Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 4
2024-11-21 13:47:30
Một lát sau, giọng nói giống như âm thanh tẩu thuốc, khàn khàn truyền ra: “Anh em sinh đôi? Cậu ta lấy đâu ra anh em sinh đôi? Cô có chắc không phải là cậu ta không?”
“Chậc… tạm thời giữ chân cậu ấy cái đã, tôi lập tức tới ngay!
Nữa giờ sau, cô gái kia vẫn không ngừng gọi điện thoại.
Lúc Hứa Trăn đang đánh răng, có lờ mờ nghe được mấy cụm từ như "Đổi chuyến bay", "Thành phố điện ảnh", "Đạo diễn" gì gì đó.
"Cạch..."
Không lâu sau, tiếng khóa cửa chung cư vang lên, một người đàn ông lạ mặt mở cửa vào nhà.
"Kiều ca!"
Thấy người này, cô gái đang gọi điện vội vàng nghênh đón, tiếp nhận áo khoác cùng cặp văn kiện trong tay hắn.
Hứa Trăn cũng nhìn về phía cửa.
Người mới đến khoảng chừng 30 tuổi, vóc dáng tầm trung, đeo kính, mái tóc uốn hình gợn sóng, cằm có một nhúm râu, mặc nguyên bộ suit màu đen phẳng phiu, rất có khí chất của loại người nhã nhặn bại hoại.
Người đàn ông đảo mắt một vòng quanh nhà, sau đó nhanh chóng tập trung nhìn vào mặt Hứa Trăn.
Sắc mặt bỗng chốc khựng lại.
“Ôi vãi…”
Hứa Trăn rõ ràng nghe thấy hắn chửi bậy một tiếng.
Ha ha.
Cũng may hai anh em họ, lớn lên thực sự có điểm khác nhau.
So với Hứa Trí Viễn, lông mày của Hứa Trăn càng dài hơn, xương cằm cũng hơi hẹp.
Lúc này trong phòng khách sáng trưng như ban ngày, người đàn ông kia còn ra ám chỉ "Người này không phải là Hứa Trí Viễn", sau khi hắn cẩn thận quan sát, rất nhanh liền nhận ra sự thật.
"Ha ha ha, chào cậu, chào cậu!”
Một lúc lâu sau, người đàn ông mặc âu phục mới nở nụ cười cứng ngắc, vươn tay về phía Hứa Trăn: “Tôi tên là Kiều Phong, người quản lý của Hứa Trí Viễn, còn vị huynh đệ này là?”
Kiều... Cái gì?
Hứa Trăn suýt nữa há mồm kêu một câu "Kiều bang chủ".
Hắn cố gắng đanh mặt, ngây ngốc bắt tay với đối phương, nói: “Hứa Trăn, chữ Hứa ( 许 ) có bộ ngôn ( 言 ) ghép với chữ ngọ ( 午 ), chữ Trăn ( 臻 ) có bộ Chí ( 至 ) ghép với chữ Tần ( 秦 ).”
"A, Hứa Trăn, chào cậu.”
Kiều Phong thu liễm vẻ mặt khiếp sợ, nở nụ cười lễ phép, chỉ vào cô gái nhỏ bên cạnh: "Cô ấy tên là Chu Hiểu Mạn, trợ lý của Hứa Trí Viễn.”
Hứa Trăn gật đầu chào hai người, trong lòng còn cảm thấy hơi nghi hoặc.
Người đại diện, trợ lý...
Thằng nhãi Hứa Trí Viễn này rốt cục là đang làm gì vậy?
Bởi vì, trong phòng khách không có sofa nên ba người chỉ có thể tạm thời ngồi vào bàn ăn.
Kiều Phong lấy lại bình tĩnh, cố gắng chỉnh lý tốt suy nghĩ của mình, khẩn thiết nói: "Hứa tiên sinh, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu."
Hứa Trăn nói: "Mời nói."
"Tôi mới nhờ người khác đi tra xét camera theo dõi của khu chung cư cùng với ghi chép mua vé," Kiều Phong nói,” Hứa Trí Viễn đã mua vé đi Thái Lan vào 3h sáng hôm nay, hiện tại chắc cũng đã cất cánh.”
Hứa Trăn: “…”
Tình huống gì vậy?
Thái Lan?
Hứa Trí Viễn bay ra nước ngoài rồi?
Hắn bỏ mặc mình ở nhà, sau đó không nói một lời trốn chạy suốt đêm?
Uy uy, thế này có phải là chơi hơi kỳ rồi không?
Vẻ mặt Kiều Phong tràn đầy u sầu: " Tôi đã liên lạc với bạn bè ở Thái Lan để tóm cổ cậu ta ở sân bay, nhưng cũng chưa chắc sẽ bắt được.”
"Hơn nữa, từ nay tới hôm đó ít nhất cũng mất ba tới bốn ngày."
"Xế chiều hôm nay, cậu ấy lại có một cảnh quay, dù như thế nào cũng nhất định không kịp nữa.”
Nói xong, Kiều Phong ngẩng đầu lên, thử thăm dò: "Tôi biết chuyện này hơi khiên cưỡng, nhưng… thực sự rất cấp bách.”
“Hứa Trăn huynh đệ, cậu có thể đóng cảnh quay này giúp cậu ấy được không?”
“Chậc… tạm thời giữ chân cậu ấy cái đã, tôi lập tức tới ngay!
Nữa giờ sau, cô gái kia vẫn không ngừng gọi điện thoại.
Lúc Hứa Trăn đang đánh răng, có lờ mờ nghe được mấy cụm từ như "Đổi chuyến bay", "Thành phố điện ảnh", "Đạo diễn" gì gì đó.
"Cạch..."
Không lâu sau, tiếng khóa cửa chung cư vang lên, một người đàn ông lạ mặt mở cửa vào nhà.
"Kiều ca!"
Thấy người này, cô gái đang gọi điện vội vàng nghênh đón, tiếp nhận áo khoác cùng cặp văn kiện trong tay hắn.
Hứa Trăn cũng nhìn về phía cửa.
Người mới đến khoảng chừng 30 tuổi, vóc dáng tầm trung, đeo kính, mái tóc uốn hình gợn sóng, cằm có một nhúm râu, mặc nguyên bộ suit màu đen phẳng phiu, rất có khí chất của loại người nhã nhặn bại hoại.
Người đàn ông đảo mắt một vòng quanh nhà, sau đó nhanh chóng tập trung nhìn vào mặt Hứa Trăn.
Sắc mặt bỗng chốc khựng lại.
“Ôi vãi…”
Hứa Trăn rõ ràng nghe thấy hắn chửi bậy một tiếng.
Ha ha.
Cũng may hai anh em họ, lớn lên thực sự có điểm khác nhau.
So với Hứa Trí Viễn, lông mày của Hứa Trăn càng dài hơn, xương cằm cũng hơi hẹp.
Lúc này trong phòng khách sáng trưng như ban ngày, người đàn ông kia còn ra ám chỉ "Người này không phải là Hứa Trí Viễn", sau khi hắn cẩn thận quan sát, rất nhanh liền nhận ra sự thật.
"Ha ha ha, chào cậu, chào cậu!”
Một lúc lâu sau, người đàn ông mặc âu phục mới nở nụ cười cứng ngắc, vươn tay về phía Hứa Trăn: “Tôi tên là Kiều Phong, người quản lý của Hứa Trí Viễn, còn vị huynh đệ này là?”
Kiều... Cái gì?
Hứa Trăn suýt nữa há mồm kêu một câu "Kiều bang chủ".
Hắn cố gắng đanh mặt, ngây ngốc bắt tay với đối phương, nói: “Hứa Trăn, chữ Hứa ( 许 ) có bộ ngôn ( 言 ) ghép với chữ ngọ ( 午 ), chữ Trăn ( 臻 ) có bộ Chí ( 至 ) ghép với chữ Tần ( 秦 ).”
"A, Hứa Trăn, chào cậu.”
Kiều Phong thu liễm vẻ mặt khiếp sợ, nở nụ cười lễ phép, chỉ vào cô gái nhỏ bên cạnh: "Cô ấy tên là Chu Hiểu Mạn, trợ lý của Hứa Trí Viễn.”
Hứa Trăn gật đầu chào hai người, trong lòng còn cảm thấy hơi nghi hoặc.
Người đại diện, trợ lý...
Thằng nhãi Hứa Trí Viễn này rốt cục là đang làm gì vậy?
Bởi vì, trong phòng khách không có sofa nên ba người chỉ có thể tạm thời ngồi vào bàn ăn.
Kiều Phong lấy lại bình tĩnh, cố gắng chỉnh lý tốt suy nghĩ của mình, khẩn thiết nói: "Hứa tiên sinh, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu."
Hứa Trăn nói: "Mời nói."
"Tôi mới nhờ người khác đi tra xét camera theo dõi của khu chung cư cùng với ghi chép mua vé," Kiều Phong nói,” Hứa Trí Viễn đã mua vé đi Thái Lan vào 3h sáng hôm nay, hiện tại chắc cũng đã cất cánh.”
Hứa Trăn: “…”
Tình huống gì vậy?
Thái Lan?
Hứa Trí Viễn bay ra nước ngoài rồi?
Hắn bỏ mặc mình ở nhà, sau đó không nói một lời trốn chạy suốt đêm?
Uy uy, thế này có phải là chơi hơi kỳ rồi không?
Vẻ mặt Kiều Phong tràn đầy u sầu: " Tôi đã liên lạc với bạn bè ở Thái Lan để tóm cổ cậu ta ở sân bay, nhưng cũng chưa chắc sẽ bắt được.”
"Hơn nữa, từ nay tới hôm đó ít nhất cũng mất ba tới bốn ngày."
"Xế chiều hôm nay, cậu ấy lại có một cảnh quay, dù như thế nào cũng nhất định không kịp nữa.”
Nói xong, Kiều Phong ngẩng đầu lên, thử thăm dò: "Tôi biết chuyện này hơi khiên cưỡng, nhưng… thực sự rất cấp bách.”
“Hứa Trăn huynh đệ, cậu có thể đóng cảnh quay này giúp cậu ấy được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro