Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Đứa Trẻ Này Thậ...
2024-11-21 13:47:30
Ngay lúc Tiểu Cao giúp hắn chỉnh lý quần áo, chỉ đạo tạo hình Mao Phượng Bình cũng đi ra phía trước, cô ta đi vòng quanh Hứa Trăn tầm vài vòng, giống như bản thân nhặt được kho báu: "Ai nha, thật tốt, hiệu quả quá tốt..."
Cô đưa tay chỉnh sửa một chút: "Chỗ eo này hơi phình ra, tôi có thể thu nhỏ lại cho cậu, còn mấy chỗ khác thì không có vấn đề gì cả.
"Quả nhiên, vóc dạng này của cậu gần giống như diễn viên mà tôi đã tưởng tượng khi thiết kế bộ đồ này, về cơ bản không cần sửa quá nhiều. Đợi lát nữa tôi đo lại vòng eo rồi chỉnh lại phần đó cho cậu.”
Nói xong, cô ngẩng đầu cười nhẹ nhàng, ánh mặt vô cùng hiền lành nhìn về Hứa Trăn: "Cậu có ý kiến gì về bộ trang phục này không?”
Hứa Trăn sờ sờ chất liệu quần áo, yêu thích không buông tay mà đáp lại: "Không có ý kiến."
Hắn ngẩng đầu lên, một mặt thành khẩn nói: "Bộ quần áo này thật sự rất tốt, tôi vô cùng thích."
Hứa Trăn không phải đang lấy lòng. Lúc hắn mới cầm bộ quần áo này trong tay, thì đã gần như muốn sốc về chất liệu của nó.
Đây là loại vải vóc thần tiên gì?
Chịu được mài mòn, không quá bóng, còn không dính bụi, hơn nữa không hề tĩnh điện. Thậm chí chất vải khá mỏng, khi giặc nhất định sẽ rất dễ phơi khô.
Buổi tối giặc, sáng sớm hôm sau liền có thể tiếp tục mặc.
Nếu tăng bào cùng có chất liệu như thế này thì không phải chỉ cần một bộ đã có thể mặc quanh năm?
Đúng vậy, Hứa Trăn âm thầm đánh giá trong lòng, quả nhiên hàng chất lượng tốt có khác.
Lên có thể leo cây hái đào, xuống có thể trồng cây, gieo mạ.
Nếu như Mao Phượng Bình biết hắn đang muốn dùng trang phục “Lụa cao cấp” của mình đi trồng lúa, nhất định sẽ tức giận đến mức huyết áp tăng vọt.
Cũng may là cô không biết.
Mao Phượng Bình nghe người trẻ tuổi nói “Quần áo quá tốt rồi” một cách vô cùng chân thành thì không khỏi mừng rỡ, trong lòng giống như ăn phải mật, càng nhìn người thanh niên này lại càng thấy thuận mắt.
"Ha ha ha..." Bà cô trung niên cười đến không ngậm miệng được, vừa nói vừa vỗ cánh tay của hắn, "Ái chà, đứa trẻ này, rất biết cách nói chuyện.”
"Để cô nói cho cậu biết, không phải do quần áo mà là do vóc dáng của cậu rất đẹp. Lớn lên đẹp trai như vậy thì mặc quần áo gì cũng phù hợp, hahahaha…”
"..."
Nghe Hứa Trăn cùng Mao Phượng Bình đang thổi phồng một cách vô cùng thương nghiệp thì những người còn lại cũng lộ ra vẻ vui sướng.
Cảnh tượng này, thật sự rất thú vị.
Tạo hình hôm nay của Hạ Tuấn Ninh bất ngờ lật xe, nếu như chỉ một mình hắn, thì có thể đổ lỗi cho nhà thiết kế không có thẩm mỹ.
Kết quả, một nghệ sĩ trẻ mười tám tuổi, không mấy nổi bật đã mặc bộ quần áo tương tự với cảm giác hoàn toàn khác biệt, ái chà, chuyện này thiệt là lúng túng! !
Đụng đồ không đáng sợ, nhưng ai béo hơn ai thì mới là chuyện đáng xấu hổ.
Mau ra xem một chút!
Cậu nói quần áo xấu xí, nhưng tại sao cậu thanh niên trước mặt này lại có thể mặc đẹp như vậy.
Còn nói đây không phải là vấn đề của cậu?
Quả nhiên, suy luận thiếu logic.
Nhưng không ai quan tâm, bởi vì thứ chúng tôi muốn xem chính là thái độ xì hơi của cậu đó!
Nghĩ đến đây, mọi người đều hướng mắt về hướng phòng thử đồ, mong chờ khoảnh khắc Hạ Tuấn Ninh bước ra ngoài.
Ra đi nào!
Ánh mắt chế giễu đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi đây!
Không lâu sao, tấm màn của gian phòng thử đồ liền nhúc nhích, Hạ Tuấn Ninh vén rèm lên, bước từng bước lớn đi ra ngoài. Thế nhưng, hắn không hề mặc cổ phục, điều này khiến cho mọi người vô cùng thất vọng.
Hạ Tuấn Ninh lúc này đã bỏ phần búi tóc xuống, mái tóc ngắn rối bù nhưng lại mang một vẻ đẹp hoang dã.
Hắn mặc một chiếc áo khoác lông dài màu trắng, một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại di động, thong thả bước ra khỏi hậu trường như thể không nhìn thấy mọi người đang đứng ở quanh đó.
"Được rồi, tôi đã biết.
"Cứ chờ một chút, người ở đây hơi nhiều, đợi tôi đi ra ngoài rồi hẳn nói.”
Hắn vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đôi chân dài bước đi vô cùng nhanh.
Lâm Huệ Mỹ nhìn bóng lưng hắn rời đi, bỗng nhiên cảm giác có chút không ổn.
Hắn muốn đi đâu nhỉ?
Không lẽ cứ vậy rồi rời đi sao?
Nghĩ đến đây, cô hơi chần chờ, sau đó lập tức đuổi theo. Ai ngờ vừa đi hai bước, cô liền phát hiện Hứa Trăn cũng theo mình ra ngoài.
"Cậu ra ngoài làm gì?" Lâm Huệ Mỹ nói, "Mau trở về, bên ngoài rất lạnh!"
"A, thật ra..."
Hứa Trăn vội la lên: "Hắn mặc áo khoác của tôi đó!”
Lâm Huệ Mỹ: "..."
...
Bên ngoài phim trường.
Hạ Tuấn Ninh cầm điện thoại di động đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm mà không chào hỏi ai.
Hắn mở cửa sau, đặt mông ngồi lên, nói với tài xế: "Trở về khách sạn!"
Tài xế nghe vậy liền sững sờ, quay đầu nói: "Bây giờ đi luôn sao? Tiểu mạnh còn chưa có trở lại, có cần chờ cô ấy không?”
Tiểu Mạnh là trợ lý sinh hoạt của Hạ Tuấn Ninh.
Hạ Tuấn Ninh trừng mắt với hắn, không nhịn được nói: "Tôi kêu anh về khách sạn, anh còn muốn tôi nói lại mấy lần hả?”
Sắc mắt của tài xế cứng đờ, một hồi sau mới bĩu môi, thờ ơ nổ máy xe. Không bao lâu, chiếc xe bảo mẫu (xem của người nổi tiếng, thường do công ty cấp) liền rời khỏi bãi đậu xe.
Hạ Tuấn Ninh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, đợi điện thoại kết nối xong, liền cả giận nói: "Kiếm ca, bộ phim này tôi không quay nữa, thật sự tức giận chịu không nổi!”
Cô đưa tay chỉnh sửa một chút: "Chỗ eo này hơi phình ra, tôi có thể thu nhỏ lại cho cậu, còn mấy chỗ khác thì không có vấn đề gì cả.
"Quả nhiên, vóc dạng này của cậu gần giống như diễn viên mà tôi đã tưởng tượng khi thiết kế bộ đồ này, về cơ bản không cần sửa quá nhiều. Đợi lát nữa tôi đo lại vòng eo rồi chỉnh lại phần đó cho cậu.”
Nói xong, cô ngẩng đầu cười nhẹ nhàng, ánh mặt vô cùng hiền lành nhìn về Hứa Trăn: "Cậu có ý kiến gì về bộ trang phục này không?”
Hứa Trăn sờ sờ chất liệu quần áo, yêu thích không buông tay mà đáp lại: "Không có ý kiến."
Hắn ngẩng đầu lên, một mặt thành khẩn nói: "Bộ quần áo này thật sự rất tốt, tôi vô cùng thích."
Hứa Trăn không phải đang lấy lòng. Lúc hắn mới cầm bộ quần áo này trong tay, thì đã gần như muốn sốc về chất liệu của nó.
Đây là loại vải vóc thần tiên gì?
Chịu được mài mòn, không quá bóng, còn không dính bụi, hơn nữa không hề tĩnh điện. Thậm chí chất vải khá mỏng, khi giặc nhất định sẽ rất dễ phơi khô.
Buổi tối giặc, sáng sớm hôm sau liền có thể tiếp tục mặc.
Nếu tăng bào cùng có chất liệu như thế này thì không phải chỉ cần một bộ đã có thể mặc quanh năm?
Đúng vậy, Hứa Trăn âm thầm đánh giá trong lòng, quả nhiên hàng chất lượng tốt có khác.
Lên có thể leo cây hái đào, xuống có thể trồng cây, gieo mạ.
Nếu như Mao Phượng Bình biết hắn đang muốn dùng trang phục “Lụa cao cấp” của mình đi trồng lúa, nhất định sẽ tức giận đến mức huyết áp tăng vọt.
Cũng may là cô không biết.
Mao Phượng Bình nghe người trẻ tuổi nói “Quần áo quá tốt rồi” một cách vô cùng chân thành thì không khỏi mừng rỡ, trong lòng giống như ăn phải mật, càng nhìn người thanh niên này lại càng thấy thuận mắt.
"Ha ha ha..." Bà cô trung niên cười đến không ngậm miệng được, vừa nói vừa vỗ cánh tay của hắn, "Ái chà, đứa trẻ này, rất biết cách nói chuyện.”
"Để cô nói cho cậu biết, không phải do quần áo mà là do vóc dáng của cậu rất đẹp. Lớn lên đẹp trai như vậy thì mặc quần áo gì cũng phù hợp, hahahaha…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Nghe Hứa Trăn cùng Mao Phượng Bình đang thổi phồng một cách vô cùng thương nghiệp thì những người còn lại cũng lộ ra vẻ vui sướng.
Cảnh tượng này, thật sự rất thú vị.
Tạo hình hôm nay của Hạ Tuấn Ninh bất ngờ lật xe, nếu như chỉ một mình hắn, thì có thể đổ lỗi cho nhà thiết kế không có thẩm mỹ.
Kết quả, một nghệ sĩ trẻ mười tám tuổi, không mấy nổi bật đã mặc bộ quần áo tương tự với cảm giác hoàn toàn khác biệt, ái chà, chuyện này thiệt là lúng túng! !
Đụng đồ không đáng sợ, nhưng ai béo hơn ai thì mới là chuyện đáng xấu hổ.
Mau ra xem một chút!
Cậu nói quần áo xấu xí, nhưng tại sao cậu thanh niên trước mặt này lại có thể mặc đẹp như vậy.
Còn nói đây không phải là vấn đề của cậu?
Quả nhiên, suy luận thiếu logic.
Nhưng không ai quan tâm, bởi vì thứ chúng tôi muốn xem chính là thái độ xì hơi của cậu đó!
Nghĩ đến đây, mọi người đều hướng mắt về hướng phòng thử đồ, mong chờ khoảnh khắc Hạ Tuấn Ninh bước ra ngoài.
Ra đi nào!
Ánh mắt chế giễu đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi đây!
Không lâu sao, tấm màn của gian phòng thử đồ liền nhúc nhích, Hạ Tuấn Ninh vén rèm lên, bước từng bước lớn đi ra ngoài. Thế nhưng, hắn không hề mặc cổ phục, điều này khiến cho mọi người vô cùng thất vọng.
Hạ Tuấn Ninh lúc này đã bỏ phần búi tóc xuống, mái tóc ngắn rối bù nhưng lại mang một vẻ đẹp hoang dã.
Hắn mặc một chiếc áo khoác lông dài màu trắng, một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại di động, thong thả bước ra khỏi hậu trường như thể không nhìn thấy mọi người đang đứng ở quanh đó.
"Được rồi, tôi đã biết.
"Cứ chờ một chút, người ở đây hơi nhiều, đợi tôi đi ra ngoài rồi hẳn nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đôi chân dài bước đi vô cùng nhanh.
Lâm Huệ Mỹ nhìn bóng lưng hắn rời đi, bỗng nhiên cảm giác có chút không ổn.
Hắn muốn đi đâu nhỉ?
Không lẽ cứ vậy rồi rời đi sao?
Nghĩ đến đây, cô hơi chần chờ, sau đó lập tức đuổi theo. Ai ngờ vừa đi hai bước, cô liền phát hiện Hứa Trăn cũng theo mình ra ngoài.
"Cậu ra ngoài làm gì?" Lâm Huệ Mỹ nói, "Mau trở về, bên ngoài rất lạnh!"
"A, thật ra..."
Hứa Trăn vội la lên: "Hắn mặc áo khoác của tôi đó!”
Lâm Huệ Mỹ: "..."
...
Bên ngoài phim trường.
Hạ Tuấn Ninh cầm điện thoại di động đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm mà không chào hỏi ai.
Hắn mở cửa sau, đặt mông ngồi lên, nói với tài xế: "Trở về khách sạn!"
Tài xế nghe vậy liền sững sờ, quay đầu nói: "Bây giờ đi luôn sao? Tiểu mạnh còn chưa có trở lại, có cần chờ cô ấy không?”
Tiểu Mạnh là trợ lý sinh hoạt của Hạ Tuấn Ninh.
Hạ Tuấn Ninh trừng mắt với hắn, không nhịn được nói: "Tôi kêu anh về khách sạn, anh còn muốn tôi nói lại mấy lần hả?”
Sắc mắt của tài xế cứng đờ, một hồi sau mới bĩu môi, thờ ơ nổ máy xe. Không bao lâu, chiếc xe bảo mẫu (xem của người nổi tiếng, thường do công ty cấp) liền rời khỏi bãi đậu xe.
Hạ Tuấn Ninh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, đợi điện thoại kết nối xong, liền cả giận nói: "Kiếm ca, bộ phim này tôi không quay nữa, thật sự tức giận chịu không nổi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro