Nữ Kiểm sát viên trẻ tuổi, nhiệt huyết, giỏi việc nước, đảm việc nhà
Trần Minh Thơ
2024-07-19 16:14:14
Bố anh có hai vợ nên lục đục chuyện tình cảm, không quan tâm nhiều đến anh, mẹ anh vì chán nản bố nên thường xuyên cãi vã và vắng mặt nhiều ngày, họ đi làm ăn xa mỗi tuần về một lần có khi cả tháng không về.
Lúc đó ông nội có nghề mộc nên đi đóng thuyền thu nhập bấp bênh công việc còn nặng, lúc đó máy móc hiện đại chưa phát triển nên công việc làm mộc bấy giờ rất vất vả, còn bà nội sáng đi nhặt ve chai mua đồng nát sách cũ, đến chiều về đi làm nương thuê.
Từ chuyện ăn uống, đi học, tập sách cũng đều do ông bà lo, hiểu được gia đình thiếu thốn nên lúc nào anh cũng tự nhủ phải học thật giỏi sau này lớn lên sẽ báo hiếu với ông bà.
Tiếc thay đứa cháu ngày nào vừa lên cấp 3 bà đã ra đi mãi mãi do tai biến, khi công việc anh có chút khởi sắc ông cũng theo bà bỏ lại đứa trẻ bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời xuôi ngược. Hiện tại anh có tiền có nhà cao xe sang nhưng tiếc thay ông bà không thể hưởng phúc.
Những năm tháng khốn khổ của cuộc đời anh không có bóng dáng của gia đình người bác xuất hiện. Xưa họ rất giàu nhưng cũng rất keo, chưa bao giờ giúp đỡ anh và gia đình anh, hiện tại anh có công việc cuộc sống ổn định họ liền tìm đến anh nhờ giúp đỡ.
Người con trai trưởng của ông bác hiện vướng vào một vụ án nghiêm trọng mà hầu hết Luật sư nghe qua đều không dám nhận, chính con trai út ông ấy cũng là một Luật sư nhưng lại không dám nhận vì sợ ảnh hưởng danh tiếng. Thế mà Quang không tính toán những chuyện trong quá khứ đồng ý giúp đỡ, dù trước kia họ đối xử tệ với gia đình anh thế nào, anh vẫn xem họ là người thân. Nếu không nhờ những bộ quần áo cũ năm đó của con trai ông… Có thể anh ấy sẽ không vượt qua những mùa đông lạnh lẽo.
Quang không hứa trước rằng sẽ thắng kiện nhưng anh sẽ đọc hồ sơ vụ án trước rồi thông báo lại với họ sao, ông bác vui như được mùa cúi xuống ôm lấy cháu trai để tỏ lòng biết ơn. Bà vợ ông bác thì trông có vẻ ghen tức, bà cho rằng anh đang tự mãn nên lảm nhảm mấy câu: “Chỉ là một thằng nhóc vượt qua những đường hầm tăm tối, trở thành kẻ may mắn sống sót có thể nhìn thấy được ánh sáng.”
Có lẽ Quang không nghe được nên mới không thấy phản ứng, chứ cô ngồi ở vị trí này nghe rõ từng câu từng chữ không sót. Lam lén quan sát Quang, cô vô cùng ngưỡng mộ chàng trai này. Anh ngay thẳng không giả tạo, dứt khoát lại không nói nghĩa khí, trong mắt Lam anh chính là một người rất kiên cường, rất độc lập rất thoải mái.
Cô dâu đột nhiên bước lên trên sân khấu, tay cầm micro hướng về phía khách mời phấn khởi hỏi:
“Cũng không còn sớm nữa, chắc có lẽ đây là tiết mục mọi người chờ đợi, ai đã có người yêu và có dự định sẽ kết hôn giơ tay lên nào!”
Đám bạn học Lam bên dưới nhốn nháo cả lên, những cánh tay giơ lên ngày một nhiều, cô dâu hướng tay về phía khoảng trống gần đó ra hiệu mọi người xếp hàng chuẩn bị đón nhận hạnh phúc. Mọi người đứng lên reo hò, vỗ tay từ từ di chuyển sang vị trí cô dâu vừa chỉ định.
Nhóm bạn học năm đó và những người có người yêu, hy vọng sẽ có tin vui trong năm tới vay quanh thành một vòng bên dưới sân khấu, để chờ đợi nghi thức ném hoa cưới.
Bách Quang định không tham gia, nhưng anh bạn ngồi cùng bàn lúc nãy nghe anh than với mình vừa xem tử vi ba tháng trước, trong đó có đề cập đến việc ba tháng tiếp theo anh có vận đào hoa, nhưng gần đến cuối tháng rồi vẫn chưa thấy đâu. Anh bạn đoán không chừng hôm nay vận đào hoa sẽ đến nên giục anh ra thử vận may.
Lúc chú rể cầm tay cô dâu cùng tung hoa cưới, Lam bị bạn bè kéo ra đứng trước Quang. Đóa hoa cưới vừa được tung ra, Lam nhìn thấy nó hướng về phía mình vội lùi ra sau một bước. Đã không muốn yêu rồi mà hoa cứ bay tới tay, vô tình giẫm vào giày Quang cô loạng choạng suýt ngã, anh phía sau một tay vịnh vai cô lại, tay còn lại vươn ra đón lấy hoa cưới.
Anh ấy vẫn độc thân, việc có bắt được hoa cưới hay không đều không có ý nghĩa, nhưng nếu không bắt anh sẽ rất tiếc nếu đóa hoa rơi xuống đất.
Cả hội trường hướng mắt về người may mắn ngày hôm nay, sao cuộc đời đáng yêu đến thế, bắt hoa cưới như này có phải là định mệnh của đời nhau?
Nắm được hóa cưới trong tay, Quang cúi đầu nhìn xuống Lam trong tay, anh chỉ biết cười ngại ngùng trước tiếng reo hò của mọi người. Lam đứng thẳng người, vuốt lại tóc lịch sự cảm ơn Quang lúc nãy đã đỡ mình. Bạn bè Lam tỏ ra tiếc nuối khi cô ấy lúc nãy không chịu bắt đóa hoa đó.
Chú rể bước xuống vỗ vai Quang cười nói: “Người ta hay truyền miệng bắt được bó hoa sẽ nhận được vận may và sớm trở thành cô dâu tương lai, em chuẩn bị tinh thần chuẩn bị trở thành chú rể nhé! Đến lúc đó phải mời anh đấy nhé!”
Quang cười cho qua chuyện, anh nói tương lai phía trước là một ẩn số, nên không thể đoán trước điều gì. . Đam Mỹ Hay
Đến đầu giờ chiều quan khách đã về nhà hết, cô cùng nhóm bạn thân vẫn ngồi cùng cô dâu kể lại những ngày đi học. Khi một mình, toàn bộ tâm trí Lam dành cho việc sống trọn khoảnh khắc này, hết lòng vì cô bạn thân trong ngày trọng đại.
Điều đẹp đẽ nhất của tình bạn có lẽ cũng nằm ở chính những điểm khác biệt, và cách cô ấy yêu thương, trân trọng những khác biệt đó, cứ là cô bạn độc thân nhiệt huyết, tận tình bên cạnh người bạn thân đã kết hôn.
Cô không biết uống bia, nhưng vào ngày vui của bạn cô đã ép mình uống, cô uống đến nỗi gương mặt đỏ bừng, chạy ra chạy vào nhà vệ sinh nôn không biết bao nhiêu lần vẫn xua tay nói mình không sao. Đã đoán trước hôm nay bản thân sẽ say đến mức quên đường về nên cô đã không tự lái xe đến, cuối bữa tiệc bạn bè cô ấy đề nghị đưa cô về nhưng cô đã từ chối vì sẽ tự gọi taxi về.
Nhưng thực tế cô đã say đến mức đứng không nỗi, thêm vài ly thì cô đã nôn thốc nôn tháo, nửa say nửa tỉnh đôi co với những người bạn mấy câu cô đã gục xuống bàn.
Buổi sáng khi thức dậy, cô mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ, Lam giật mình hoảng hốt ngồi dậy nhìn xung quanh, cô hé chăn ra nhìn thử, thật may cô vẫn còn mặc quần áo.
Ngay sau đó điện thoại cô ấy rung lên báo tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ của bạn thân hỏi cô ấy có về nhà an toàn không. Lam vội trả lời mình đã về an toàn, bên cạnh đó cô hỏi thêm tối qua ai đã đưa cô về, người bạn trả lời chính là anh chàng đón được đóa hoa cưới hôm qua, anh ấy tự xưng mình là bạn của cô nên họ đã yên tâm để anh ấy đưa cô về.
“Anh chàng đón được đóa hoa cưới hôm qua?”
Ký ức dần được phục hồi, ngay sau đó cô đã liên tưởng đến Bách Quang, cô yên tâm bước xuống giường mở cửa bước ra khỏi phòng. Nhìn xung quanh cô không thấy anh đâu liền ra ngoài đi xung quanh tìm kiếm.
Ấn tượng đầu tiên của cô là căn nhà rất gọn gàng, không tì vết, sẵn sàng đón bất cứ vị khách quan trọng đến thăm bất chợt, nó sạch sẽ đến mức có thể dùng nền nhà để soi gương.
Lam dừng lại trước căn bếp vì thấy bóng dáng anh vừa xuất hiện ở đó, khi bước vào cô nhìn thấy anh đang đun nước sôi, bên cạnh có hai ly mì gói và anh đang rửa rau. Lam chậm rãi bước vào, đúng lúc Quang quay người lại nhìn thấy cô ấy.
“Ồ, cô dậy rồi à? Tối qua cô say quá tôi gọi cách nào cũng không chịu tĩnh, tôi lại không biết mật khẩu căn hộ của cô nên không thể đưa cô vào nhà được, hết cách nên mới đưa cô về nhà mình thôi.”
Lam phiếm cười bảo: “Tôi không hiểu lầm anh đâu.” Xong bước đến gần hỏi: “Anh đang chuẩn bị bữa sáng à?”
Anh nhìn vào hai ly mì gật đầu, cô nhớ đến chỗ mì gối mỗi tuần trước cửa nhà anh, người này thực sự không biết chăm sóc sức khỏe của bản thân gì cả.
Lam nói với anh không nên xem mì gói là bữa chính, anh thở dài bất lực nói ngoài mì gói ra thì anh không biết làm gì cả, anh không biết nấu ăn, hơn nữa thời gian anh cũng rất bận rộn nên không thể chuẩn bị cho mình một bữa ăn tử tế.
Lam đưa tay ra hiệu anh qua nhà vì cô ấy luôn tự chuẩn bị ba bữa, cô nói anh có thể qua nhà dùng bữa sáng, ban đầu Quang từ chối vì cảm thấy ngại nhưng cô nói không sao, xem như trả ơn anh vì hôm qua đã đưa cô ấy về nhà.
Lam về nhà trước, Quang chuẩn bị hồ sơ tài liệu bỏ vào cặp rồi qua sau. Khi đến căn hộ của cô như bước sang thế giới mới vậy, vừa vào cửa anh đã bị vấp phải cây chổi trước cửa nhà suýt té, anh cúi người cởi giày đi vào trong, thậm chí anh còn không tìm được cho mình một chỗ ngồi đàng hoàng. Cô ấy đúng là một con người của công việc cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, khắp nơi đều là hồ sơ vụ kiện.
Nghe tiếng ‘sột soạt’ Lam ra xem thế nào, khi thấy Quang đang giúp mình dọn dẹp lại căn nhà cô đã yêu cầu anh dừng lại, khi nào có thời gian cô sẽ tự dọn. Nhưng anh nói dù sao trong thời gian đợi cô chuẩn bị bữa sáng, anh không có chuyện gì làm nên muốn làm chút chuyện giết thời gian, câu trả lời hoàn hảo khiến Lam không cách nào tiếp tục phản đối.
20 phút sau Lam gọi anh vào ăn sáng, ngoại trừ món cá nục chiên mắm tỏi của hôm qua hâm lại thì, trứng đúc thịt, ngồng cải luộc, bông cải san hô xào nấm, tôm đều là những món nóng hổi cô vừa nấu xong.
Bách Quang hào hứng xuống bếp, khi thấy bữa ăn thịnh soạn trước mặt, anh nóng lòng muốn thưởng thức liền kéo ghế ngồi xuống ngay, với một người không ăn ở nhà như anh ấy, dù những món bình thường cũng trở nên đặc biệt.
“Kiểm sát viên Tống, nhanh qua đây!”
Cô ấy bảo anh ăn trước đừng bận tâm đến cô ấy, cô còn nhiều thứ phải chuẩn bị, anh gấp được vài đũa tự nhiên nghiêng người ra sau xem cô đang làm gì bên kia.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lam không quay lại mà chỉ nói: “Đang làm cơm hộp cho bữa trưa.”
Gương mặt Quang sáng bừng như có một ngọn nến vừa thắp lên trong mắt anh. Quang đánh liều thăm dò: “Làm cho tôi luôn được không?”
Lam quay phắt lại nhìn, anh ta còn liêm sỉ không vậy?
“Sao anh tham lam thế?”
Quang cười ngốc nghếch trả lời: “Cô nấu ngon mà, món ngon thì phải có người cùng thưởng thức. Tôi phải công nhận một điều, cô xứng đáng với danh hiệu nữ Kiểm sát viên trẻ tuổi nhiệt huyết, giỏi việc nước đảm việc nhà."
Ánh mắt Lam nhìn Quang hình như có chút kinh ngạc nhưng chỉ trong giây lát rồi lập tức lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô quay mặt giấu đi nụ cười.
Lam lấy bát đũa kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, Quang lén nhướn người nhìn xem cô ấy có chuẩn bị cơm hộp cho anh không, kết quả không khiến anh thất vọng, cô có chuẩn bị nhưng giấu phía sau hộp đũa. Quang hí hửng quay lại nói bóng gió:
“Sẽ tuyệt biết bao nếu tôi có thể ăn như thế này mỗi ngày?”
Anh trông chờ phản ứng của cô ấy, Lam lạnh giọng từ chối một cách không kiêng nể: “Đừng mơ nữa!”
Ngồi ăn được mấy đũa, ngẩng đầu nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì, lòng có khúc mắc ấp úng muốn hỏi nhưng không biết làm sao mở lời. Lam tinh ý nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của Quang nên hỏi: “Muốn nói gì cứ nói đi!”
Quang ngỡ ngàng tròn xoe mắt nhìn Lam, ngụm cơm ngậm trong miệng quên nuốt.
“Chà, không hổ danh là nhà tâm lý tội phạm.”
Lam cười nhẹ, câu này quá thừa rồi. Sau một lúc đắn đo, cuối cùng anh cũng đã hỏi một câu: “Cô ghét tôi lắm à?”
Thái độ lạnh nhạt của cô ấy đối với mình khiến anh phải đặt ra nghi vấn.
Lam bình tĩnh trước câu hỏi đột ngột của Quang, cô gắp miếng cá bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khi thấy anh vẫn còn nhìn mình chằm chằm chờ đợi câu trả lời, cô đã hỏi lại một câu: “Không lẽ anh không ghét tôi à?”
Quang đảo mắt một vòng suy nghĩ.
“Không có, công ra công tư ra tư! Giữa Luật sư và Kiểm sát viên trong một phiên tòa hình sự thường là đối đầu, chuyện này cũng dễ hiểu.”
Lam nhướng mày cười như không cười nói cô cũng giống anh, cái cô gái cục súc này…
“Có vẻ như người bạn thân vừa kết hôn của cô cũng là Kiểm sát viên phải không?”
Lam ngạc nhiên: “Sao anh biết.”
Anh mỉm cười nói rằng mình đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của cô, thật là một hành động không đúng đắn chút nào, nhưng qua lời kể của anh như là một chiến tích vĩ đại lắm vậy.
“Anh họ tôi là một Luật sư, mà cô bạn kia của cô chịu gả cho anh ấy.”
Nghe Quang nói, cô nhớ ra lời cô bạn đã nói với cô trước đây, Lam bức xúc kể lại với Quang: “Trước đây nó nói với tôi là ghét Luật sư, vậy mà giờ lấy ngay thằng cha Luật sư làm chồng, thế có chết không chứ?”
Quang bật cười lém lỉnh hỏi: “Có khi nào cô cũng như vậy không? Người ta thường nói ‘ghét của nào trời trao của đó’.”
Lam bất ngờ phản ứng mạnh mẽ, cô ấy nói chuyện hoang đường đó sẽ không bao giờ xảy ra bởi cô luôn kiên định và giữ vững lập trường của mình. Quang không tin, cho rằng thời gian trôi, con người sẽ thay đổi. Anh nháy mắt cười ranh mãnh nói:
“Chờ xem.”
Lúc đó ông nội có nghề mộc nên đi đóng thuyền thu nhập bấp bênh công việc còn nặng, lúc đó máy móc hiện đại chưa phát triển nên công việc làm mộc bấy giờ rất vất vả, còn bà nội sáng đi nhặt ve chai mua đồng nát sách cũ, đến chiều về đi làm nương thuê.
Từ chuyện ăn uống, đi học, tập sách cũng đều do ông bà lo, hiểu được gia đình thiếu thốn nên lúc nào anh cũng tự nhủ phải học thật giỏi sau này lớn lên sẽ báo hiếu với ông bà.
Tiếc thay đứa cháu ngày nào vừa lên cấp 3 bà đã ra đi mãi mãi do tai biến, khi công việc anh có chút khởi sắc ông cũng theo bà bỏ lại đứa trẻ bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời xuôi ngược. Hiện tại anh có tiền có nhà cao xe sang nhưng tiếc thay ông bà không thể hưởng phúc.
Những năm tháng khốn khổ của cuộc đời anh không có bóng dáng của gia đình người bác xuất hiện. Xưa họ rất giàu nhưng cũng rất keo, chưa bao giờ giúp đỡ anh và gia đình anh, hiện tại anh có công việc cuộc sống ổn định họ liền tìm đến anh nhờ giúp đỡ.
Người con trai trưởng của ông bác hiện vướng vào một vụ án nghiêm trọng mà hầu hết Luật sư nghe qua đều không dám nhận, chính con trai út ông ấy cũng là một Luật sư nhưng lại không dám nhận vì sợ ảnh hưởng danh tiếng. Thế mà Quang không tính toán những chuyện trong quá khứ đồng ý giúp đỡ, dù trước kia họ đối xử tệ với gia đình anh thế nào, anh vẫn xem họ là người thân. Nếu không nhờ những bộ quần áo cũ năm đó của con trai ông… Có thể anh ấy sẽ không vượt qua những mùa đông lạnh lẽo.
Quang không hứa trước rằng sẽ thắng kiện nhưng anh sẽ đọc hồ sơ vụ án trước rồi thông báo lại với họ sao, ông bác vui như được mùa cúi xuống ôm lấy cháu trai để tỏ lòng biết ơn. Bà vợ ông bác thì trông có vẻ ghen tức, bà cho rằng anh đang tự mãn nên lảm nhảm mấy câu: “Chỉ là một thằng nhóc vượt qua những đường hầm tăm tối, trở thành kẻ may mắn sống sót có thể nhìn thấy được ánh sáng.”
Có lẽ Quang không nghe được nên mới không thấy phản ứng, chứ cô ngồi ở vị trí này nghe rõ từng câu từng chữ không sót. Lam lén quan sát Quang, cô vô cùng ngưỡng mộ chàng trai này. Anh ngay thẳng không giả tạo, dứt khoát lại không nói nghĩa khí, trong mắt Lam anh chính là một người rất kiên cường, rất độc lập rất thoải mái.
Cô dâu đột nhiên bước lên trên sân khấu, tay cầm micro hướng về phía khách mời phấn khởi hỏi:
“Cũng không còn sớm nữa, chắc có lẽ đây là tiết mục mọi người chờ đợi, ai đã có người yêu và có dự định sẽ kết hôn giơ tay lên nào!”
Đám bạn học Lam bên dưới nhốn nháo cả lên, những cánh tay giơ lên ngày một nhiều, cô dâu hướng tay về phía khoảng trống gần đó ra hiệu mọi người xếp hàng chuẩn bị đón nhận hạnh phúc. Mọi người đứng lên reo hò, vỗ tay từ từ di chuyển sang vị trí cô dâu vừa chỉ định.
Nhóm bạn học năm đó và những người có người yêu, hy vọng sẽ có tin vui trong năm tới vay quanh thành một vòng bên dưới sân khấu, để chờ đợi nghi thức ném hoa cưới.
Bách Quang định không tham gia, nhưng anh bạn ngồi cùng bàn lúc nãy nghe anh than với mình vừa xem tử vi ba tháng trước, trong đó có đề cập đến việc ba tháng tiếp theo anh có vận đào hoa, nhưng gần đến cuối tháng rồi vẫn chưa thấy đâu. Anh bạn đoán không chừng hôm nay vận đào hoa sẽ đến nên giục anh ra thử vận may.
Lúc chú rể cầm tay cô dâu cùng tung hoa cưới, Lam bị bạn bè kéo ra đứng trước Quang. Đóa hoa cưới vừa được tung ra, Lam nhìn thấy nó hướng về phía mình vội lùi ra sau một bước. Đã không muốn yêu rồi mà hoa cứ bay tới tay, vô tình giẫm vào giày Quang cô loạng choạng suýt ngã, anh phía sau một tay vịnh vai cô lại, tay còn lại vươn ra đón lấy hoa cưới.
Anh ấy vẫn độc thân, việc có bắt được hoa cưới hay không đều không có ý nghĩa, nhưng nếu không bắt anh sẽ rất tiếc nếu đóa hoa rơi xuống đất.
Cả hội trường hướng mắt về người may mắn ngày hôm nay, sao cuộc đời đáng yêu đến thế, bắt hoa cưới như này có phải là định mệnh của đời nhau?
Nắm được hóa cưới trong tay, Quang cúi đầu nhìn xuống Lam trong tay, anh chỉ biết cười ngại ngùng trước tiếng reo hò của mọi người. Lam đứng thẳng người, vuốt lại tóc lịch sự cảm ơn Quang lúc nãy đã đỡ mình. Bạn bè Lam tỏ ra tiếc nuối khi cô ấy lúc nãy không chịu bắt đóa hoa đó.
Chú rể bước xuống vỗ vai Quang cười nói: “Người ta hay truyền miệng bắt được bó hoa sẽ nhận được vận may và sớm trở thành cô dâu tương lai, em chuẩn bị tinh thần chuẩn bị trở thành chú rể nhé! Đến lúc đó phải mời anh đấy nhé!”
Quang cười cho qua chuyện, anh nói tương lai phía trước là một ẩn số, nên không thể đoán trước điều gì. . Đam Mỹ Hay
Đến đầu giờ chiều quan khách đã về nhà hết, cô cùng nhóm bạn thân vẫn ngồi cùng cô dâu kể lại những ngày đi học. Khi một mình, toàn bộ tâm trí Lam dành cho việc sống trọn khoảnh khắc này, hết lòng vì cô bạn thân trong ngày trọng đại.
Điều đẹp đẽ nhất của tình bạn có lẽ cũng nằm ở chính những điểm khác biệt, và cách cô ấy yêu thương, trân trọng những khác biệt đó, cứ là cô bạn độc thân nhiệt huyết, tận tình bên cạnh người bạn thân đã kết hôn.
Cô không biết uống bia, nhưng vào ngày vui của bạn cô đã ép mình uống, cô uống đến nỗi gương mặt đỏ bừng, chạy ra chạy vào nhà vệ sinh nôn không biết bao nhiêu lần vẫn xua tay nói mình không sao. Đã đoán trước hôm nay bản thân sẽ say đến mức quên đường về nên cô đã không tự lái xe đến, cuối bữa tiệc bạn bè cô ấy đề nghị đưa cô về nhưng cô đã từ chối vì sẽ tự gọi taxi về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng thực tế cô đã say đến mức đứng không nỗi, thêm vài ly thì cô đã nôn thốc nôn tháo, nửa say nửa tỉnh đôi co với những người bạn mấy câu cô đã gục xuống bàn.
Buổi sáng khi thức dậy, cô mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ, Lam giật mình hoảng hốt ngồi dậy nhìn xung quanh, cô hé chăn ra nhìn thử, thật may cô vẫn còn mặc quần áo.
Ngay sau đó điện thoại cô ấy rung lên báo tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ của bạn thân hỏi cô ấy có về nhà an toàn không. Lam vội trả lời mình đã về an toàn, bên cạnh đó cô hỏi thêm tối qua ai đã đưa cô về, người bạn trả lời chính là anh chàng đón được đóa hoa cưới hôm qua, anh ấy tự xưng mình là bạn của cô nên họ đã yên tâm để anh ấy đưa cô về.
“Anh chàng đón được đóa hoa cưới hôm qua?”
Ký ức dần được phục hồi, ngay sau đó cô đã liên tưởng đến Bách Quang, cô yên tâm bước xuống giường mở cửa bước ra khỏi phòng. Nhìn xung quanh cô không thấy anh đâu liền ra ngoài đi xung quanh tìm kiếm.
Ấn tượng đầu tiên của cô là căn nhà rất gọn gàng, không tì vết, sẵn sàng đón bất cứ vị khách quan trọng đến thăm bất chợt, nó sạch sẽ đến mức có thể dùng nền nhà để soi gương.
Lam dừng lại trước căn bếp vì thấy bóng dáng anh vừa xuất hiện ở đó, khi bước vào cô nhìn thấy anh đang đun nước sôi, bên cạnh có hai ly mì gói và anh đang rửa rau. Lam chậm rãi bước vào, đúng lúc Quang quay người lại nhìn thấy cô ấy.
“Ồ, cô dậy rồi à? Tối qua cô say quá tôi gọi cách nào cũng không chịu tĩnh, tôi lại không biết mật khẩu căn hộ của cô nên không thể đưa cô vào nhà được, hết cách nên mới đưa cô về nhà mình thôi.”
Lam phiếm cười bảo: “Tôi không hiểu lầm anh đâu.” Xong bước đến gần hỏi: “Anh đang chuẩn bị bữa sáng à?”
Anh nhìn vào hai ly mì gật đầu, cô nhớ đến chỗ mì gối mỗi tuần trước cửa nhà anh, người này thực sự không biết chăm sóc sức khỏe của bản thân gì cả.
Lam nói với anh không nên xem mì gói là bữa chính, anh thở dài bất lực nói ngoài mì gói ra thì anh không biết làm gì cả, anh không biết nấu ăn, hơn nữa thời gian anh cũng rất bận rộn nên không thể chuẩn bị cho mình một bữa ăn tử tế.
Lam đưa tay ra hiệu anh qua nhà vì cô ấy luôn tự chuẩn bị ba bữa, cô nói anh có thể qua nhà dùng bữa sáng, ban đầu Quang từ chối vì cảm thấy ngại nhưng cô nói không sao, xem như trả ơn anh vì hôm qua đã đưa cô ấy về nhà.
Lam về nhà trước, Quang chuẩn bị hồ sơ tài liệu bỏ vào cặp rồi qua sau. Khi đến căn hộ của cô như bước sang thế giới mới vậy, vừa vào cửa anh đã bị vấp phải cây chổi trước cửa nhà suýt té, anh cúi người cởi giày đi vào trong, thậm chí anh còn không tìm được cho mình một chỗ ngồi đàng hoàng. Cô ấy đúng là một con người của công việc cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, khắp nơi đều là hồ sơ vụ kiện.
Nghe tiếng ‘sột soạt’ Lam ra xem thế nào, khi thấy Quang đang giúp mình dọn dẹp lại căn nhà cô đã yêu cầu anh dừng lại, khi nào có thời gian cô sẽ tự dọn. Nhưng anh nói dù sao trong thời gian đợi cô chuẩn bị bữa sáng, anh không có chuyện gì làm nên muốn làm chút chuyện giết thời gian, câu trả lời hoàn hảo khiến Lam không cách nào tiếp tục phản đối.
20 phút sau Lam gọi anh vào ăn sáng, ngoại trừ món cá nục chiên mắm tỏi của hôm qua hâm lại thì, trứng đúc thịt, ngồng cải luộc, bông cải san hô xào nấm, tôm đều là những món nóng hổi cô vừa nấu xong.
Bách Quang hào hứng xuống bếp, khi thấy bữa ăn thịnh soạn trước mặt, anh nóng lòng muốn thưởng thức liền kéo ghế ngồi xuống ngay, với một người không ăn ở nhà như anh ấy, dù những món bình thường cũng trở nên đặc biệt.
“Kiểm sát viên Tống, nhanh qua đây!”
Cô ấy bảo anh ăn trước đừng bận tâm đến cô ấy, cô còn nhiều thứ phải chuẩn bị, anh gấp được vài đũa tự nhiên nghiêng người ra sau xem cô đang làm gì bên kia.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lam không quay lại mà chỉ nói: “Đang làm cơm hộp cho bữa trưa.”
Gương mặt Quang sáng bừng như có một ngọn nến vừa thắp lên trong mắt anh. Quang đánh liều thăm dò: “Làm cho tôi luôn được không?”
Lam quay phắt lại nhìn, anh ta còn liêm sỉ không vậy?
“Sao anh tham lam thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quang cười ngốc nghếch trả lời: “Cô nấu ngon mà, món ngon thì phải có người cùng thưởng thức. Tôi phải công nhận một điều, cô xứng đáng với danh hiệu nữ Kiểm sát viên trẻ tuổi nhiệt huyết, giỏi việc nước đảm việc nhà."
Ánh mắt Lam nhìn Quang hình như có chút kinh ngạc nhưng chỉ trong giây lát rồi lập tức lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô quay mặt giấu đi nụ cười.
Lam lấy bát đũa kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, Quang lén nhướn người nhìn xem cô ấy có chuẩn bị cơm hộp cho anh không, kết quả không khiến anh thất vọng, cô có chuẩn bị nhưng giấu phía sau hộp đũa. Quang hí hửng quay lại nói bóng gió:
“Sẽ tuyệt biết bao nếu tôi có thể ăn như thế này mỗi ngày?”
Anh trông chờ phản ứng của cô ấy, Lam lạnh giọng từ chối một cách không kiêng nể: “Đừng mơ nữa!”
Ngồi ăn được mấy đũa, ngẩng đầu nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì, lòng có khúc mắc ấp úng muốn hỏi nhưng không biết làm sao mở lời. Lam tinh ý nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của Quang nên hỏi: “Muốn nói gì cứ nói đi!”
Quang ngỡ ngàng tròn xoe mắt nhìn Lam, ngụm cơm ngậm trong miệng quên nuốt.
“Chà, không hổ danh là nhà tâm lý tội phạm.”
Lam cười nhẹ, câu này quá thừa rồi. Sau một lúc đắn đo, cuối cùng anh cũng đã hỏi một câu: “Cô ghét tôi lắm à?”
Thái độ lạnh nhạt của cô ấy đối với mình khiến anh phải đặt ra nghi vấn.
Lam bình tĩnh trước câu hỏi đột ngột của Quang, cô gắp miếng cá bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khi thấy anh vẫn còn nhìn mình chằm chằm chờ đợi câu trả lời, cô đã hỏi lại một câu: “Không lẽ anh không ghét tôi à?”
Quang đảo mắt một vòng suy nghĩ.
“Không có, công ra công tư ra tư! Giữa Luật sư và Kiểm sát viên trong một phiên tòa hình sự thường là đối đầu, chuyện này cũng dễ hiểu.”
Lam nhướng mày cười như không cười nói cô cũng giống anh, cái cô gái cục súc này…
“Có vẻ như người bạn thân vừa kết hôn của cô cũng là Kiểm sát viên phải không?”
Lam ngạc nhiên: “Sao anh biết.”
Anh mỉm cười nói rằng mình đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của cô, thật là một hành động không đúng đắn chút nào, nhưng qua lời kể của anh như là một chiến tích vĩ đại lắm vậy.
“Anh họ tôi là một Luật sư, mà cô bạn kia của cô chịu gả cho anh ấy.”
Nghe Quang nói, cô nhớ ra lời cô bạn đã nói với cô trước đây, Lam bức xúc kể lại với Quang: “Trước đây nó nói với tôi là ghét Luật sư, vậy mà giờ lấy ngay thằng cha Luật sư làm chồng, thế có chết không chứ?”
Quang bật cười lém lỉnh hỏi: “Có khi nào cô cũng như vậy không? Người ta thường nói ‘ghét của nào trời trao của đó’.”
Lam bất ngờ phản ứng mạnh mẽ, cô ấy nói chuyện hoang đường đó sẽ không bao giờ xảy ra bởi cô luôn kiên định và giữ vững lập trường của mình. Quang không tin, cho rằng thời gian trôi, con người sẽ thay đổi. Anh nháy mắt cười ranh mãnh nói:
“Chờ xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro