Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
(XXIII). Đám cưới nhớ đời (2)
hacgiay181
2024-07-22 00:51:12
An Khê hít một hơi dài chuẩn bị quay sang nghênh chiến.
Cô bé vừa lấy giọng gọi lớn vừa quay người: “Đoàn Cao...”
Nhưng khi quay sang nhìn thấy Tinh Nhật thì cô bé bỗng không gọi tiếp tên cậu bé được nữa.
Trước mặt An Khê là một cậu trai cao lớn, ăn mặc âu phục chỉnh tề, mang giày Tây sáng loáng, đầu tóc còn chải keo mướt rượt.
An Khê chớp chớp mắt nhìn hắn đang mỉm cười chậm rãi bước lại chỗ mình đứng rồi chìa ra chùm bóng bay thật lớn có nhiều màu sắc trông rất sinh động.
“Tặng cho em.” - Tinh Nhật mỉm cười nói.
An Khê không tin vào mắt mình cho nên đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn hắn,dò xéti: “Tinh Nhật, anh lại ủ mưu gì đây?”
Tinh Nhật bĩu môi lên giọng đáp: “Anh phải nói rõ là do mẹ anh bắt anh cầm đến tặng cho em để em vui vẻ mà đừng khóc trong đám cưới của dì Hạ Lê chứ anh nào muốn tặng cho cái đứa không hiểu chuyện như em.”
An Khê nửa phút trước còn nhìn Tinh Nhật giống như hoàng tử từ trong câu chuyện bước ra nhưng nửa phút sau thì thấy anh ta không khác gì Sọ Dừa, vừa xấu vừa bẩn. Cho nên An Khê liền lên tiếng đáp trả: “Người gì mà đã lên cấp hai rồi vẫn chưa chịu biến hình thành hoàng tử, cứ thích ở trong cái sọ dừa dọa người khác.”
Bị con nhóc nói tiếng Việt chưa rành đòi ví mình với cổ tích Việt Nam thì Tinh Nhật tức lắm. Cậu bé liền lên giọng mắng lại: “Nhóc con, biết gì mà nói hả? Em có phải công chúa đâu mà đòi gặp được hoàng tử. Cả đời ôm lấy cái Sọ Dừa mà gặm đi.”
Bị Tinh Nhật mắng mỏ thì An Khê tức lắm nhưng cô bé đã học cấp Một rồi không thể để mất mặt cái trường mình học được cho nên lần này An Khê không khóc nữa mà quay sang cắn vào tay Tinh Nhật thật mạnh. Cậu bé bị đau liền buông chùm bóng bay ra. Chùm bóng bay đẹp đẽ cũng theo đó bay tít lên bầu trời xanh.
Ánh Dương và David cùng nhìn nhau lắc đầu trước đôi oan gia trời sinh này. Vân nguyệt cùng Tinh Vân lúc này vừa đi tới nhìn thấy cảnh tượng An Khê cắn vào tay Tinh Nhật còn cậu bé thì dùng tay còn lại liên tục tát vào mông của An Khê. Miệng cậu không ngừng kêu lên: “Có bỏ ra hay không hả, con nhóc này. Ôi, đau quá đi. Á!”
Đến cuối cùng Tinh Nhật đành nắm tóc cô bé khiến đầu tóc của An Khê bung xổ tứ tung nhưng An Khê nén đau quyết không nhả ra.
Cánh tay Tinh Nhật lúc này đã rướm máu nhưng An Khê vẫn như con chó nhỏ gặm chặt không buông. Tinh Nhật bí quá liền bóp vào đôi má phúng phính của An Khê để cô bé nhả ra.
Tuy An Khê đã nhả cánh tay của Tinh Nhật ra nhưng cô bé quyết không chịu thua. Cô nhảy lên túm lấy cổ áo sơ-mi được ủi phẳng của Tinh Nhật giằng giằng mấy cái cho bỏ tức.
Tinh Nhật nhất thời bị nghẹt thở liền cuồng tay nắm vào vạt của chiếc áo đầm trắng dài chấm đất của An Khê khiến cô bé mất đà té xuống bãi cỏ kéo theo Tinh Nhật ngã nhào lên người mình.
Trán cụng trán, môi cắn môi khiến hai đứa nhóc đau điếng kêu lên. Khi Tinh Vân, Đoàn Nam Phong cùng Bảo Vy, Ưng Túc và những người lớn khác chạy đến nơi thì đã thấy hai cô cậu quần áo rách te tua, máu me đầm đìa dính từ miệng An Khê đến áo sơ mi trắng của Tinh Nhật.
Bảo Vy chỉ có thể vừa lắc đầu vừa băng lại vết thương cho Tinh Nhật sau đó xách lỗ tai An Khê vào bên trong giáo huấn. Tinh Nhật cũng không hơn gì An Khê, tuy tay bị thương nhưng vẫn bị mẹ dạy dỗ cho ra trò. Không biết Tinh Vân đã phạt cậu bé như thế nào nhưng kết quả là hai đứa nhỏ te tua bị phạt quỳ một tiếng và nhốt lại trong cùng một căn phòng của biết thự Hạ Lê.
Sau một tiếng đồng hồ quỳ gối, hai cô cậu mặt mày bí xị quyết không nhìn nhau. Một tiếng tiếp thao vẫn mỗi đứa một góc nhưng đến tiếng thứ ba thì hai cái bao tử lại có cùng tiếng nói.
An Khê lại phía cửa sổ nhìn xuống tiệc cưới linh đình nhiều món ngon phía dưới thì càng đói bụng hơn. Cô hậm hực liếc Tinh Nhật rồi lẩm bẩm trách cứ: “Không dính vào đồ ôn thần như anh thì có phải giờ này tôi đã được ăn cưới rồi hay không?”
Tinh Nhật cũng đang đói, nghe An Khê nói vậy thì càng thêm tức cho nên lại tiếp tục khai hỏa: “Không bị con nhóc con như em cắn chặt không buông thì có phải bây giờ tôi cũng được ăn cưới rồi hay không?”
An Khê liếc Tinh Nhật một cái rồi hừ mạnh quay lại cái góc của mình lẩm bẩm: “Con trai gì mà ăn thua đủ với con gái. Thật mất mặt.”
Tinh Nhật nghe thấy cũng bĩu môi nói: “Con gái gì mà hung dữ như con chằn.”
Hai đứa nhóc lời qua tiếng lại đôi chút lại bắt đầu gây sự cãi nhau inh ỏi om sòm dường như là bất tận.
Thông qua camera, đám người lớn nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu hỏi nhau: “Không biết đến khi nào hai đứa này mới chịu nhường bước để chung sống hòa bình.”
Lần ăn cưới nhớ đời ở biệt thự Hạ Lê không biết có khiến hai cô cậu biết mình sai hay không? Chỉ biết rằng trên tay Tinh Nhật từ lúc đó mang luôn cái sẹo có hình dấu răng nhỏ nhỏ của con bé sáu tuổi giống như răng khủng long hóa thạch. Cũng từ đó, Tinh Nhật luôn mặc áo tay dài để che đi chiến tích đáng xấu hổ của mình và An Khê.
...
(*) Naloxone là một dạng thuốc an thần được dùng trong cấp cứu bệnh nhân.
...
“Câu chuyện đến đây là hết rồi bao gồm phần ngoại truyện cũng hết luôn. Thật buồn khi phải nói lời tạm biệt các độc giả thân yêu đã theo sát bộ truyện này nha. Hạc Giấy hy vọng các bạn đã có được những giây phút vui vẻ và thoải mái khi đọc truyện của mình. Cám ơn các bạn đã luôn ủng hộ Hạc Giấy trong thời gian dài và đã hóng đợi từng chương mới của truyện nhé.
Còn về câu chuyện của Tinh Nhật và An Khê thì có lẽ phải hẹn các bạn vào thời gian sắp tới ở bộ truyện dành riêng cho họ nhé. Đừng quên bấm theo dõi tác giả để nhận thông báo khi truyện mới của Hạc Giấy được đăng tải nha. Nhớ like và thả năm sao cho truyện để Hạc Giấy có thêm động lực viết lách nào.
Hẹn gặp các bạn ở Facebook Những câu chuyện của Hạc Giấy.
\-\-\- Hạc Giấy \- Cuối tháng Ba/2020 \-\-\-
Cô bé vừa lấy giọng gọi lớn vừa quay người: “Đoàn Cao...”
Nhưng khi quay sang nhìn thấy Tinh Nhật thì cô bé bỗng không gọi tiếp tên cậu bé được nữa.
Trước mặt An Khê là một cậu trai cao lớn, ăn mặc âu phục chỉnh tề, mang giày Tây sáng loáng, đầu tóc còn chải keo mướt rượt.
An Khê chớp chớp mắt nhìn hắn đang mỉm cười chậm rãi bước lại chỗ mình đứng rồi chìa ra chùm bóng bay thật lớn có nhiều màu sắc trông rất sinh động.
“Tặng cho em.” - Tinh Nhật mỉm cười nói.
An Khê không tin vào mắt mình cho nên đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn hắn,dò xéti: “Tinh Nhật, anh lại ủ mưu gì đây?”
Tinh Nhật bĩu môi lên giọng đáp: “Anh phải nói rõ là do mẹ anh bắt anh cầm đến tặng cho em để em vui vẻ mà đừng khóc trong đám cưới của dì Hạ Lê chứ anh nào muốn tặng cho cái đứa không hiểu chuyện như em.”
An Khê nửa phút trước còn nhìn Tinh Nhật giống như hoàng tử từ trong câu chuyện bước ra nhưng nửa phút sau thì thấy anh ta không khác gì Sọ Dừa, vừa xấu vừa bẩn. Cho nên An Khê liền lên tiếng đáp trả: “Người gì mà đã lên cấp hai rồi vẫn chưa chịu biến hình thành hoàng tử, cứ thích ở trong cái sọ dừa dọa người khác.”
Bị con nhóc nói tiếng Việt chưa rành đòi ví mình với cổ tích Việt Nam thì Tinh Nhật tức lắm. Cậu bé liền lên giọng mắng lại: “Nhóc con, biết gì mà nói hả? Em có phải công chúa đâu mà đòi gặp được hoàng tử. Cả đời ôm lấy cái Sọ Dừa mà gặm đi.”
Bị Tinh Nhật mắng mỏ thì An Khê tức lắm nhưng cô bé đã học cấp Một rồi không thể để mất mặt cái trường mình học được cho nên lần này An Khê không khóc nữa mà quay sang cắn vào tay Tinh Nhật thật mạnh. Cậu bé bị đau liền buông chùm bóng bay ra. Chùm bóng bay đẹp đẽ cũng theo đó bay tít lên bầu trời xanh.
Ánh Dương và David cùng nhìn nhau lắc đầu trước đôi oan gia trời sinh này. Vân nguyệt cùng Tinh Vân lúc này vừa đi tới nhìn thấy cảnh tượng An Khê cắn vào tay Tinh Nhật còn cậu bé thì dùng tay còn lại liên tục tát vào mông của An Khê. Miệng cậu không ngừng kêu lên: “Có bỏ ra hay không hả, con nhóc này. Ôi, đau quá đi. Á!”
Đến cuối cùng Tinh Nhật đành nắm tóc cô bé khiến đầu tóc của An Khê bung xổ tứ tung nhưng An Khê nén đau quyết không nhả ra.
Cánh tay Tinh Nhật lúc này đã rướm máu nhưng An Khê vẫn như con chó nhỏ gặm chặt không buông. Tinh Nhật bí quá liền bóp vào đôi má phúng phính của An Khê để cô bé nhả ra.
Tuy An Khê đã nhả cánh tay của Tinh Nhật ra nhưng cô bé quyết không chịu thua. Cô nhảy lên túm lấy cổ áo sơ-mi được ủi phẳng của Tinh Nhật giằng giằng mấy cái cho bỏ tức.
Tinh Nhật nhất thời bị nghẹt thở liền cuồng tay nắm vào vạt của chiếc áo đầm trắng dài chấm đất của An Khê khiến cô bé mất đà té xuống bãi cỏ kéo theo Tinh Nhật ngã nhào lên người mình.
Trán cụng trán, môi cắn môi khiến hai đứa nhóc đau điếng kêu lên. Khi Tinh Vân, Đoàn Nam Phong cùng Bảo Vy, Ưng Túc và những người lớn khác chạy đến nơi thì đã thấy hai cô cậu quần áo rách te tua, máu me đầm đìa dính từ miệng An Khê đến áo sơ mi trắng của Tinh Nhật.
Bảo Vy chỉ có thể vừa lắc đầu vừa băng lại vết thương cho Tinh Nhật sau đó xách lỗ tai An Khê vào bên trong giáo huấn. Tinh Nhật cũng không hơn gì An Khê, tuy tay bị thương nhưng vẫn bị mẹ dạy dỗ cho ra trò. Không biết Tinh Vân đã phạt cậu bé như thế nào nhưng kết quả là hai đứa nhỏ te tua bị phạt quỳ một tiếng và nhốt lại trong cùng một căn phòng của biết thự Hạ Lê.
Sau một tiếng đồng hồ quỳ gối, hai cô cậu mặt mày bí xị quyết không nhìn nhau. Một tiếng tiếp thao vẫn mỗi đứa một góc nhưng đến tiếng thứ ba thì hai cái bao tử lại có cùng tiếng nói.
An Khê lại phía cửa sổ nhìn xuống tiệc cưới linh đình nhiều món ngon phía dưới thì càng đói bụng hơn. Cô hậm hực liếc Tinh Nhật rồi lẩm bẩm trách cứ: “Không dính vào đồ ôn thần như anh thì có phải giờ này tôi đã được ăn cưới rồi hay không?”
Tinh Nhật cũng đang đói, nghe An Khê nói vậy thì càng thêm tức cho nên lại tiếp tục khai hỏa: “Không bị con nhóc con như em cắn chặt không buông thì có phải bây giờ tôi cũng được ăn cưới rồi hay không?”
An Khê liếc Tinh Nhật một cái rồi hừ mạnh quay lại cái góc của mình lẩm bẩm: “Con trai gì mà ăn thua đủ với con gái. Thật mất mặt.”
Tinh Nhật nghe thấy cũng bĩu môi nói: “Con gái gì mà hung dữ như con chằn.”
Hai đứa nhóc lời qua tiếng lại đôi chút lại bắt đầu gây sự cãi nhau inh ỏi om sòm dường như là bất tận.
Thông qua camera, đám người lớn nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu hỏi nhau: “Không biết đến khi nào hai đứa này mới chịu nhường bước để chung sống hòa bình.”
Lần ăn cưới nhớ đời ở biệt thự Hạ Lê không biết có khiến hai cô cậu biết mình sai hay không? Chỉ biết rằng trên tay Tinh Nhật từ lúc đó mang luôn cái sẹo có hình dấu răng nhỏ nhỏ của con bé sáu tuổi giống như răng khủng long hóa thạch. Cũng từ đó, Tinh Nhật luôn mặc áo tay dài để che đi chiến tích đáng xấu hổ của mình và An Khê.
...
(*) Naloxone là một dạng thuốc an thần được dùng trong cấp cứu bệnh nhân.
...
“Câu chuyện đến đây là hết rồi bao gồm phần ngoại truyện cũng hết luôn. Thật buồn khi phải nói lời tạm biệt các độc giả thân yêu đã theo sát bộ truyện này nha. Hạc Giấy hy vọng các bạn đã có được những giây phút vui vẻ và thoải mái khi đọc truyện của mình. Cám ơn các bạn đã luôn ủng hộ Hạc Giấy trong thời gian dài và đã hóng đợi từng chương mới của truyện nhé.
Còn về câu chuyện của Tinh Nhật và An Khê thì có lẽ phải hẹn các bạn vào thời gian sắp tới ở bộ truyện dành riêng cho họ nhé. Đừng quên bấm theo dõi tác giả để nhận thông báo khi truyện mới của Hạc Giấy được đăng tải nha. Nhớ like và thả năm sao cho truyện để Hạc Giấy có thêm động lực viết lách nào.
Hẹn gặp các bạn ở Facebook Những câu chuyện của Hạc Giấy.
\-\-\- Hạc Giấy \- Cuối tháng Ba/2020 \-\-\-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro