Bắt bệnh
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Thấy Thời Dĩ An kêu lên vì đau, Tô Thời Nghi lại vội vàng thả tay ra, giọng đầy hối lỗi:
“Xin lỗi, em làm chị đau phải không?”
Nói xong, cô nàng lùi lại, giọng lẩm bẩm: “Không được làm hỏng đồ chơi của anh Ngôn, nếu không anh Ngôn sẽ giận mình.”
Cái quái quỷ gì đây!
Thời Dĩ An nhìn Tô Thời Nghi như nhìn ma quỷ. Tô Thời Nghi bị đa nhân cách phải không? Thái độ trước sau thay đổi đột ngột này làm cô không thích ứng nổi. Tô Gia Ngôn cũng chưa bao giờ nói cho cô biết bản thân cậu còn một cô em gái, hơn nữa bị điên!
Đúng lúc này, Tô Gia Ngôn gọi tới.
Tiếng chuông đặc biệt cài riêng cho cậu vừa vang lên, Tô Thời Nghi đã lao tới lục điện thoại trong túi. Khi nhìn hai chữ ‘Chồng Yêu’ trên màn hình, nụ cười tiếp tục hóa đá. Cô nàng lạnh lùng bấm từ chối cuộc gọi.
Gọi liên tiếp ba lần đều bị từ chối, Tô Gia Ngôn bèn nhắn tin:
“Em xin lỗi, ban nãy chơi bóng rổ nên không cầm điện thoại.”
“An An, chị giận rồi sao?”
“Vợ yêu, đừng giận mà!”
Tô Thời Nghi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Chị, anh trai em gửi tin nhắn đến này. Chị nói xem, em nên trả lời lại như thế nào cho anh ấy bớt lo đây?”
Thời Dĩ An muốn nói lại thôi, sợ lỡ lời chọc giận ả điên này.
“Chị và anh ấy không thể yêu nhau được.”
Tô Thời Nghi rút ra một kết luận, sau đó nhắn lại một tin: “Chia tay đi.” sau đó tắt nguồn điện thoại.
Thời Dĩ An hoàn toàn không biết Tô Thời Nghi nhắn gì, cô chỉ tò mò về câu nói của đối phương, bèn hỏi lại: “Tại sao?”
Tô Thời Nghi nghịch lọn tóc của mình, mỉm cười: “Bởi vì anh ấy là chồng tương lai của em đó, thế nên không thể nuôi bồ nhí bên ngoài.”
Nói xong, cô nàng nở một nụ cười hạnh phúc.
Còn cõi lòng Thời Dĩ An rối rắm như tơ vò, cô buột miệng: “Vị hôn thê của Tô Gia Ngôn không phải Úc Noãn Khê sao?” Nói chính xác là vị hôn thê tự phong.
“Hừ, cô ta mà cũng xứng sao?” Tô Thời Nghi cười lạnh.
“Nhưng cô và Gia… cô và Tô Gia Ngôn là anh em mà, sao có thể thành vợ chồng được.”
Tô Thời Nghi bật cười sằng sặc trước câu nói của Thời Dĩ An, phản lời: “Đó là chuyện của cô sao? Tôi, Tô Thời Nghi, thích Tô Gia Ngôn.”
Thời Dĩ An: “?”
Thời Dĩ An cảm thấy không còn lời nào để hình dung. Ở thế kỷ 21 hiện đại và tân tiến, con người được thừa hưởng nền giáo dục vô cùng tốt mà vẫn có người không biết rõ cận huyết không thể yêu nhau sao? Sao cô nàng này với có ý đồ loạn luâ*n với anh trai mình?
Thời Dĩ An cảm thấy thương thay Tô Gia Ngôn suốt bao năm qua, cũng thấy tức thay bản thân mình, nhưng cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, cả người lập tức thanh tỉnh. Chết tiệt, đây không phải là thiết lập bệnh kiều trong truyền thuyết đó chứ? Vừa bệnh kiều vừa cuồng anh trai.
Chết tiệt.
Dính vào cuồng anh trai thì còn dễ xử, chứ dính vào kiểu bệnh tâm thần như bệnh kiều, phen này cô khó sống.
Thời Dĩ An muốn khóc mà không khóc nổi. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Dựa theo kinh nghiệm đọc truyện và viết truyện của mình, trong đầu cô dần phân tích một loạt hành vi vật lý và diễn biến tâm lý của nhân vật bệnh kiều.
Tô Thời Nghi nói thích Tô Gia Ngôn, như vậy có nghĩa là cô nàng nảy sinh cảm giác chiếm hữu và khát khao đối với Tô Gia Ngôn, vì vậy mới kiểm soát bạn trai cô, âm thầm loại bỏ hoặc trừng trị những người khác phái vô tình hoặc cố tình tiếp cận, có ý đồ với Tô Gia Ngôn. Tô Thời Nghi đang lấy tình cảm mãnh liệt của bản thân làm động lực cho các hành vi phạm pháp của mình, chẳng hạn gây hoảng sợ tinh thần bằng động vật chết, tra tấn thể xác bằng cách phá hủy nhan sắc, đó là những hành vi làm tổn thương những người xung quanh. Nhưng bệnh kiều còn có một khuynh hướng nữa là làm tổn thương chính bản thân mình để khơi dậy sự tội lỗi trong đối phương. Vậy cô ta đã làm gì khiến Tô Gia Ngôn tự trách?
Thế là, cô buột miệng: “Những chuyện cô làm trong quá khứ, anh trai cô biết không? Biết rồi chắc sẽ tự trách lắm nhỉ?”
Cứ nhắc đến Tô Gia Ngôn là Tô Thời Nghi lại mất kiểm soát cảm xúc. Cô nàng hằn học nhìn Thời Dĩ An: “Tự trách? Anh ấy mà tự trách sao? Anh ấy ghê tởm tôi, anh ấy chán ghét tôi, tất cả chỉ vì loại phụ nữ không biết liêm sỉ, thích gạ gẫm người khác như cô!”
Thời Dĩ An: “?”
Excuse me?! Cô đã làm gì mà ‘gạ gẫm’?
Nói như vậy, xu hướng làm tổn thương mình để Tô Gia Ngôn tự trách, áy náy là không có khả năng. Vậy thì, chỉ còn một khả năng duy nhất, cũng vô cùng khớp với tình trạng của cô lúc này…
Đó là…
Làm tổn thương người mà đối phương thích.
Làm tổn thương người mà Tô Gia Ngôn yêu.
Là cô.
Quả nhiên, mọi hành động đều khớp với hai chữ ‘bệnh kiều’.
Khi đã chắc chắn Tô Thời Nghi là em gái bệnh kiều, Thời Dĩ An cũng tìm được ra cách đối phó.
Trước tiên phải phục tùng, thuận theo, bởi vì cô càng phản kháng, càng chọc giận thì Tô Thời Nghi sẽ càng hưng phấn, càng nghĩ ra nhiều trò biến thái hơn.
Cô chỉ cần thuận theo thì sẽ bớt được chút đau khổ, bảo toàn được chút thể lực, chờ thời cơ chạy trốn.
“Xin lỗi, nếu tôi biết Tô Gia Ngôn là vị hôn phu của cô, tôi nhất định sẽ không làm quen.”
Câu này có vẻ nghe thuận tai, quả nhiên Tô Thời Nghi vui vẻ đi đến: “Cô cũng biết điều đó.”
“Đương nhiên, tôi không phải kẻ thích chen chân vào mối quan hệ của người khác, nếu cô đã nói rõ cho tôi biết, tôi sẽ rút lui.”
“Nếu mấy kẻ ngày xưa cũng thức thời như cô thì tốt rồi.”
“Nhưng mà… có lần tôi gặp Úc Noãn Khê, cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của Tô Gia Ngôn, chuyện này là sao?”
Tô Thời Nghi cười khẩy: “Cô ta? Chỉ là một con chó điên suốt ngày tự nhận thôi, hai nhà có chút quan hệ không tiện để tôi ra tay, nếu không cái miệng của cô ta phải im lâu rồi. Nhưng vậy cũng tốt, đã lâu rồi tôi không còn phải tự ra tay nữa.”
Thời Dĩ An hít sâu một hơi, giả vờ như khó chịu. Tô Thời Nghi quan sát rất nhạy bén, cô ta đi tới: “Tay trói lâu có đau không, tôi gỡ ra cho cô nhé?”
“Có thể gỡ sao?”
“Chỉ cần cô đảm bảo là không chạy.”
Nói xong, còn nhoẻn cười một cái vô cùng thân thiện.
Da gà toàn thân Thời Dĩ An đua nhau nổi lên.
“Xin lỗi, em làm chị đau phải không?”
Nói xong, cô nàng lùi lại, giọng lẩm bẩm: “Không được làm hỏng đồ chơi của anh Ngôn, nếu không anh Ngôn sẽ giận mình.”
Cái quái quỷ gì đây!
Thời Dĩ An nhìn Tô Thời Nghi như nhìn ma quỷ. Tô Thời Nghi bị đa nhân cách phải không? Thái độ trước sau thay đổi đột ngột này làm cô không thích ứng nổi. Tô Gia Ngôn cũng chưa bao giờ nói cho cô biết bản thân cậu còn một cô em gái, hơn nữa bị điên!
Đúng lúc này, Tô Gia Ngôn gọi tới.
Tiếng chuông đặc biệt cài riêng cho cậu vừa vang lên, Tô Thời Nghi đã lao tới lục điện thoại trong túi. Khi nhìn hai chữ ‘Chồng Yêu’ trên màn hình, nụ cười tiếp tục hóa đá. Cô nàng lạnh lùng bấm từ chối cuộc gọi.
Gọi liên tiếp ba lần đều bị từ chối, Tô Gia Ngôn bèn nhắn tin:
“Em xin lỗi, ban nãy chơi bóng rổ nên không cầm điện thoại.”
“An An, chị giận rồi sao?”
“Vợ yêu, đừng giận mà!”
Tô Thời Nghi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Chị, anh trai em gửi tin nhắn đến này. Chị nói xem, em nên trả lời lại như thế nào cho anh ấy bớt lo đây?”
Thời Dĩ An muốn nói lại thôi, sợ lỡ lời chọc giận ả điên này.
“Chị và anh ấy không thể yêu nhau được.”
Tô Thời Nghi rút ra một kết luận, sau đó nhắn lại một tin: “Chia tay đi.” sau đó tắt nguồn điện thoại.
Thời Dĩ An hoàn toàn không biết Tô Thời Nghi nhắn gì, cô chỉ tò mò về câu nói của đối phương, bèn hỏi lại: “Tại sao?”
Tô Thời Nghi nghịch lọn tóc của mình, mỉm cười: “Bởi vì anh ấy là chồng tương lai của em đó, thế nên không thể nuôi bồ nhí bên ngoài.”
Nói xong, cô nàng nở một nụ cười hạnh phúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn cõi lòng Thời Dĩ An rối rắm như tơ vò, cô buột miệng: “Vị hôn thê của Tô Gia Ngôn không phải Úc Noãn Khê sao?” Nói chính xác là vị hôn thê tự phong.
“Hừ, cô ta mà cũng xứng sao?” Tô Thời Nghi cười lạnh.
“Nhưng cô và Gia… cô và Tô Gia Ngôn là anh em mà, sao có thể thành vợ chồng được.”
Tô Thời Nghi bật cười sằng sặc trước câu nói của Thời Dĩ An, phản lời: “Đó là chuyện của cô sao? Tôi, Tô Thời Nghi, thích Tô Gia Ngôn.”
Thời Dĩ An: “?”
Thời Dĩ An cảm thấy không còn lời nào để hình dung. Ở thế kỷ 21 hiện đại và tân tiến, con người được thừa hưởng nền giáo dục vô cùng tốt mà vẫn có người không biết rõ cận huyết không thể yêu nhau sao? Sao cô nàng này với có ý đồ loạn luâ*n với anh trai mình?
Thời Dĩ An cảm thấy thương thay Tô Gia Ngôn suốt bao năm qua, cũng thấy tức thay bản thân mình, nhưng cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, cả người lập tức thanh tỉnh. Chết tiệt, đây không phải là thiết lập bệnh kiều trong truyền thuyết đó chứ? Vừa bệnh kiều vừa cuồng anh trai.
Chết tiệt.
Dính vào cuồng anh trai thì còn dễ xử, chứ dính vào kiểu bệnh tâm thần như bệnh kiều, phen này cô khó sống.
Thời Dĩ An muốn khóc mà không khóc nổi. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Dựa theo kinh nghiệm đọc truyện và viết truyện của mình, trong đầu cô dần phân tích một loạt hành vi vật lý và diễn biến tâm lý của nhân vật bệnh kiều.
Tô Thời Nghi nói thích Tô Gia Ngôn, như vậy có nghĩa là cô nàng nảy sinh cảm giác chiếm hữu và khát khao đối với Tô Gia Ngôn, vì vậy mới kiểm soát bạn trai cô, âm thầm loại bỏ hoặc trừng trị những người khác phái vô tình hoặc cố tình tiếp cận, có ý đồ với Tô Gia Ngôn. Tô Thời Nghi đang lấy tình cảm mãnh liệt của bản thân làm động lực cho các hành vi phạm pháp của mình, chẳng hạn gây hoảng sợ tinh thần bằng động vật chết, tra tấn thể xác bằng cách phá hủy nhan sắc, đó là những hành vi làm tổn thương những người xung quanh. Nhưng bệnh kiều còn có một khuynh hướng nữa là làm tổn thương chính bản thân mình để khơi dậy sự tội lỗi trong đối phương. Vậy cô ta đã làm gì khiến Tô Gia Ngôn tự trách?
Thế là, cô buột miệng: “Những chuyện cô làm trong quá khứ, anh trai cô biết không? Biết rồi chắc sẽ tự trách lắm nhỉ?”
Cứ nhắc đến Tô Gia Ngôn là Tô Thời Nghi lại mất kiểm soát cảm xúc. Cô nàng hằn học nhìn Thời Dĩ An: “Tự trách? Anh ấy mà tự trách sao? Anh ấy ghê tởm tôi, anh ấy chán ghét tôi, tất cả chỉ vì loại phụ nữ không biết liêm sỉ, thích gạ gẫm người khác như cô!”
Thời Dĩ An: “?”
Excuse me?! Cô đã làm gì mà ‘gạ gẫm’?
Nói như vậy, xu hướng làm tổn thương mình để Tô Gia Ngôn tự trách, áy náy là không có khả năng. Vậy thì, chỉ còn một khả năng duy nhất, cũng vô cùng khớp với tình trạng của cô lúc này…
Đó là…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm tổn thương người mà đối phương thích.
Làm tổn thương người mà Tô Gia Ngôn yêu.
Là cô.
Quả nhiên, mọi hành động đều khớp với hai chữ ‘bệnh kiều’.
Khi đã chắc chắn Tô Thời Nghi là em gái bệnh kiều, Thời Dĩ An cũng tìm được ra cách đối phó.
Trước tiên phải phục tùng, thuận theo, bởi vì cô càng phản kháng, càng chọc giận thì Tô Thời Nghi sẽ càng hưng phấn, càng nghĩ ra nhiều trò biến thái hơn.
Cô chỉ cần thuận theo thì sẽ bớt được chút đau khổ, bảo toàn được chút thể lực, chờ thời cơ chạy trốn.
“Xin lỗi, nếu tôi biết Tô Gia Ngôn là vị hôn phu của cô, tôi nhất định sẽ không làm quen.”
Câu này có vẻ nghe thuận tai, quả nhiên Tô Thời Nghi vui vẻ đi đến: “Cô cũng biết điều đó.”
“Đương nhiên, tôi không phải kẻ thích chen chân vào mối quan hệ của người khác, nếu cô đã nói rõ cho tôi biết, tôi sẽ rút lui.”
“Nếu mấy kẻ ngày xưa cũng thức thời như cô thì tốt rồi.”
“Nhưng mà… có lần tôi gặp Úc Noãn Khê, cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của Tô Gia Ngôn, chuyện này là sao?”
Tô Thời Nghi cười khẩy: “Cô ta? Chỉ là một con chó điên suốt ngày tự nhận thôi, hai nhà có chút quan hệ không tiện để tôi ra tay, nếu không cái miệng của cô ta phải im lâu rồi. Nhưng vậy cũng tốt, đã lâu rồi tôi không còn phải tự ra tay nữa.”
Thời Dĩ An hít sâu một hơi, giả vờ như khó chịu. Tô Thời Nghi quan sát rất nhạy bén, cô ta đi tới: “Tay trói lâu có đau không, tôi gỡ ra cho cô nhé?”
“Có thể gỡ sao?”
“Chỉ cần cô đảm bảo là không chạy.”
Nói xong, còn nhoẻn cười một cái vô cùng thân thiện.
Da gà toàn thân Thời Dĩ An đua nhau nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro