lên tòa hôm ấy sẽ xảy ra một vài chuyện sẽ khiến cô căng thẳng, nhưng đồng thời sẽ khiến cô vui vẻ. Khóe môi khẽ giật, cô cứ chờ đợi mà thôi.
Quang tinh tường nhanh chóng nhận ra sự biến đổi trên gương mặt thanh tú của Lam, nét cười cuối cùng cũng biến mất trên gương mặt ấy. Quang mơ hồ cảm thấy có chút bất ổn, cuối cùng chợt hiểu ra cô có liên quan đến vụ kiện nên mới xuất hiện biểu cảm đó.
Anh nén cười nhìn Lam, anh cũng rất mong chờ, cũng lâu rồi hai người không tranh luận với nhau trong cùng một vụ kiện.
Quang nhìn thấy điều đặc biệt ở cô Kiểm sát viên này. Anh tranh tụng ở rất nhiều phiên tòa, tiếp xúc với nhiều Đại diện viện kiểm sát, số ít đều "lười" đối đáp, tranh luận với Luật sư trong quá trình tố tụng, chỉ giữ nguyên quan điểm như cáo trạng truy tố.
Nhưng ở Lam lại khác, hầu hết những phiên tòa phối hợp cùng cô ấy, cô đã có sự chủ động trong quá trình tranh luận, đối đáp với Luật sư bào chữa, chuẩn bị đầy đủ đề cương xét hỏi, luận tội, dự kiến các tình huống có thể phát sinh tại phiên tòa mà ứng biến nhanh gọn, kịp thời. Anh đánh giá khá cao về sự chuyên nghiệp của cô ấy.
Lam thu dọn lại đống thức ăn trước mặt, vứt nữa hộp rỗng đi còn một nửa hộp chân gà đóng lại.
Vừa đi được vài bước Lam phát hiện từ đâu xuất hiện con mèo hoang đi qua lại quấn quanh dưới chân, cô ấy liền gọi Quang lại xem.
“Anh nhìn này, có một con mèo hoang!”
Quang nghe vậy thì quay lại.
“Đâu ra thế?”
Lam nhìn theo chú mèo đi về hướng hai hộp thức ăn họ vừa vứt đi ban nãy.
“Đã gọi là mèo hoang thì làm gì có nhà?”
“Oh, nhìn nó bẩn quá, hình như đang đói kìa.”
Chú mèo cố liếm láp ít vụn thức ăn còn sót lại trên hai chiếc hộp rỗng, Lam tội nghiệp lấy hộp chân gà khi nãy ra.
“Chiếc khăn tay lúc nãy của anh đâu, đã đến lúc nó phát huy tác dụng rồi.”
Quang một tay giữ túi nilon cho Lam lấy đồ, một tay tìm khăn.
“Cô sợ mèo ư?”
Lam phủ nhận, cô nói mình không sợ mèo chỉ là nó hơi dơ, dã lại mèo hoang có đặc tính riêng, lỡ như bất cẩn bị cào thì nguy. Anh đưa Lam chiếc khăn, hoài nghi món ăn Lam đang cầm trên tay.
“Nó ăn được không vậy? Tôi thấy nguy hiểm lắm.”
Quang đi theo phía sau cô ấy đến chỗ con mèo, Lam mở hộp thức ăn lấy ra ba khúc chân gà vứt xuống đất, nó nhanh chóng đánh hơi được liền di chuyển đến gần. Có vẻ nó là mèo hoang thật, không sợ người lạ chút nào, ngược lại còn quấn quýt dưới chân cô khi được cho ăn.
Bị đói nhiều ngày, nó ăn khá hấp tấp nên đã bị nghẹn, hai người không có kiến thức nuôi mèo cũng chẳng biết phải làm sao, Quang chợt nảy ra một ý, nhanh chóng xé một bên hộp xốp chạy xuống bờ sông lấy ít nước đến, không ngờ uống được vài ngụm nó đã khá hơn.
Trong lúc ăn liên tục phát ra những âm thanh dễ thương khiến người chưa từng nuôi mèo như Quang thích thú mãi đứng xem nó ăn. Lam dùng chiếc khăn của Quang bao quanh bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo.
“Mèo à, nếu hai ta không đụng hàng, thì mi hôm nay không được ăn ngon như vậy đâu. May mà hôm nay mi diện một cây đen ra ngoài.”
Quang nhìn bộ đồ Lam mặc trên người rồi lại nhìn xuống bộ lông đen của con mèo. Cười trêu chọc:
“Cô thấy nó có thể thay đồ không?”
Quang tiện tay lấy một cái chân gà lên gặm, Lam liền nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
“Anh ăn thức ăn cho mèo rồi.”
Đang ngon miệng anh chợt khựng lại nhìn xuống chiếc chân trong tay bỡ ngỡ.
“Của cô mà? Cái chân còn lại mới là của tôi.”
Lam đưa cái chân gà đang cầm trên tay định chút nữa cho chú mèo ăn về phía anh ấy nói đây mới là của anh, Quang lập luận rằng cô ấy đang cho con mèo ăn cái của cô, Lam vẫn bảo vệ quan điểm của mình, cô nói đang cho con mèo ăn cái của anh chứ không phải của mình.
“Anh xem, trên đây còn có viết tên anh này!”
“Không có, cô lừa ai chứ? Quá đáng.”
Đôi khi hai người họ cũng rất trẻ con, trở nên tương tàn đến mức không thèm nhìn nhau chỉ vì một miếng ăn. Lam nén cười khi nhìn Quang, cô vứt luôn chiếc chân còn lại xuống đất cho chú mèo để khỏi giành.
Lam vừa đứng lên Quang để ý thấy dây giày cô bị tuột ra nên vội ngăn cô lại, không nói một lời ngồi xuống giúp cô ấy buộc lại dây giày. Buộc xong anh tiện tay chỉnh lại ống quần cho Lam, dặn dò cô đi đứng cẩn thận, con gái ra đường quan trọng nhất là khuôn mặt, đừng để nó bị sẹo.
Xong hai người cùng nhau lên ô tô, xe chạy được một đoạn, Quang tập trung lái xe nên không mấy chú ý đến Lam bên phía ghế phụ.
“Anh có thể bật nhạc được không?”
Chỉ khi nghe Lam yêu cầu anh mới chú ý đến cô ấy một chút, có vẻ không khí trên xe vô cùng tẻ nhạt nên cô ấy mới tìm đến âm nhạc. Anh lái xe đường dài nên thường không thích có âm thanh xung quanh vì không muốn bị chi phối, phần nửa cũng không thật sự yêu thích âm nhạc.
Quang lấy điện thoại ra từ túi áo vest kết nối điện thoại với màn hình ô tô bằng Bluetooth, sau đó hỏi Lam muốn nghe bài gì và đưa điện thoại để cô chọn còn anh tiếp tục lái xe. Một lúc sau, tiếng nhạc dần nổi lên khiến không khí trong xe trở nên sôi động hơn, bài hát đầu tiên đã dẫn anh vào thế giới âm nhạc Hoa ngữ. Quang chưa từng nghe nhạc Hoa nên lần đầu nghe có vẻ không hay, nhưng bốn đến năm lần dần dần cảm thấy rất hay.
Lúc nghe nhạc cô nhắm mắt cố tận hưởng giai điệu của từng câu hát, đôi khi lại vô thức ngâm nga theo, ngón tay cũng cử động theo, đưa qua đưa lại trong không khí. Nhìn Lam, Quang chợt mỉm cười, nhìn cô tới ngây dại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất khác lạ, cho rằng cô cố tạo cho mình vỏ bọc lạnh lùng để che giấu đi con người sôi nổi, nhiệt huyết trong.
Nữa tiếng di chuyển cô luôn giữ nguyên một bài tua đi tua lại, Quang tò mò nên hỏi:
“Nghe một bài hát không thấy chán à?”
Lam lắc đầu, cô cho biết đã nghe bài hát này hơn một tuần rồi, cảm thấy rất hay. Lam còn chia sẻ thêm mình có thói quen nghe nhạc bất cứ khi nào có dịp, cô yêu âm nhạc, yêu từng giai điệu bài hát, cô ấy thích nghe đi nghe lại một bản nhạc đến khi chán mới thôi.
“Thế sao, nhạc ngoại thú vị đến vậy à?”
Nghe anh hỏi cô dần thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa.
“Theo cảm nhận và suy nghĩ của riêng tôi thì nhạc Trung rất hay và ý nghĩa, nhất là những nhạc cho lứa tuổi cỡ từ 12- 25, nó mới hay làm sao, nghe được những bài đó mới thấy cuộc đời này có nhiều niềm vui và nhiều cái phải suy nghĩ lắm.”
Nghe Lam cảm thán một hồi tới chung cư lúc nào không hay, hóa ra suốt chặn đường anh bị cuốn vào câu chuyện của cô ấy. Quang cảm thấy cô gái này có rất nhiều sự bí ẩn, ánh mắt cô nhìn anh lúc lạnh như băng lúc thì ấm như lửa, trùng hợp anh là kiểu người thích phiêu lưu, mạo hiểm, cô càng tỏ ra bí ẩn khó đoán anh lại muốn khám phá.
Bình thường cô luôn thờ ơ lạnh lùng trong mọi việc, cũng rất kiệm lời với anh ấy, nhưng khi nói đến chủ đề âm nhạc cô lại trở nên hoạt ngôn hơn hẳn, đến nỗi khi bị Quang nhắc về sự thay đổi của mình, cô thậm chí còn ngạc nhiên vì mình đang buôn chuyện với một người lạ.
Quang như hiểu ra không phải do cô trầm tính, hờ hững, mà vì cô không tìm được ai để trò chuyện, cũng không có ai sẵn lòng lắng nghe lời tâm sự dài dòng của cô. Quang hít vào một hơi mạnh, gương mặt anh lúc này có một loại ôn nhu đặc biệt, dường như hai người vẫn có điểm chung.
Xung quanh anh có rất nhiều bạn bè nhưng ai cũng có cuộc sống riêng, không ai có đủ thời gian để tâm sự tán gẫu cùng Quang.
Lúc di chuyển từ hầm gửi xe lên căn hộ, Quang nhân lúc Lam cao hứng cùng cô nói rất nhiều điều, cuộc đối thoại giữa hai người vượt ra ngoài các chủ đề nơi làm việc và đi sâu hơn vào các cuộc thảo luận về cảm xúc cá nhân.
Anh tò mò về những người trông lạnh lùng giống cô nên đã đặt ra có vô vàn câu hỏi như: “Sao cô không líu lo như những cô gái khác? Sao cô không nhí nhố cười đùa?”
Và ti tỉ câu hỏi kiểu thế muốn Lam trả lời hết tất cả. Đương nhiên cô sẽ không vì anh cùng cô tâm sự một lúc mà đem hết những chuyện trong lòng ra bày tỏ với anh, những chuyện liên quan đến bản thân như vậy cô đều sẽ từ chối trả lời hết.
Khó khăn lắm anh mới biết được cô ấy chưa có người yêu, khi nghe chính miệng cô xác nhận Quang đã nhịn cười quay đi chỗ khác, biết ngay cô ấy chưa có người yêu, vì đứa con gái khó gần gũi như cô ấy thì làm sao có ai dám chủ động tiến tới xin làm quen.
Ánh mắt Lam chuyển về phía Quang, bắt trọn khoảnh khắc anh cười nhạo mình, dù quay mặt đi chỗ khác nhưng cô vẫn nhìn thấy vai anh đang run lên, phải lấy tay che miệng mới ngăn được tiếng cười.
Lam mím môi, híp mắt lại nhìn Quang, khi giận trong mắt cô đột nhiên có sự bình lặng tựa như vũng nước tù. Quang quay lại lập tức bị ánh mắt sát khí đó làm cho giật mình, anh biết điều nên không hỏi thêm gì nữa.
Lam thừa nhận mình là một đứa trẻ nội tâm, cô lưu giữ những cảm xúc mà không thể giãi bày, nỗi đau khổ khó thể xóa nhòa và những khát khao từ tận đáy lòng. Nếu như từ nhỏ đã sống trong hạnh phúc, vậy thì cô sẽ nhìn thế giới một cách cởi mở lạc quan, còn nếu như lúc nhỏ có quá nhiều kí ức tiêu cực… Vậy thì sẽ rơi vào trạng thái bị thương và chán nản.
Lam kể trước giờ cô ấy đều không dám mở lời đòi hỏi những gì bản thân thích, lúc đi học chỉ vì sợ cúi người buộc dây giày mà bạn bè không đợi mình, cô cứ thế đi lỏng lẻo khó khăn cho đến khi tự mình vấp phải dây rồi té ngã.
Bạn bè quay lại không những không giúp đỡ mà còn cười nhạo, coi cô như trò đùa. Lam vừa bị đau vừa bị sỉ nhục, cô đứng dậy lau nước mắt và bị bạn bè chế giễu là “đồ mít ướt” cụm từ chỉ những người yếu lòng, mau nước mắt, mà không biết cô đã vì họ mà buộc bản thân vào tình huống khó xử như vậy.
Quang nói đều do Lam không bỏ được những chấp niệm trong lòng, nên mang đến cho mình quá nhiều gánh nặng không cần thiết, những đau khổ đó đều do cộ tự làm khó bản thân mà ra.
“Nếu như luôn vì một chuyện nhỏ mà rối rắm trong lòng như vậy sẽ rất mệt mỏi, để bản thân có tâm tình tốt thì mọi thứ tự nhiên sẽ tốt lên.”
Anh không hy vọng vì chút chuyện nhỏ khiến cô không vui, vì ánh mắt của người khác mà buồn bực, nghĩ thông suốt thì không có chuyện gì là to tát, chỉ cần nhìn thấu thì không có gì là không qua được.
Có lúc câu nói “không sao, sẽ tốt thôi” từ người lạ còn chữa lành hơn câu nói từ người thân.
Quang an ủi:
“Cô nhìn kìa, ai bước ra xã hội cũng đều đơn phương độc mã chống cự với hết vấn đề này đến vấn đề khác, nhưng cuộc sống chẳng phải chính là như vậy sao? Nó không nhằm vào một ai đó! Mọi người đều không từ bỏ, đều vẫn đang kiên trì, thì cô cũng không nên làm người nhận thua!”
Hai người muốn ngồi thêm một lúc nữa, nhưng Quang chợt nhớ còn hồ sơ vụ kiện vẫn chưa xem mà vài ngày nữa đã phải lên tòa.
Quang chưa nói ra, Lam đã đoán được là chuyện của em họ anh ấy. Quang rất bất ngờ khi Lam đoán bừa mà lại đúng.
“Sao cô biết?”
Lam chỉ chớp mắt nhìn anh một cái rồi không nói, mấy ngày trước Nhã Nam Lăng đã giao cho cô giải quyết vụ này. Cô luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như ngày lên tòa hôm ấy sẽ xảy ra một vài chuyện sẽ khiến cô căng thẳng, nhưng đồng thời sẽ khiến cô vui vẻ. Khóe môi khẽ giật, cô cứ chờ đợi mà thôi.
Quang tinh tường nhanh chóng nhận ra sự biến đổi trên gương mặt thanh tú của Lam, nét cười cuối cùng cũng biến mất trên gương mặt ấy. Quang mơ hồ cảm thấy có chút bất ổn, cuối cùng chợt hiểu ra cô có liên quan đến vụ kiện nên mới xuất hiện biểu cảm đó.
Anh nén cười nhìn Lam, anh cũng rất mong chờ, cũng lâu rồi hai người không tranh luận với nhau trong cùng một vụ kiện.
Quang nhìn thấy điều đặc biệt ở cô Kiểm sát viên này. Anh tranh tụng ở rất nhiều phiên tòa, tiếp xúc với nhiều Đại diện viện kiểm sát, số ít đều "lười" đối đáp, tranh luận với Luật sư trong quá trình tố tụng, chỉ giữ nguyên quan điểm như cáo trạng truy tố.
Nhưng ở Lam lại khác, hầu hết những phiên tòa phối hợp cùng cô ấy, cô đã có sự chủ động trong quá trình tranh luận, đối đáp với Luật sư bào chữa, chuẩn bị đầy đủ đề cương xét hỏi, luận tội, dự kiến các tình huống có thể phát sinh tại phiên tòa mà ứng biến nhanh gọn, kịp thời. Anh đánh giá khá cao về sự chuyên nghiệp của cô ấy.
Lam thu dọn lại đống thức ăn trước mặt, vứt nữa hộp rỗng đi còn một nửa hộp chân gà đóng lại.
Vừa đi được vài bước Lam phát hiện từ đâu xuất hiện con mèo hoang đi qua lại quấn quanh dưới chân, cô ấy liền gọi Quang lại xem.
“Anh nhìn này, có một con mèo hoang!”
Quang nghe vậy thì quay lại.
“Đâu ra thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam nhìn theo chú mèo đi về hướng hai hộp thức ăn họ vừa vứt đi ban nãy.
“Đã gọi là mèo hoang thì làm gì có nhà?”
“Oh, nhìn nó bẩn quá, hình như đang đói kìa.”
Chú mèo cố liếm láp ít vụn thức ăn còn sót lại trên hai chiếc hộp rỗng, Lam tội nghiệp lấy hộp chân gà khi nãy ra.
“Chiếc khăn tay lúc nãy của anh đâu, đã đến lúc nó phát huy tác dụng rồi.”
Quang một tay giữ túi nilon cho Lam lấy đồ, một tay tìm khăn.
“Cô sợ mèo ư?”
Lam phủ nhận, cô nói mình không sợ mèo chỉ là nó hơi dơ, dã lại mèo hoang có đặc tính riêng, lỡ như bất cẩn bị cào thì nguy. Anh đưa Lam chiếc khăn, hoài nghi món ăn Lam đang cầm trên tay.
“Nó ăn được không vậy? Tôi thấy nguy hiểm lắm.”
Quang đi theo phía sau cô ấy đến chỗ con mèo, Lam mở hộp thức ăn lấy ra ba khúc chân gà vứt xuống đất, nó nhanh chóng đánh hơi được liền di chuyển đến gần. Có vẻ nó là mèo hoang thật, không sợ người lạ chút nào, ngược lại còn quấn quýt dưới chân cô khi được cho ăn.
Bị đói nhiều ngày, nó ăn khá hấp tấp nên đã bị nghẹn, hai người không có kiến thức nuôi mèo cũng chẳng biết phải làm sao, Quang chợt nảy ra một ý, nhanh chóng xé một bên hộp xốp chạy xuống bờ sông lấy ít nước đến, không ngờ uống được vài ngụm nó đã khá hơn.
Trong lúc ăn liên tục phát ra những âm thanh dễ thương khiến người chưa từng nuôi mèo như Quang thích thú mãi đứng xem nó ăn. Lam dùng chiếc khăn của Quang bao quanh bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo.
“Mèo à, nếu hai ta không đụng hàng, thì mi hôm nay không được ăn ngon như vậy đâu. May mà hôm nay mi diện một cây đen ra ngoài.”
Quang nhìn bộ đồ Lam mặc trên người rồi lại nhìn xuống bộ lông đen của con mèo. Cười trêu chọc:
“Cô thấy nó có thể thay đồ không?”
Quang tiện tay lấy một cái chân gà lên gặm, Lam liền nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
“Anh ăn thức ăn cho mèo rồi.”
Đang ngon miệng anh chợt khựng lại nhìn xuống chiếc chân trong tay bỡ ngỡ.
“Của cô mà? Cái chân còn lại mới là của tôi.”
Lam đưa cái chân gà đang cầm trên tay định chút nữa cho chú mèo ăn về phía anh ấy nói đây mới là của anh, Quang lập luận rằng cô ấy đang cho con mèo ăn cái của cô, Lam vẫn bảo vệ quan điểm của mình, cô nói đang cho con mèo ăn cái của anh chứ không phải của mình.
“Anh xem, trên đây còn có viết tên anh này!”
“Không có, cô lừa ai chứ? Quá đáng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi khi hai người họ cũng rất trẻ con, trở nên tương tàn đến mức không thèm nhìn nhau chỉ vì một miếng ăn. Lam nén cười khi nhìn Quang, cô vứt luôn chiếc chân còn lại xuống đất cho chú mèo để khỏi giành.
Lam vừa đứng lên Quang để ý thấy dây giày cô bị tuột ra nên vội ngăn cô lại, không nói một lời ngồi xuống giúp cô ấy buộc lại dây giày. Buộc xong anh tiện tay chỉnh lại ống quần cho Lam, dặn dò cô đi đứng cẩn thận, con gái ra đường quan trọng nhất là khuôn mặt, đừng để nó bị sẹo.
Xong hai người cùng nhau lên ô tô, xe chạy được một đoạn, Quang tập trung lái xe nên không mấy chú ý đến Lam bên phía ghế phụ.
“Anh có thể bật nhạc được không?”
Chỉ khi nghe Lam yêu cầu anh mới chú ý đến cô ấy một chút, có vẻ không khí trên xe vô cùng tẻ nhạt nên cô ấy mới tìm đến âm nhạc. Anh lái xe đường dài nên thường không thích có âm thanh xung quanh vì không muốn bị chi phối, phần nửa cũng không thật sự yêu thích âm nhạc.
Quang lấy điện thoại ra từ túi áo vest kết nối điện thoại với màn hình ô tô bằng Bluetooth, sau đó hỏi Lam muốn nghe bài gì và đưa điện thoại để cô chọn còn anh tiếp tục lái xe. Một lúc sau, tiếng nhạc dần nổi lên khiến không khí trong xe trở nên sôi động hơn, bài hát đầu tiên đã dẫn anh vào thế giới âm nhạc Hoa ngữ. Quang chưa từng nghe nhạc Hoa nên lần đầu nghe có vẻ không hay, nhưng bốn đến năm lần dần dần cảm thấy rất hay.
Lúc nghe nhạc cô nhắm mắt cố tận hưởng giai điệu của từng câu hát, đôi khi lại vô thức ngâm nga theo, ngón tay cũng cử động theo, đưa qua đưa lại trong không khí. Nhìn Lam, Quang chợt mỉm cười, nhìn cô tới ngây dại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất khác lạ, cho rằng cô cố tạo cho mình vỏ bọc lạnh lùng để che giấu đi con người sôi nổi, nhiệt huyết trong.
Nữa tiếng di chuyển cô luôn giữ nguyên một bài tua đi tua lại, Quang tò mò nên hỏi:
“Nghe một bài hát không thấy chán à?”
Lam lắc đầu, cô cho biết đã nghe bài hát này hơn một tuần rồi, cảm thấy rất hay. Lam còn chia sẻ thêm mình có thói quen nghe nhạc bất cứ khi nào có dịp, cô yêu âm nhạc, yêu từng giai điệu bài hát, cô ấy thích nghe đi nghe lại một bản nhạc đến khi chán mới thôi.
“Thế sao, nhạc ngoại thú vị đến vậy à?”
Nghe anh hỏi cô dần thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa.
“Theo cảm nhận và suy nghĩ của riêng tôi thì nhạc Trung rất hay và ý nghĩa, nhất là những nhạc cho lứa tuổi cỡ từ 12- 25, nó mới hay làm sao, nghe được những bài đó mới thấy cuộc đời này có nhiều niềm vui và nhiều cái phải suy nghĩ lắm.”
Nghe Lam cảm thán một hồi tới chung cư lúc nào không hay, hóa ra suốt chặn đường anh bị cuốn vào câu chuyện của cô ấy. Quang cảm thấy cô gái này có rất nhiều sự bí ẩn, ánh mắt cô nhìn anh lúc lạnh như băng lúc thì ấm như lửa, trùng hợp anh là kiểu người thích phiêu lưu, mạo hiểm, cô càng tỏ ra bí ẩn khó đoán anh lại muốn khám phá.
Bình thường cô luôn thờ ơ lạnh lùng trong mọi việc, cũng rất kiệm lời với anh ấy, nhưng khi nói đến chủ đề âm nhạc cô lại trở nên hoạt ngôn hơn hẳn, đến nỗi khi bị Quang nhắc về sự thay đổi của mình, cô thậm chí còn ngạc nhiên vì mình đang buôn chuyện với một người lạ.
Quang như hiểu ra không phải do cô trầm tính, hờ hững, mà vì cô không tìm được ai để trò chuyện, cũng không có ai sẵn lòng lắng nghe lời tâm sự dài dòng của cô. Quang hít vào một hơi mạnh, gương mặt anh lúc này có một loại ôn nhu đặc biệt, dường như hai người vẫn có điểm chung.
Xung quanh anh có rất nhiều bạn bè nhưng ai cũng có cuộc sống riêng, không ai có đủ thời gian để tâm sự tán gẫu cùng Quang.
Lúc di chuyển từ hầm gửi xe lên căn hộ, Quang nhân lúc Lam cao hứng cùng cô nói rất nhiều điều, cuộc đối thoại giữa hai người vượt ra ngoài các chủ đề nơi làm việc và đi sâu hơn vào các cuộc thảo luận về cảm xúc cá nhân.
Anh tò mò về những người trông lạnh lùng giống cô nên đã đặt ra có vô vàn câu hỏi như: “Sao cô không líu lo như những cô gái khác? Sao cô không nhí nhố cười đùa?”
Và ti tỉ câu hỏi kiểu thế muốn Lam trả lời hết tất cả. Đương nhiên cô sẽ không vì anh cùng cô tâm sự một lúc mà đem hết những chuyện trong lòng ra bày tỏ với anh, những chuyện liên quan đến bản thân như vậy cô đều sẽ từ chối trả lời hết.
Khó khăn lắm anh mới biết được cô ấy chưa có người yêu, khi nghe chính miệng cô xác nhận Quang đã nhịn cười quay đi chỗ khác, biết ngay cô ấy chưa có người yêu, vì đứa con gái khó gần gũi như cô ấy thì làm sao có ai dám chủ động tiến tới xin làm quen.
Ánh mắt Lam chuyển về phía Quang, bắt trọn khoảnh khắc anh cười nhạo mình, dù quay mặt đi chỗ khác nhưng cô vẫn nhìn thấy vai anh đang run lên, phải lấy tay che miệng mới ngăn được tiếng cười.
Lam mím môi, híp mắt lại nhìn Quang, khi giận trong mắt cô đột nhiên có sự bình lặng tựa như vũng nước tù. Quang quay lại lập tức bị ánh mắt sát khí đó làm cho giật mình, anh biết điều nên không hỏi thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro