Gọi anh rể
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Nhìn đôi mắt sáng rực của Thời Dĩ Châu, Thời Dĩ An biết thằng nhóc này nhất định chuẩn bị xin xỏ cô.
Phải, là xin xỏ, không phải vay.
“Đôi đó bao nhiêu?” Cô hỏi.
Thời Dĩ Châu giơ ngón tay.
“Hai triệu bảy?” Thời Dĩ An cau mày.
“Hai mươi bảy triệu.” Thời Dĩ Châu vội vàng mở điện thoại ra cho chị gái xem giá niêm yết trên Website. Bên dưới còn hiện dòng chữ đỏ đậm: Sắp hết hàng.
Một đôi giày, 27 triệu, quá đắt. Một người chỉ mua giày để đi lại thoải mái như Thời Dĩ An luôn cảm thấy quá lãng phí khi bỏ một số tiền lớn chỉ để săn hàng độc, lạ, khan hiếm hàng.
“Em định xin chị bao nhiêu?”
Nhưng cả nhà chỉ có một đứa em trai, cô cũng không đành lòng nhìn nó ăn mì tôm cả tháng.
Thời Dĩ Châu cười hì hì: “Không nhiều, chỉ số lẻ thôi.”
“Em có bao nhiêu?”
“Hmm… em có số chẵn, 8 triệu!”
Thời Dĩ An hít một hơi.
Đôi giày 27 triệu, có 8 triệu, còn lại 19 triệu kia là số lẻ?
Thời Dĩ An lập tức giơ túi lên đập vào đầu em trai rồi thốt lên:
“Mày bị điên hả? Mười chín triệu là không nhiều? Sao mày không bảo chị đi cướp ngân hàng luôn đi!”
Thời Dĩ Châu níu tay cô:
“Ôi, đi mà, không thì chị cho em một nửa, em vay chị một nửa, được không?”
Thời Dĩ An kiên quyết lắc đầu: “Đắt quá, không được.”
“Đi mà chị, chị An An!”
“Không là không, tiền không phải lá mít.”
Tô Gia Ngôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng dưng đi tới, cầm điện thoại của Thời Dĩ Châu lên xem mẫu giày, sau đó thản nhiên buông một câu:
“Cậu làm việc này giúp tôi, tôi hài lòng thì sẽ mua đứt cho cậu luôn, không cần cậu phải vay chị cậu.”
Thời Dĩ Châu lập tức quay phắt sang, mắt sáng như đèn pha: “Thật?”
“Đương nhiên, tôi đã bao giờ nói điêu cậu chưa?” Tô Gia Ngôn tủm tỉm cười.
Thời Dĩ Châu: “Việc gì? Nói đi.”
Tô Gia Ngô: “Gọi anh rể.”
Thời Dĩ An: “…”
Thời Dĩ Châu: “Cái gì cơ?”
Tô Gia Ngôn: “Gọi tôi là anh rể.”
Thời Dĩ An: ᶘ ᵒᴥᵒᶅ
Thời Dĩ Châu: (⑉・̆-・̆⑉)
Nhìn vẻ mặt sượng trân của Thời Dĩ Châu, Tô Gia Ngôn lại muốn trêu chọc, thế là cậu cất tiếng gọi thân thiết:
“A Châu, ngoan, gọi một tiếng ‘anh rể’, anh mua cho cậu.”
Lúc này, bạn của Thời Dĩ Châu gửi tin nhắn thoại tới:
“Người anh em, cậu gom đủ tiền chưa? Quản lý cửa hàng bảo tôi chỉ giữ cho cậu đúng 5 phút nữa thôi, chi nhánh khác đang nhờ nhượng lại cho họ đấy!”
Thời Dĩ Châu suy nghĩ chỉ 2 giây: “Ai lật lọng người đó làm chó sủa gâu gâu!”
Tô Gia Ngôn gật đầu: “Đương nhiên!”
Thấy dáng vẻ đắc ý của Tô Gia Ngôn, Thời Dĩ Châu quả thực không đành lòng. Cậu nghĩ thầm, suy cho cùng đó chỉ là một đôi giày, thiếu nó làm sao cậu chết được, nhưng nếu mở miệng gọi tên oắt con này một tiếng ‘anh rể’ thì sau này sao cậu ngẩng mặt lên được?
“Anh rể!”
Nhưng mà, so với đôi giày phiên bản giới hạn kia, mặt mũi đâu đáng là gì, nhỉ?
“Gì cơ? Nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy.”
Thời Dĩ Châu nghiến răng kèn kẹt, giọng gần như rít qua kẽ: “Anh-rể! Đủ to chưa?”
Tô Gia Ngôn vô cùng hài lòng, giơ ngón cái lên: “Ngoan lắm, 1 phút nữa tài khoản sẽ ting ting. Đi mua đi, anh chị ở đây đợi cậu.”
Thời Dĩ Châu vui mừng lao vụt đi luôn. Ha ha, chỉ là một tiếng gọi thôi mà.
Thời Dĩ An thấy em trai lao vụt đi, cô đấm nhẹ vào cánh tay Tô Gia Ngôn: “Em trêu nó làm gì, thằng nhóc này hay tưởng thật lắm.”
Nói rồi, cô rút điện thoại trong túi ra, mở ứng dụng ngân hàng lên.
Tô Gia Ngôn lấy mất điện thoại của cô: “Chị, em đã nói là làm, để em.”
Thời Dĩ An với tay muốn lấy lại điện thoại: “Không được, em còn chưa đi làm, em lấy đâu ra số tiền lớn như thế chứ?”
Tô Gia Ngôn thở dài: “Chị, chị coi thường em à?”
Thời Dĩ An nghĩ lời của mình không đủ rõ ràng, sợ người yêu đã hiểu lầm, cô xua tay: “Không phải, chị không có ý đó, chỉ là… Haizz, em vẫn còn là sinh viên, hơn nữa vì một tiếng gọi mà mất số tiền lớn như vậy, chị thấy không đáng thay em.”
“Đáng!” Tô Gia Ngôn cưng chiều gõ nhẹ đầu cô: “Đây coi như phần lễ gặp mặt anh rể tặng em vợ tương lai. Chẳng lẽ chị không có ý định lâu dài với em?”
Thời Dĩ An nín lặng. Sao tự dưng lại nghĩ xa như vậy? Giờ cô trả lời như nào mới khiến cậu. nhóc của mình không giận đây?
Trong lúc Thời Dĩ An im lặng suy nghĩ, Tô Gia Ngôn đã chuyển xong tiền cho Thời Dĩ Châu. Lúc cô ngẩng mặt lên, thấy sticker cười toe toét Thời Dĩ Châu gửi qua, biết ván đã đóng thuyền nên chỉ đành thở dài, chờ tìm cách khác hoàn trả lại cho Tô Gia Ngôn.
Bạn trai của cô vẫn chưa tốt nghiệp, cho dù gia cảnh khá giả thì vẫn tiêu tiền của gia đình, số tiền này cô nhất định phải trả.
“Chị, đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi taxi trước.”
“Ừm.”
Thời Dĩ An và Tô Gia Ngôn chờ bên ngoài khoảng 10 phút thì Thời Dĩ Châu xuất hiện, trong tay là túi đựng đôi giày trong mơ.
Vừa đến gần hai người, cậu thanh niên họ Thời đã vui sướng khoác vai Tô Gia Ngôn:
“Anh rể, giờ chúng ta đi đâu?”
Anh rể… sao giờ gọi bon mồm vậy?
“Chị, chị còn phải về công ty không?” Tô Gia Ngôn hỏi cô trước.
Thời Dĩ An lắc đầu: “Lãnh đạo thấy chân chị như này, phê duyệt cho làm online đến khi chân đỡ rồi.”
“Vậy về nhà?”
Thời Dĩ An gật đầu. Tô Gia Ngôn cẩn thận dìu cô lên taxi.
Phải, là xin xỏ, không phải vay.
“Đôi đó bao nhiêu?” Cô hỏi.
Thời Dĩ Châu giơ ngón tay.
“Hai triệu bảy?” Thời Dĩ An cau mày.
“Hai mươi bảy triệu.” Thời Dĩ Châu vội vàng mở điện thoại ra cho chị gái xem giá niêm yết trên Website. Bên dưới còn hiện dòng chữ đỏ đậm: Sắp hết hàng.
Một đôi giày, 27 triệu, quá đắt. Một người chỉ mua giày để đi lại thoải mái như Thời Dĩ An luôn cảm thấy quá lãng phí khi bỏ một số tiền lớn chỉ để săn hàng độc, lạ, khan hiếm hàng.
“Em định xin chị bao nhiêu?”
Nhưng cả nhà chỉ có một đứa em trai, cô cũng không đành lòng nhìn nó ăn mì tôm cả tháng.
Thời Dĩ Châu cười hì hì: “Không nhiều, chỉ số lẻ thôi.”
“Em có bao nhiêu?”
“Hmm… em có số chẵn, 8 triệu!”
Thời Dĩ An hít một hơi.
Đôi giày 27 triệu, có 8 triệu, còn lại 19 triệu kia là số lẻ?
Thời Dĩ An lập tức giơ túi lên đập vào đầu em trai rồi thốt lên:
“Mày bị điên hả? Mười chín triệu là không nhiều? Sao mày không bảo chị đi cướp ngân hàng luôn đi!”
Thời Dĩ Châu níu tay cô:
“Ôi, đi mà, không thì chị cho em một nửa, em vay chị một nửa, được không?”
Thời Dĩ An kiên quyết lắc đầu: “Đắt quá, không được.”
“Đi mà chị, chị An An!”
“Không là không, tiền không phải lá mít.”
Tô Gia Ngôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng dưng đi tới, cầm điện thoại của Thời Dĩ Châu lên xem mẫu giày, sau đó thản nhiên buông một câu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu làm việc này giúp tôi, tôi hài lòng thì sẽ mua đứt cho cậu luôn, không cần cậu phải vay chị cậu.”
Thời Dĩ Châu lập tức quay phắt sang, mắt sáng như đèn pha: “Thật?”
“Đương nhiên, tôi đã bao giờ nói điêu cậu chưa?” Tô Gia Ngôn tủm tỉm cười.
Thời Dĩ Châu: “Việc gì? Nói đi.”
Tô Gia Ngô: “Gọi anh rể.”
Thời Dĩ An: “…”
Thời Dĩ Châu: “Cái gì cơ?”
Tô Gia Ngôn: “Gọi tôi là anh rể.”
Thời Dĩ An: ᶘ ᵒᴥᵒᶅ
Thời Dĩ Châu: (⑉・̆-・̆⑉)
Nhìn vẻ mặt sượng trân của Thời Dĩ Châu, Tô Gia Ngôn lại muốn trêu chọc, thế là cậu cất tiếng gọi thân thiết:
“A Châu, ngoan, gọi một tiếng ‘anh rể’, anh mua cho cậu.”
Lúc này, bạn của Thời Dĩ Châu gửi tin nhắn thoại tới:
“Người anh em, cậu gom đủ tiền chưa? Quản lý cửa hàng bảo tôi chỉ giữ cho cậu đúng 5 phút nữa thôi, chi nhánh khác đang nhờ nhượng lại cho họ đấy!”
Thời Dĩ Châu suy nghĩ chỉ 2 giây: “Ai lật lọng người đó làm chó sủa gâu gâu!”
Tô Gia Ngôn gật đầu: “Đương nhiên!”
Thấy dáng vẻ đắc ý của Tô Gia Ngôn, Thời Dĩ Châu quả thực không đành lòng. Cậu nghĩ thầm, suy cho cùng đó chỉ là một đôi giày, thiếu nó làm sao cậu chết được, nhưng nếu mở miệng gọi tên oắt con này một tiếng ‘anh rể’ thì sau này sao cậu ngẩng mặt lên được?
“Anh rể!”
Nhưng mà, so với đôi giày phiên bản giới hạn kia, mặt mũi đâu đáng là gì, nhỉ?
“Gì cơ? Nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy.”
Thời Dĩ Châu nghiến răng kèn kẹt, giọng gần như rít qua kẽ: “Anh-rể! Đủ to chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Gia Ngôn vô cùng hài lòng, giơ ngón cái lên: “Ngoan lắm, 1 phút nữa tài khoản sẽ ting ting. Đi mua đi, anh chị ở đây đợi cậu.”
Thời Dĩ Châu vui mừng lao vụt đi luôn. Ha ha, chỉ là một tiếng gọi thôi mà.
Thời Dĩ An thấy em trai lao vụt đi, cô đấm nhẹ vào cánh tay Tô Gia Ngôn: “Em trêu nó làm gì, thằng nhóc này hay tưởng thật lắm.”
Nói rồi, cô rút điện thoại trong túi ra, mở ứng dụng ngân hàng lên.
Tô Gia Ngôn lấy mất điện thoại của cô: “Chị, em đã nói là làm, để em.”
Thời Dĩ An với tay muốn lấy lại điện thoại: “Không được, em còn chưa đi làm, em lấy đâu ra số tiền lớn như thế chứ?”
Tô Gia Ngôn thở dài: “Chị, chị coi thường em à?”
Thời Dĩ An nghĩ lời của mình không đủ rõ ràng, sợ người yêu đã hiểu lầm, cô xua tay: “Không phải, chị không có ý đó, chỉ là… Haizz, em vẫn còn là sinh viên, hơn nữa vì một tiếng gọi mà mất số tiền lớn như vậy, chị thấy không đáng thay em.”
“Đáng!” Tô Gia Ngôn cưng chiều gõ nhẹ đầu cô: “Đây coi như phần lễ gặp mặt anh rể tặng em vợ tương lai. Chẳng lẽ chị không có ý định lâu dài với em?”
Thời Dĩ An nín lặng. Sao tự dưng lại nghĩ xa như vậy? Giờ cô trả lời như nào mới khiến cậu. nhóc của mình không giận đây?
Trong lúc Thời Dĩ An im lặng suy nghĩ, Tô Gia Ngôn đã chuyển xong tiền cho Thời Dĩ Châu. Lúc cô ngẩng mặt lên, thấy sticker cười toe toét Thời Dĩ Châu gửi qua, biết ván đã đóng thuyền nên chỉ đành thở dài, chờ tìm cách khác hoàn trả lại cho Tô Gia Ngôn.
Bạn trai của cô vẫn chưa tốt nghiệp, cho dù gia cảnh khá giả thì vẫn tiêu tiền của gia đình, số tiền này cô nhất định phải trả.
“Chị, đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi taxi trước.”
“Ừm.”
Thời Dĩ An và Tô Gia Ngôn chờ bên ngoài khoảng 10 phút thì Thời Dĩ Châu xuất hiện, trong tay là túi đựng đôi giày trong mơ.
Vừa đến gần hai người, cậu thanh niên họ Thời đã vui sướng khoác vai Tô Gia Ngôn:
“Anh rể, giờ chúng ta đi đâu?”
Anh rể… sao giờ gọi bon mồm vậy?
“Chị, chị còn phải về công ty không?” Tô Gia Ngôn hỏi cô trước.
Thời Dĩ An lắc đầu: “Lãnh đạo thấy chân chị như này, phê duyệt cho làm online đến khi chân đỡ rồi.”
“Vậy về nhà?”
Thời Dĩ An gật đầu. Tô Gia Ngôn cẩn thận dìu cô lên taxi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro