Cuộc viếng thăm...
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Đôi bàn tay đặt ở eo Thời Dĩ An của Tô Gia Ngôn bóp chặt, như muốn khảm cô vào cơ thể mình. Cậu gục đầu, thở dốc, giọng như yêu nghiệt vang lên bên tai cô:
“An An, nếu không phải chân chị đang bị thương, đêm nay chị đừng hòng rời khỏi đây.”
Sau đó cậu rút mấy gói vuông vuông màu bạc trong túi ra, vứt lên mặt bàn, bộ dạng không cam tâm.
Thời Dĩ An phát hiện ra Tô Gia Ngôn có gì đó không đúng, phát hiện ra ánh mắt cậu như muốn ăn sạch mình, lại nhìn đống đồ cậu vứt lên bàn, cô mới biết mình đã trêu đùa với lửa. Nằm trên sofa, cả người Thời Dĩ An cứng đờ, cô không dám nhúc nhích, chỉ cúi đầu túm áo Tô Gia Ngôn, giọng lí nhí:
“Chị xin lỗi, nhưng thực sự chị vẫn chưa sẵn sàng.”
Tô Gia Ngôn quan sát hết biểu cảm rụt rè hoang mang của bạn gái vào mắt, cậu bật cười đưa tay lên xoa đầu cô: “Có gì phải xin lỗi, để em bế chị về.” Nói xong, cậu đứng lên, khom người xuống nhấc bổng Thời Dĩ An lên.
Thời Dĩ An vòng tay qua cổ Tô Gia Ngôn, hai người đi ra phía cửa, lúc đi cô còn ngoái lại nhìn mấy gói màu bạc trên bàn, giọng đắn đo: “Em… em luôn mang mấy thứ kia bên mình sao?”
Người đàn ông bình thường ai lại mang nhiều như thế kia trên người.
“Yên tâm, chúng đều dành cho chị, chỉ là… em mua trước.” Nói được nửa chừng, Tô Gia Ngôn hắng giọng một chút. Thời Dĩ An còn định nói thêm, điện thoại trong túi Tô Gia Ngôn đã đổ chuông.
“Chị, điện thoại trong túi quần, lấy giúp em.”
Thời Dĩ An luồn tay vào túi quần Tô Gia Ngôn lôi điện thoại ra, ba chữ Thời Dĩ Châu hiển thị trên màn hình.
“Giờ này rồi nó còn gọi cho em làm gì?” Cô cau mày khó hiểu.
“Không nghe nữa, kệ cậu ta.” Tô Gia Ngôn cũng cau mày.
Thời Dĩ An gạt chế độ im lặng.
Chỉ vài giây sau, có tiếng đập cửa:
“Tô Gia Ngôn, mở cửa! Tôi nghe thấy chuông điện thoại của cậu rồi!”
Thời Dĩ An đang nằm trong vòng tay Tô Gia Ngôn nghe thấy tiếng em trai như nghe thấy tòa tuyên án, cả người cô gồng lên, rối rít ngọ nguậy định leo xuống.
“Thả chị xuống, thả chị xuống.”
Tô Gia Ngôn cười khổ: “Chân chị đau như này, chị đi làm sao được.”
“Nhưng không thể để A Châu phát hiện chị ở đây được.” Thời Dĩ An cuống quýt: “Mau giấu chị vào đâu đi, sau đó em tìm cách đuổi nó đi.”
Giấu? Giấu đâu được?
Tô Gia Ngôn cười khổ, yêu cậu có nhất thiết phải giấu diếm như vậy không?
Chị đang sợ Thời Dĩ Châu phản đối sao? Cậu ta dám?
“Tủ quần áo! Ngôn, mau giấu chị vào tủ quần áo.”
Tô Gia Ngôn mặc kệ tiếng đập cửa, cậu nhìn Thời Dĩ An chằm chằm, ánh mắt đầy sự dịu dàng: “An An, chị vừa gọi em là gì cơ?”
Ngôn.
Một cách xưng hô quá đỗi thân thiết, dịu dàng.
Nhưng Thời Dĩ An nào có tâm trạng để ý mình vừa nói gì, cô bắt đầu giãy giụa mạnh hơn: “Chị… vào tủ quần áo, thả chị xuống đi!”
Tô Gia Ngôn thở dài: “Đừng động đậy, em bế chị vào.”
Cậu nói xong, bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô vào tủ quần áo, sau đó hôn nhẹ lên trán: “Ngoan, chờ em ở đây nhé.”
Nói xong, cậu đóng hé tủ, khép hờ của phòng ngủ và đi ra ngoài.
Thời Dĩ An ngồi co chân trong tủ quần áo, nơi chóp mũi là ngập tràn hương bạc hà, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Thời Dĩ Châu cằn nhằn:
“Cậu đang quay tay à? Sao lâu ra mở cửa thế?”
Tô Gia Ngôn đáp lại: “Sao tự dưng lại quay lại thế? Cậu không về tìm bạn gái nhỏ nữa à?”
“Cãi nhau rồi, không về nữa.”
Thời Dĩ An thấp thỏm, chỉ mong thằng nhóc này mau mau đi khỏi đây.
Thời Dĩ Châu bước vào cửa đã phát giác ra điều bất thường, trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài, rất giống mùi nước hoa chị gái cậu hay dùng, điều này càng làm chắc chắn thêm nghi ngờ trong lòng. Cậu không hề đặt vé máy bay gì cả, cũng chẳng có chuyện cãi nhau với bạn gái, chỉ là muốn đột kích doanh trại quân địch.
Lâu ra mở cửa – không nghe điện thoại – hương hoa nhài…
Giờ chỉ cần tìm ra ‘tên trộm’ hoặc ‘vật chứng’ nào đó nữa thôi.
Thời Dĩ Châu vứt vali cho Tô Gia Ngôn kéo, cậu đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống định rót một ly nước. Bỗng, có mấy thứ lấp lánh ánh bạc đập vào mắt.
Thời Dĩ Châu nhoài người vươn tay kẹp một cái lên, nhìn bao bì.
Durex Invisible siêu mỏng.
“Tô Gia Ngôn, sao trên bàn lại có nhiều bao cao su thế này?”
Tô Gia Ngôn: •́.•̀
Thời Dĩ An: ₍₍ (̨̡ ‾᷄ᗣ‾᷅)̧̢ ₎₎
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Lời tác giả:1. Bé nhà mình khỏe lại rồi, mình ngoi lên bù chương đây~
2. Đố các bạn, Thời Dĩ Châu có phát hiện ra mối tình ‘vụng trộm’ này không?
“An An, nếu không phải chân chị đang bị thương, đêm nay chị đừng hòng rời khỏi đây.”
Sau đó cậu rút mấy gói vuông vuông màu bạc trong túi ra, vứt lên mặt bàn, bộ dạng không cam tâm.
Thời Dĩ An phát hiện ra Tô Gia Ngôn có gì đó không đúng, phát hiện ra ánh mắt cậu như muốn ăn sạch mình, lại nhìn đống đồ cậu vứt lên bàn, cô mới biết mình đã trêu đùa với lửa. Nằm trên sofa, cả người Thời Dĩ An cứng đờ, cô không dám nhúc nhích, chỉ cúi đầu túm áo Tô Gia Ngôn, giọng lí nhí:
“Chị xin lỗi, nhưng thực sự chị vẫn chưa sẵn sàng.”
Tô Gia Ngôn quan sát hết biểu cảm rụt rè hoang mang của bạn gái vào mắt, cậu bật cười đưa tay lên xoa đầu cô: “Có gì phải xin lỗi, để em bế chị về.” Nói xong, cậu đứng lên, khom người xuống nhấc bổng Thời Dĩ An lên.
Thời Dĩ An vòng tay qua cổ Tô Gia Ngôn, hai người đi ra phía cửa, lúc đi cô còn ngoái lại nhìn mấy gói màu bạc trên bàn, giọng đắn đo: “Em… em luôn mang mấy thứ kia bên mình sao?”
Người đàn ông bình thường ai lại mang nhiều như thế kia trên người.
“Yên tâm, chúng đều dành cho chị, chỉ là… em mua trước.” Nói được nửa chừng, Tô Gia Ngôn hắng giọng một chút. Thời Dĩ An còn định nói thêm, điện thoại trong túi Tô Gia Ngôn đã đổ chuông.
“Chị, điện thoại trong túi quần, lấy giúp em.”
Thời Dĩ An luồn tay vào túi quần Tô Gia Ngôn lôi điện thoại ra, ba chữ Thời Dĩ Châu hiển thị trên màn hình.
“Giờ này rồi nó còn gọi cho em làm gì?” Cô cau mày khó hiểu.
“Không nghe nữa, kệ cậu ta.” Tô Gia Ngôn cũng cau mày.
Thời Dĩ An gạt chế độ im lặng.
Chỉ vài giây sau, có tiếng đập cửa:
“Tô Gia Ngôn, mở cửa! Tôi nghe thấy chuông điện thoại của cậu rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Dĩ An đang nằm trong vòng tay Tô Gia Ngôn nghe thấy tiếng em trai như nghe thấy tòa tuyên án, cả người cô gồng lên, rối rít ngọ nguậy định leo xuống.
“Thả chị xuống, thả chị xuống.”
Tô Gia Ngôn cười khổ: “Chân chị đau như này, chị đi làm sao được.”
“Nhưng không thể để A Châu phát hiện chị ở đây được.” Thời Dĩ An cuống quýt: “Mau giấu chị vào đâu đi, sau đó em tìm cách đuổi nó đi.”
Giấu? Giấu đâu được?
Tô Gia Ngôn cười khổ, yêu cậu có nhất thiết phải giấu diếm như vậy không?
Chị đang sợ Thời Dĩ Châu phản đối sao? Cậu ta dám?
“Tủ quần áo! Ngôn, mau giấu chị vào tủ quần áo.”
Tô Gia Ngôn mặc kệ tiếng đập cửa, cậu nhìn Thời Dĩ An chằm chằm, ánh mắt đầy sự dịu dàng: “An An, chị vừa gọi em là gì cơ?”
Ngôn.
Một cách xưng hô quá đỗi thân thiết, dịu dàng.
Nhưng Thời Dĩ An nào có tâm trạng để ý mình vừa nói gì, cô bắt đầu giãy giụa mạnh hơn: “Chị… vào tủ quần áo, thả chị xuống đi!”
Tô Gia Ngôn thở dài: “Đừng động đậy, em bế chị vào.”
Cậu nói xong, bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô vào tủ quần áo, sau đó hôn nhẹ lên trán: “Ngoan, chờ em ở đây nhé.”
Nói xong, cậu đóng hé tủ, khép hờ của phòng ngủ và đi ra ngoài.
Thời Dĩ An ngồi co chân trong tủ quần áo, nơi chóp mũi là ngập tràn hương bạc hà, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Thời Dĩ Châu cằn nhằn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu đang quay tay à? Sao lâu ra mở cửa thế?”
Tô Gia Ngôn đáp lại: “Sao tự dưng lại quay lại thế? Cậu không về tìm bạn gái nhỏ nữa à?”
“Cãi nhau rồi, không về nữa.”
Thời Dĩ An thấp thỏm, chỉ mong thằng nhóc này mau mau đi khỏi đây.
Thời Dĩ Châu bước vào cửa đã phát giác ra điều bất thường, trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài, rất giống mùi nước hoa chị gái cậu hay dùng, điều này càng làm chắc chắn thêm nghi ngờ trong lòng. Cậu không hề đặt vé máy bay gì cả, cũng chẳng có chuyện cãi nhau với bạn gái, chỉ là muốn đột kích doanh trại quân địch.
Lâu ra mở cửa – không nghe điện thoại – hương hoa nhài…
Giờ chỉ cần tìm ra ‘tên trộm’ hoặc ‘vật chứng’ nào đó nữa thôi.
Thời Dĩ Châu vứt vali cho Tô Gia Ngôn kéo, cậu đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống định rót một ly nước. Bỗng, có mấy thứ lấp lánh ánh bạc đập vào mắt.
Thời Dĩ Châu nhoài người vươn tay kẹp một cái lên, nhìn bao bì.
Durex Invisible siêu mỏng.
“Tô Gia Ngôn, sao trên bàn lại có nhiều bao cao su thế này?”
Tô Gia Ngôn: •́.•̀
Thời Dĩ An: ₍₍ (̨̡ ‾᷄ᗣ‾᷅)̧̢ ₎₎
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Lời tác giả:1. Bé nhà mình khỏe lại rồi, mình ngoi lên bù chương đây~
2. Đố các bạn, Thời Dĩ Châu có phát hiện ra mối tình ‘vụng trộm’ này không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro