Tô Tiếu Ngôn
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Kết thúc bữa tiệc, hội họp lớp lại kéo nhau lên hộp đêm tư nhân ở tầng trên, chỉ riêng Tô Gia Ngôn tách khỏi đoàn, một mình lên tầng thượng hóng gió. Đứng ở vị trí này, Tô Gia Ngôn thu trọn Đàm Thành vào trong mắt, nhìn những ngôi nhà sáng đèn phía xa, anh lần mò trong túi quần, rút ra một bao thuốc, tự châm một điếu cho mình.
Rít một hơi thuốc mới cảm thấy trái tim bớt khó chịu.
Đúng lúc này, cửa sân thượng bị ai đó đấy ra, người xuất hiện là Thời Dĩ Châu, trên tay anh chàng cũng là một điếu thuốc lá. Đôi bạn cũ nhìn thấy nhau, bối rối không biết nên tiến lại gần hay lùi về sau. Đứng một lúc, Thời Dĩ Châu thở dài, quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng giữa cả hai.
"Cậu có cần thiết phải bám riết không buông như thế không? Nếu chị tôi đã đá cậu rồi thì cứ dứt khoát đi tìm tình yêu mới thôi."
Thời Dĩ Châu cũng không hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, chỉ biết Thời Dĩ An đột ngột nghỉ việc, chuyển sang nơi khác sống, mỗi lần gặng hỏi, ông bà Thời cũng chỉ ậm ờ cho qua. Thế nên Thời Dĩ Châu luôn nghĩ là chị gái mình đá người ta, mỗi lần gặp lại bạn cũ đều áy náy không thôi.
"Ai nói là An An đá tôi? Chúng tôi chưa chia tay, chỉ là tôi không tốt, khiến cô ấy giận dỗi bỏ đi thôi." Tô Gia Ngôn đáp lại. Nhận được câu đáp trả của Tô Gia Ngôn, Thời Dĩ Châu chỉ muốn trao cho đối phương một cái trợn mắt coi khinh.
Có ai giận dỗi bỏ đi tận ba, bốn năm không?
"Thế nên... cậu có thể nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu không?"
Càng nhìn càng thấy đối phương đáng thương, Thời Dĩ Châu quyết định ban chút từ bi, anh gãi mũi, trả lời:
"Tôi thật sự không biết mà! Mỗi lần gọi điện thoại về chị ấy đều dùng số máy bàn, cũng không nói rõ ở đâu."
"..."
"Nhưng có lần tôi nghe chị ấy nói qua điện thoại với bố mẹ, là bánh hoa hồng ở đó rất ngon, có dịp sẽ gửi về một ít."
Tô Gia Ngôn nghe xong, hai mắt phát sáng, anh lập tức ném thuốc xuống, lấy chân dập tắt, sau đó lao tới ôm lấy
Thời Dĩ Châu: "Cảm ơn cậu, người anh em!"
Sau đó, Tô Gia Ngôn như tên lửa lao đi, anh chạy một mạch bằng thang bộ, từ tầng thượng xuống, vừa chạy vừa gọi điện cho trợ lý:
"Trợ lý Mạt, trong vòng 5 phút nữa tôi cần nắm rõ thông tin của toàn bộ những nơi có đặc sản là bánh hoa hồng."
Trợ lý Mạt lúc này vừa mới tẩy trang, đang nằm trên sofa thư giãn đắp mặt nạ lại nhận được cuộc gọi khẩn từ sếp, cô nàng khóc không ra nước mắt.
Làm ơn!
Đã gần 11 giờ đêm rồi sếp còn tìm nhân viên, sau này liệu có phải lúc cô đang hành sự với bạn trai cũng phải nghe máy của sếp không đây?
Trợ lý Mạt rất muốn phản kháng, nhưng cô ngẫm lại mình nào có bạn trai, lại nghĩ đến lương thưởng Tết hậu hĩnh sếp tổng phát cho, ngậm ngùi gỡ mặt nạ xuống, mở máy tính truy tìm gấp thông tin về bánh hoa hồng.
Năm phút sau, Tô Gia Ngôn đã nhận được thông tin về bánh hoa hồng.
Có tổng cộng 200 nơi coi loại bánh này là đặc sản.
Mộng Giang.
Thiền Thành.
Ô Trấn.
Cửu Vân.
Lệ Giang.
...
Những cái tên xuất hiện trước mắt Tô Gia Ngôn, cậu nhíu mày.
Thời Dĩ An sẽ đi đâu trong số những nơi này đây?
Tô Gia Ngôn phi xe về nhà, mở máy tính ra bắt đầu tra cứu thông tin liên quan đến các khu vực trên, dựa theo thói quen và sở thích của Thời Dĩ An, khoanh ra được 10 nơi có thể cô sẽ đến nhất.
Lần tra cứu này kéo dài tới tận sáng hôm sau.
Sáng sớm, Tô Gia Ngôn gập máy tính xuống, mệt mỏi ngả ra sofa, sau đó ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Thời Dĩ An vừa mới thức giấc, cục lông mềm mềm cọ vào má, còn liên tục lấy hai chân xinh xắn đập lên mặt cô, bên tai kêo 'meo meo' đòi ăn không ngớt.
"Tô Tiểu Ngôn, mày làm gì thế hả?!"
Tô Tiểu Ngôn là con mèo là Thời Dĩ An nhặt được vào một đêm mưa, nhìn thấy nó sợ sệt co ro một góc dưới mưa khiến Thời Dĩ An nảy sinh lòng đồng cảm. Cô và mèo, một người một vật, đều lưu lạc đến bước tứ cô vô thân...
Thời Dĩ An vốn không biết chăm sóc động vật, nhưng nhờ có Tô Tiểu Ngôn bên cạnh, cô bắt đầu học cách chăm mèo, cuộc sống tẻ nhạt khi trời tối cũng dần bị lấp đầy bởi tiếng mèo kêu.
Giống như hôm nay, sáng nào Tô Tiểu Ngôn cũng đánh thức cô dậy để đòi ăn. Sau khi đổ hạt và pate ướt ra bát cho Tô Tiểu Ngôn, Thời Dĩ An lại ngồi vào bàn làm việc. Kể từ hôm đó, Thời Dĩ An vốn đã xin nghỉ việc, nhưng
Trình Nhất lại tạo điều kiện để cô làm việc từ xa, ngoại trừ thu nhập sẽ giảm đi một chút để tránh nhân viên khác ganh ty, còn lại tất cả vẫn như xưa. Cô họp online, soạn kịch bản online, thỉnh thoảng còn lập bút danh mới, sáng tác trên APP đọc truyện để kiếm thêm tiền pate cho Tô Tiểu Ngôn. Ngoài công việc sáng tác chính, Thời Dĩ An còn xin làm thêm buổi chiều ở một tiệm bánh địa phương, cũng nhờ thế cô học được cách làm bánh hoa hồng thơm ngon chính tông.
Đến giữa trưa, cửa hàng bánh có nhân viên đau bụng phải nghỉ đột xuất, Thời Dĩ An vội vàng thay đồ để đến làm sớm, trước khi đi, vì qua vội nên cô đã quên mất không đóng cửa số...
Kết quả là... Tô Tiểu Ngôn mất tích!
Rít một hơi thuốc mới cảm thấy trái tim bớt khó chịu.
Đúng lúc này, cửa sân thượng bị ai đó đấy ra, người xuất hiện là Thời Dĩ Châu, trên tay anh chàng cũng là một điếu thuốc lá. Đôi bạn cũ nhìn thấy nhau, bối rối không biết nên tiến lại gần hay lùi về sau. Đứng một lúc, Thời Dĩ Châu thở dài, quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng giữa cả hai.
"Cậu có cần thiết phải bám riết không buông như thế không? Nếu chị tôi đã đá cậu rồi thì cứ dứt khoát đi tìm tình yêu mới thôi."
Thời Dĩ Châu cũng không hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, chỉ biết Thời Dĩ An đột ngột nghỉ việc, chuyển sang nơi khác sống, mỗi lần gặng hỏi, ông bà Thời cũng chỉ ậm ờ cho qua. Thế nên Thời Dĩ Châu luôn nghĩ là chị gái mình đá người ta, mỗi lần gặp lại bạn cũ đều áy náy không thôi.
"Ai nói là An An đá tôi? Chúng tôi chưa chia tay, chỉ là tôi không tốt, khiến cô ấy giận dỗi bỏ đi thôi." Tô Gia Ngôn đáp lại. Nhận được câu đáp trả của Tô Gia Ngôn, Thời Dĩ Châu chỉ muốn trao cho đối phương một cái trợn mắt coi khinh.
Có ai giận dỗi bỏ đi tận ba, bốn năm không?
"Thế nên... cậu có thể nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu không?"
Càng nhìn càng thấy đối phương đáng thương, Thời Dĩ Châu quyết định ban chút từ bi, anh gãi mũi, trả lời:
"Tôi thật sự không biết mà! Mỗi lần gọi điện thoại về chị ấy đều dùng số máy bàn, cũng không nói rõ ở đâu."
"..."
"Nhưng có lần tôi nghe chị ấy nói qua điện thoại với bố mẹ, là bánh hoa hồng ở đó rất ngon, có dịp sẽ gửi về một ít."
Tô Gia Ngôn nghe xong, hai mắt phát sáng, anh lập tức ném thuốc xuống, lấy chân dập tắt, sau đó lao tới ôm lấy
Thời Dĩ Châu: "Cảm ơn cậu, người anh em!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, Tô Gia Ngôn như tên lửa lao đi, anh chạy một mạch bằng thang bộ, từ tầng thượng xuống, vừa chạy vừa gọi điện cho trợ lý:
"Trợ lý Mạt, trong vòng 5 phút nữa tôi cần nắm rõ thông tin của toàn bộ những nơi có đặc sản là bánh hoa hồng."
Trợ lý Mạt lúc này vừa mới tẩy trang, đang nằm trên sofa thư giãn đắp mặt nạ lại nhận được cuộc gọi khẩn từ sếp, cô nàng khóc không ra nước mắt.
Làm ơn!
Đã gần 11 giờ đêm rồi sếp còn tìm nhân viên, sau này liệu có phải lúc cô đang hành sự với bạn trai cũng phải nghe máy của sếp không đây?
Trợ lý Mạt rất muốn phản kháng, nhưng cô ngẫm lại mình nào có bạn trai, lại nghĩ đến lương thưởng Tết hậu hĩnh sếp tổng phát cho, ngậm ngùi gỡ mặt nạ xuống, mở máy tính truy tìm gấp thông tin về bánh hoa hồng.
Năm phút sau, Tô Gia Ngôn đã nhận được thông tin về bánh hoa hồng.
Có tổng cộng 200 nơi coi loại bánh này là đặc sản.
Mộng Giang.
Thiền Thành.
Ô Trấn.
Cửu Vân.
Lệ Giang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Những cái tên xuất hiện trước mắt Tô Gia Ngôn, cậu nhíu mày.
Thời Dĩ An sẽ đi đâu trong số những nơi này đây?
Tô Gia Ngôn phi xe về nhà, mở máy tính ra bắt đầu tra cứu thông tin liên quan đến các khu vực trên, dựa theo thói quen và sở thích của Thời Dĩ An, khoanh ra được 10 nơi có thể cô sẽ đến nhất.
Lần tra cứu này kéo dài tới tận sáng hôm sau.
Sáng sớm, Tô Gia Ngôn gập máy tính xuống, mệt mỏi ngả ra sofa, sau đó ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Thời Dĩ An vừa mới thức giấc, cục lông mềm mềm cọ vào má, còn liên tục lấy hai chân xinh xắn đập lên mặt cô, bên tai kêo 'meo meo' đòi ăn không ngớt.
"Tô Tiểu Ngôn, mày làm gì thế hả?!"
Tô Tiểu Ngôn là con mèo là Thời Dĩ An nhặt được vào một đêm mưa, nhìn thấy nó sợ sệt co ro một góc dưới mưa khiến Thời Dĩ An nảy sinh lòng đồng cảm. Cô và mèo, một người một vật, đều lưu lạc đến bước tứ cô vô thân...
Thời Dĩ An vốn không biết chăm sóc động vật, nhưng nhờ có Tô Tiểu Ngôn bên cạnh, cô bắt đầu học cách chăm mèo, cuộc sống tẻ nhạt khi trời tối cũng dần bị lấp đầy bởi tiếng mèo kêu.
Giống như hôm nay, sáng nào Tô Tiểu Ngôn cũng đánh thức cô dậy để đòi ăn. Sau khi đổ hạt và pate ướt ra bát cho Tô Tiểu Ngôn, Thời Dĩ An lại ngồi vào bàn làm việc. Kể từ hôm đó, Thời Dĩ An vốn đã xin nghỉ việc, nhưng
Trình Nhất lại tạo điều kiện để cô làm việc từ xa, ngoại trừ thu nhập sẽ giảm đi một chút để tránh nhân viên khác ganh ty, còn lại tất cả vẫn như xưa. Cô họp online, soạn kịch bản online, thỉnh thoảng còn lập bút danh mới, sáng tác trên APP đọc truyện để kiếm thêm tiền pate cho Tô Tiểu Ngôn. Ngoài công việc sáng tác chính, Thời Dĩ An còn xin làm thêm buổi chiều ở một tiệm bánh địa phương, cũng nhờ thế cô học được cách làm bánh hoa hồng thơm ngon chính tông.
Đến giữa trưa, cửa hàng bánh có nhân viên đau bụng phải nghỉ đột xuất, Thời Dĩ An vội vàng thay đồ để đến làm sớm, trước khi đi, vì qua vội nên cô đã quên mất không đóng cửa số...
Kết quả là... Tô Tiểu Ngôn mất tích!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro