Ăn tối cùng phụ...
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Tô Gia Ngôn chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phụ huynh trong hoàn cảnh này. Bữa ăn tối lãng mạn của hai người biển thành bốn người ngồi trong bầu không khí nặng nề.
Cậu nhớ lại cảnh tượng ban nãy ở khách sạn, chỉ có thể dùng hai từ 'chết chóc' để miêu tả.
"An An! Con đang làm gì ở đây?" Giọng nói của ông Thời đầy kinh ngạc.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt cả ba người: ông Thời, bà Thời, Tô Gia Ngôn. Tô Gia Ngôn nhanh chóng đi tới, cúi đầu chào thật lịch sự:
"Bác trai, bác gái."
Ông Thời vẻ mặt càng khó tin hơn: "Đây... đây không phải bạn thân của A Châu sao?" Khi nhìn đến hai tay đang nắm chặt lấy nhau của con gái mình và cậu thanh niên trẻ, ông như vỡ lẽ ra tất cả, còn bà Thời vẫn chưa hết sốc.
Bà Thời, người đầu tiên lên tiếng trong bữa ăn, kéo Tô Gia Ngôn về thực tại.
"Hai đứa... bao lâu rồi?"
Thời Dĩ An nhìn Tô Gia Ngôn: "Gần được một năm rồi ạ."
Tô Gia Ngôn đỡ lời cho bạn gái: "Bác trai, bác gái, cháu biết việc giấu diếm hai bác là không nên, bây giờ, cháu xin phép được chào hỏi lại hai bác một lần nữa, cháu là Tô Gia Ngôn, bạn trai của An An."
Ông Thời cảm thấy cậu thanh niên này không tệ, nhưng ông nhớ đây là bạn thân của con trai, dù sao tuổi tác cũng còn ít, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, bèn ngó lơ Tô Gia Ngôn, chỉ nhìn Thời Dĩ An, nghiêm giọng:
"An An, sao con không nói với bố mẹ là con đi du lịch với cậu ta?"
Thời Dĩ An bối rối, khẽ đáp: "Con... con sợ bố mẹ không đồng ý khi biết bọn con quen nhau, cho nên con..."
Ông Thời nghiêm giọng: "Con biết rõ bố mẹ lo lắng cho con thế nào mà. Sao con lại giấu bố mẹ chuyện này? Vả lại tuy con đã lớn tuổi, nhưng yêu đương là chuyện quan trọng, không thể vội vàng mà chọn bừa được, bố mẹ đâu có giục con!"
Tô Gia Ngôn nhìn thẳng vào mắt ông Thời, giọng điểm đạm: "Cháu xin lỗi bác, lỗi là ở cháu. Nhưng cháu thực sự yêu thương An An, tuyệt đối không phải cô ấy chọn bừa, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Bà Thời mặc dù rất thích Tô Gia Ngôn, cũng từng thầm than tiếc cậu sinh muộn mấy năm, nhưng khi chuyện thành thật, bà cũng không giấu nổi sự lo ngại: "Nhưng Gia Ngôn, cháu còn trẻ, liệu cháu có đủ trưởng thành để đối xử tốt với con bé không? Bác hiểu thanh niên các cháu giờ có xu hướng yêu lệch tuổi, nhưng dẫu sao đời người dài đằng đăng, cháu lại chưa va vấp xã hội, con gái bác lại lớn hơn cháu không chỉ 1,2 tuổi, sau này nhan sắc nó tàn..."
Bà Thời còn chưa nói hết, Thời Dĩ An đã cắt lời mẹ.
Giọng cô bình tĩnh nhưng kiên quyết: "Mẹ, lẽ nào chỉ vì lo sợ tương lai sẽ tệ mà không dám bắt đầu sao? Từ nhỏ đến lớn, tính con như nào bố mẹ đều hiểu mà. Nếu con không có tình cảm, chỉ sợ Gia Ngôn có theo đuổi 5 năm,
10 năm con cũng không siêu lòng. Mối quan hệ này là con chủ động mở lời, việc giấu diếm bố mẹ cũng là chủ đích của con. Con chỉ mong bố mẹ hãy tin bọn con, tin con đủ trưởng thành để có thể gánh vác tất cả, kết quả dù tốt hay xấu."
Con gái đã nói đến nước này, ông bà Thời cũng không còn gì để nói. Ông bà Thời nhìn nhau, ngầm trao đổi qua ánh mắt. Họ thấy được sự quyết tâm và tình yêu trong ánh mắt của đôi trẻ. Sau một hồi im lặng, ông Thời thở dài, rồi gật đầu: "Được rồi. Hai bác sẽ tin tưởng cháu lần này. Nhưng nhớ lấy, nếu cháu làm con gái bác tổn thương, bác sẽ không tha thứ cho cháu."
Tô Gia Ngôn cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn hai bác đã không phản đối. Cháu hiểu là hiện giờ mình không thể chứng minh điều gì, nhưng cháu sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình. Cháu hứa với hai bác, cháu sẽ không bao giờ làm An An tổn thương. Cháu sẽ ở bên cô ấy, dù có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng hai đứa phải nhớ, ít nhất là đến khi cháu tốt nghiệp, không được để bác sĩ bảo cưới!"
Thời Dĩ An đỏ mặt, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này.
Tô Gia Ngôn nắm chặt tay cô dưới gầm bàn, giọng kiên quyết: "Bác trai, cháu đảm bảo, sẽ tốt nghiệp nhanh nhất có thể, cũng sẽ giữ gìn cho An An."
Thời Dĩ An siết chặt tay Tô Gia Ngôn, cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của cậu. Cô quay sang bố mẹ mình, nhẹ nhàng nói: "Bố mẹ, con tin tưởng Gia Ngôn."
Giải quyết xong vấn đề nan giải, bầu không khí thoải mái hơn nhiều. Nhân viên phục vụ cũng đã mang đồ ăn ra, bốn người dần mở lòng, trò chuyện với nhau cởi mở vui vẻ hơn. Tô Gia Ngôn tuy chỉ là một sinh viên Đại học, thế nhưng vốn kiến thức đời sống trong đầu cậu thực sự rất nhiều, có thể trò chuyện vô cùng ăn ý với ông Thời.
Còn bà Thời, nhân lúc Thời Dĩ An đi vệ sinh, bà đi theo phía sau, vừa đi vừa thủ thỉ vào tai con gái:
"Không hổ là con gái của mẹ, mắt nhìn bạn trai rất tinh tường. Lần đầu mẹ gặp thằng nhóc này là mẹ đã ưng lắm rồi. Trước còn cứ than thở sao nó không sinh sớm hơn vài năm, ai ngờ muộn vài năm mà vẫn có duyên làm con r mẹ."
Thời Dĩ An đầu đầy vạch đen, bất lực với bà mẹ có suy nghĩ vô cùng 'teen' của mình, cô vừa rửa tay, vừa nói:
"Mẹ, con rể gì chứ, chuyện này vẫn còn sớm lắm."
"Ôi trời, mẹ nhìn ánh mắt thằng bé như muốn cưới con ngay lập tức ấy. Bảo sao hôm bữa đến ăn Giao thừa ánh mắt nó cứ là lạ."
"Không phải ban nãy mẹ còn phản đối bọn con yêu nhau sao?"
"Ai phản đối? Dù sao cũng phải giả vờ nghiêm nghị một chút, không thằng bé nghĩ gia đình ta quá dễ dãi thì sao!"
Thời Dĩ An: "..."
Cậu nhớ lại cảnh tượng ban nãy ở khách sạn, chỉ có thể dùng hai từ 'chết chóc' để miêu tả.
"An An! Con đang làm gì ở đây?" Giọng nói của ông Thời đầy kinh ngạc.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt cả ba người: ông Thời, bà Thời, Tô Gia Ngôn. Tô Gia Ngôn nhanh chóng đi tới, cúi đầu chào thật lịch sự:
"Bác trai, bác gái."
Ông Thời vẻ mặt càng khó tin hơn: "Đây... đây không phải bạn thân của A Châu sao?" Khi nhìn đến hai tay đang nắm chặt lấy nhau của con gái mình và cậu thanh niên trẻ, ông như vỡ lẽ ra tất cả, còn bà Thời vẫn chưa hết sốc.
Bà Thời, người đầu tiên lên tiếng trong bữa ăn, kéo Tô Gia Ngôn về thực tại.
"Hai đứa... bao lâu rồi?"
Thời Dĩ An nhìn Tô Gia Ngôn: "Gần được một năm rồi ạ."
Tô Gia Ngôn đỡ lời cho bạn gái: "Bác trai, bác gái, cháu biết việc giấu diếm hai bác là không nên, bây giờ, cháu xin phép được chào hỏi lại hai bác một lần nữa, cháu là Tô Gia Ngôn, bạn trai của An An."
Ông Thời cảm thấy cậu thanh niên này không tệ, nhưng ông nhớ đây là bạn thân của con trai, dù sao tuổi tác cũng còn ít, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, bèn ngó lơ Tô Gia Ngôn, chỉ nhìn Thời Dĩ An, nghiêm giọng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"An An, sao con không nói với bố mẹ là con đi du lịch với cậu ta?"
Thời Dĩ An bối rối, khẽ đáp: "Con... con sợ bố mẹ không đồng ý khi biết bọn con quen nhau, cho nên con..."
Ông Thời nghiêm giọng: "Con biết rõ bố mẹ lo lắng cho con thế nào mà. Sao con lại giấu bố mẹ chuyện này? Vả lại tuy con đã lớn tuổi, nhưng yêu đương là chuyện quan trọng, không thể vội vàng mà chọn bừa được, bố mẹ đâu có giục con!"
Tô Gia Ngôn nhìn thẳng vào mắt ông Thời, giọng điểm đạm: "Cháu xin lỗi bác, lỗi là ở cháu. Nhưng cháu thực sự yêu thương An An, tuyệt đối không phải cô ấy chọn bừa, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Bà Thời mặc dù rất thích Tô Gia Ngôn, cũng từng thầm than tiếc cậu sinh muộn mấy năm, nhưng khi chuyện thành thật, bà cũng không giấu nổi sự lo ngại: "Nhưng Gia Ngôn, cháu còn trẻ, liệu cháu có đủ trưởng thành để đối xử tốt với con bé không? Bác hiểu thanh niên các cháu giờ có xu hướng yêu lệch tuổi, nhưng dẫu sao đời người dài đằng đăng, cháu lại chưa va vấp xã hội, con gái bác lại lớn hơn cháu không chỉ 1,2 tuổi, sau này nhan sắc nó tàn..."
Bà Thời còn chưa nói hết, Thời Dĩ An đã cắt lời mẹ.
Giọng cô bình tĩnh nhưng kiên quyết: "Mẹ, lẽ nào chỉ vì lo sợ tương lai sẽ tệ mà không dám bắt đầu sao? Từ nhỏ đến lớn, tính con như nào bố mẹ đều hiểu mà. Nếu con không có tình cảm, chỉ sợ Gia Ngôn có theo đuổi 5 năm,
10 năm con cũng không siêu lòng. Mối quan hệ này là con chủ động mở lời, việc giấu diếm bố mẹ cũng là chủ đích của con. Con chỉ mong bố mẹ hãy tin bọn con, tin con đủ trưởng thành để có thể gánh vác tất cả, kết quả dù tốt hay xấu."
Con gái đã nói đến nước này, ông bà Thời cũng không còn gì để nói. Ông bà Thời nhìn nhau, ngầm trao đổi qua ánh mắt. Họ thấy được sự quyết tâm và tình yêu trong ánh mắt của đôi trẻ. Sau một hồi im lặng, ông Thời thở dài, rồi gật đầu: "Được rồi. Hai bác sẽ tin tưởng cháu lần này. Nhưng nhớ lấy, nếu cháu làm con gái bác tổn thương, bác sẽ không tha thứ cho cháu."
Tô Gia Ngôn cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn hai bác đã không phản đối. Cháu hiểu là hiện giờ mình không thể chứng minh điều gì, nhưng cháu sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình. Cháu hứa với hai bác, cháu sẽ không bao giờ làm An An tổn thương. Cháu sẽ ở bên cô ấy, dù có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng hai đứa phải nhớ, ít nhất là đến khi cháu tốt nghiệp, không được để bác sĩ bảo cưới!"
Thời Dĩ An đỏ mặt, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Gia Ngôn nắm chặt tay cô dưới gầm bàn, giọng kiên quyết: "Bác trai, cháu đảm bảo, sẽ tốt nghiệp nhanh nhất có thể, cũng sẽ giữ gìn cho An An."
Thời Dĩ An siết chặt tay Tô Gia Ngôn, cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của cậu. Cô quay sang bố mẹ mình, nhẹ nhàng nói: "Bố mẹ, con tin tưởng Gia Ngôn."
Giải quyết xong vấn đề nan giải, bầu không khí thoải mái hơn nhiều. Nhân viên phục vụ cũng đã mang đồ ăn ra, bốn người dần mở lòng, trò chuyện với nhau cởi mở vui vẻ hơn. Tô Gia Ngôn tuy chỉ là một sinh viên Đại học, thế nhưng vốn kiến thức đời sống trong đầu cậu thực sự rất nhiều, có thể trò chuyện vô cùng ăn ý với ông Thời.
Còn bà Thời, nhân lúc Thời Dĩ An đi vệ sinh, bà đi theo phía sau, vừa đi vừa thủ thỉ vào tai con gái:
"Không hổ là con gái của mẹ, mắt nhìn bạn trai rất tinh tường. Lần đầu mẹ gặp thằng nhóc này là mẹ đã ưng lắm rồi. Trước còn cứ than thở sao nó không sinh sớm hơn vài năm, ai ngờ muộn vài năm mà vẫn có duyên làm con r mẹ."
Thời Dĩ An đầu đầy vạch đen, bất lực với bà mẹ có suy nghĩ vô cùng 'teen' của mình, cô vừa rửa tay, vừa nói:
"Mẹ, con rể gì chứ, chuyện này vẫn còn sớm lắm."
"Ôi trời, mẹ nhìn ánh mắt thằng bé như muốn cưới con ngay lập tức ấy. Bảo sao hôm bữa đến ăn Giao thừa ánh mắt nó cứ là lạ."
"Không phải ban nãy mẹ còn phản đối bọn con yêu nhau sao?"
"Ai phản đối? Dù sao cũng phải giả vờ nghiêm nghị một chút, không thằng bé nghĩ gia đình ta quá dễ dãi thì sao!"
Thời Dĩ An: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro