Bản Hợp Đồng Tà Ác Tổng Tài Xin Buông Tha Cho Tôi
Bắt cóc!
Tiểu Ưu
2024-07-24 10:12:05
Mấy ngày này quả là bình yên tới đáng sợ. Hắn như lột xác biến thành kẻ khác vậy. Bất an! Vô cùng bất an! ( sắp có bão)
Quá bí bách, cô quyết định ra ngoài. Nếu cứ đắm chìm trong sự dịu dàng quỷ dị này chắc cô chết mất.
----công biên thành phố----
Tự do, thoải mái. Đây là điều cô yêu thích. So với cái lồng vàng kia thì chỗ này tồt hơn nhiều. Ngồi yên tĩnh bên dưới một gốc cây, cô mơ mộng về khoảng thời gian lúc mẹ cô còn sống. Khi đấy thật hạnh phúc. Không biết từ đâu một cô bé vô cùng đáng yêu chạy đến.
- Chị, chị giúp mẹ em với!- cô bé lo sợ, cặp mắt đỏ hoe
Không suy nghĩ gì nhiều cô bèn đi theo cô bé. Xa xa Phúc bá đang bận kiểm tra hệ thống phanh xe. Nó có vấn đề khá lớn nên không chú ý tới cô.
Cô bé dẫn cô vào một con hẻm ít người qua lại mà còn hơi tối nữa. Mải quan sát đường đi nên cô không biết cô bé đã chạy đi từ lúc nào.
- Cô bé, em đâu rồi?- cô lo lắng, thấy bất an. Hình như có cái gì đó không đúng.
Đang suy nhĩ thì một mùi nồng đậm có chút hăng xộc thẳng vào mũi cô. Cô dãy dụa, mệt, vô lực. Dần dần trước mắt cô tối sầm lại.
---------phân cách tuyến--------
Trong căn nhà kho, một cô gái bị chói chắt trên ghế. Mí mất cô giật giật, mắt cô mở ra. Nơi này rất tối, mùi ẩm mốc bốc lên làm cô thấy buồn nôn. Quá kinh khủng!
- Tỉnh?- một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên
- Anh là ai? Sao bắt tôi?- cô nghi hoặc
Ha...hắn cười lạnh
- Mới mấy ngày không gặp mà đã quên anh sao, học muội thân ái?
Cô giật mình
- Học...học trưởng Nhiếp?
- Phải! Tiểu Băng, em hại anh thảm quá! Nêu hôm đó em không hành động ngu ngốc thì anh đã không bị mụ già kia đuổi đi.- hắn nói bằng giọng căm phẫn.
Cô cả kinh. Học trưởng của cô sao thay đổi tới mức này.
- Người anh yêu không phải là chị Lệ Na sao?
- Không, anh không yêu cô ta. Cô ta chỉ là công cụ giúp anh thăng tiến thôi. Người đàn bà ngu ngốc.- hắn thẳng thắn
- Vô sỉ! Sao lúc trước tôi lại thích anh cơ chứ.
- Câm mồm. Cô không có tư cách mắng tôi. Cô cũng chỉ là con điếm được Lôi Kình bao nuôi thôi.- hắn gào lên
Cô cười giễu cợt
- Tôi không lừa gại tình cảm của người khác như anh. Anh là kẻ đê tiện, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng biết.
Ba...hắn hung hăng tát vào mặt cô.
- Nêu mày không có giá trị lợi dụng thì tao đã cho mày đẹp mặt rồi.
- Anh muốn gì?
- Tao muốn gì thì từ từ mày sẽ biết. Giờ ngoan ngoãn ở đây cho tao. - nói rồi hắn xoay người bỏ đi.
Khi bóng hắn khuất đi nước mắt cô mới chảy ra. Khốn nạn! Cô lại trao tình cảm cho một thằng đốn mạt như vậy.
(Thông báo: Đoạn sau mong mọi người cất tất cả các vất dụng có tính sát thương cao đi giùm nha. Nếu không thì phải bỏ thêm tiền mua tivi khác thì khổ. Đạo diễn keo kiệt sẽ không bồi thường đâu nha. Hết! Xin cảm ơn!)
Quá bí bách, cô quyết định ra ngoài. Nếu cứ đắm chìm trong sự dịu dàng quỷ dị này chắc cô chết mất.
----công biên thành phố----
Tự do, thoải mái. Đây là điều cô yêu thích. So với cái lồng vàng kia thì chỗ này tồt hơn nhiều. Ngồi yên tĩnh bên dưới một gốc cây, cô mơ mộng về khoảng thời gian lúc mẹ cô còn sống. Khi đấy thật hạnh phúc. Không biết từ đâu một cô bé vô cùng đáng yêu chạy đến.
- Chị, chị giúp mẹ em với!- cô bé lo sợ, cặp mắt đỏ hoe
Không suy nghĩ gì nhiều cô bèn đi theo cô bé. Xa xa Phúc bá đang bận kiểm tra hệ thống phanh xe. Nó có vấn đề khá lớn nên không chú ý tới cô.
Cô bé dẫn cô vào một con hẻm ít người qua lại mà còn hơi tối nữa. Mải quan sát đường đi nên cô không biết cô bé đã chạy đi từ lúc nào.
- Cô bé, em đâu rồi?- cô lo lắng, thấy bất an. Hình như có cái gì đó không đúng.
Đang suy nhĩ thì một mùi nồng đậm có chút hăng xộc thẳng vào mũi cô. Cô dãy dụa, mệt, vô lực. Dần dần trước mắt cô tối sầm lại.
---------phân cách tuyến--------
Trong căn nhà kho, một cô gái bị chói chắt trên ghế. Mí mất cô giật giật, mắt cô mở ra. Nơi này rất tối, mùi ẩm mốc bốc lên làm cô thấy buồn nôn. Quá kinh khủng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tỉnh?- một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên
- Anh là ai? Sao bắt tôi?- cô nghi hoặc
Ha...hắn cười lạnh
- Mới mấy ngày không gặp mà đã quên anh sao, học muội thân ái?
Cô giật mình
- Học...học trưởng Nhiếp?
- Phải! Tiểu Băng, em hại anh thảm quá! Nêu hôm đó em không hành động ngu ngốc thì anh đã không bị mụ già kia đuổi đi.- hắn nói bằng giọng căm phẫn.
Cô cả kinh. Học trưởng của cô sao thay đổi tới mức này.
- Người anh yêu không phải là chị Lệ Na sao?
- Không, anh không yêu cô ta. Cô ta chỉ là công cụ giúp anh thăng tiến thôi. Người đàn bà ngu ngốc.- hắn thẳng thắn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vô sỉ! Sao lúc trước tôi lại thích anh cơ chứ.
- Câm mồm. Cô không có tư cách mắng tôi. Cô cũng chỉ là con điếm được Lôi Kình bao nuôi thôi.- hắn gào lên
Cô cười giễu cợt
- Tôi không lừa gại tình cảm của người khác như anh. Anh là kẻ đê tiện, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng biết.
Ba...hắn hung hăng tát vào mặt cô.
- Nêu mày không có giá trị lợi dụng thì tao đã cho mày đẹp mặt rồi.
- Anh muốn gì?
- Tao muốn gì thì từ từ mày sẽ biết. Giờ ngoan ngoãn ở đây cho tao. - nói rồi hắn xoay người bỏ đi.
Khi bóng hắn khuất đi nước mắt cô mới chảy ra. Khốn nạn! Cô lại trao tình cảm cho một thằng đốn mạt như vậy.
(Thông báo: Đoạn sau mong mọi người cất tất cả các vất dụng có tính sát thương cao đi giùm nha. Nếu không thì phải bỏ thêm tiền mua tivi khác thì khổ. Đạo diễn keo kiệt sẽ không bồi thường đâu nha. Hết! Xin cảm ơn!)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro