Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Muốn Nhét Người...
2024-11-21 13:47:30
Mười hai giờ trưa.
Thành phố Kim Ô, phim trường Hoành Châu.
"Cắt!"
Trong một trường quay, Tô Văn Bân, đạo diễn của “Dạ Vũ Giang Hồ” nhíu mày, ngưng hẳn cảnh quay.
"A Hà vừa rồi bước qua cửa quá nhanh. Tạm thời dừng một chút, nhìn đằng trước rồi hẵng cất bước vào.”
"Cái cậu cao cao đằng sau nữa, biểu tình đừng quá thư giãn, phải nhìn chằm chằm đằng trước."
"..."
Tô Văn Bân bước ra từ đằng sau camera, khoa tay múa chân, chuyên chú giảng cách diễn cho các diễn viên.
Tranh thủ khoảng thời gian này, người chỉ đạo ánh sáng, người quay phim vội vàng kiểm tra máy móc của mình, bảo đảm mọi thiết bị đều vận hành bình thường.
Cảnh quay này có khá đông diễn viên, rất dễ xảy ra sơ suất.
Đạo diễn Tô Văn Bân lại là người cẩn thận tỉ mỉ, tính cách cầu toàn, chỉ riêng cảnh quay này đã giày vò trọn vẹn ba giờ.
Các nhân viên làm việc tại hiện trường không dám thở mạnh một tiếng, chỉ lo cúi đầu làm việc, bầu không khí có vẻ căng thẳng.
"Toàn thể nhân viên chú ý, chúng ta làm lại lần nữa!”
Tô Văn Bân phủi tay, cất cao giọng nói: "Các tổ chuẩn bị!"
"Ba!"
Âm thanh của bảng Clapper Board vang lên, cảnh quay lại bắt đầu một lần nữa.
Tô đạo năm nay hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, đeo kính mắt gọng đen, thoạt nhìn cũng hào hoa phong nhã.
Hiện nay hắn đang trong lứa tuổi trẻ trung khỏe mạnh, bộ điện ảnh này lại là “Đứa con ruột” do chính hắn tự làm biên kịch, tự làm đạo diễn, cho nên cực kỳ dụng tâm. Nhưng mà tiếc nuối chính là, nhiều khi, Tô Văn Bân cũng không thể tự quyết định mọi thứ cho “đứa con ruột” của mình.
“Dạ Vũ Giang Hồ” là bộ điện ảnh do nhiều công ty hợp tác sản xuất.
Ưu điểm của loại điện ảnh này là: nhà đầu tư nhiều, tài chính dồi dào, mạo hiểm thấp. Nhưng khuyết điểm ở chỗ: có quá nhiều người nắm giữ quyền phát ngôn.
Hôm nay lãnh đạo công ty A an bài cháu gái của mình vào đóng vai phụ, ngày mai công ty B nhét nghệ sĩ mới của mình vào diễn vai quần chúng, hôm sau công ty C lại yêu cầu tăng thêm đất diễn cho nghệ sĩ của họ.
Tô Văn Bân cực kỳ nhức đầu với vấn đề này. Hắn có vai vế thấp, địa vị thấp, không thể từ chối nhiều “lời đề cử”, nên chỉ có thể kiên trì quay phim.
Đôi khi, diễn viên được đề cử thực sự không phù hợp với thiết lập nhân vật, ngay lập tức, các kim chủ thậm chí sẽ yêu cầu hắn sửa kịch bản. Cũng bởi vì như vậy, theo kế hoạch đáng nhẽ Dạ Vũ Giang Hồ sẽ đóng máy vào cuối năm ngoái, nhưng lại bị kéo dài thêm một tháng, tới nay vẫn chưa quay xong.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tô Văn Bân cảm thấy mình như già thêm mười tuổi.
“Được rồi, qua!”
Sau khi giày vò hai lần, cảnh quay vừa rồi cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn.
Tô Văn Bân khích lệ mọi người mấy câu rồi tuyên bố công việc buổi sáng kết thúc, cho mọi người đi nghỉ ngơi ăn cơm.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, di động trong túi quần chợt đổ chuông. Tô Văn Bân lấy di động ra thì thấy là cuộc gọi từ một lãnh đạo cấp cao của bên nhà làm phim.
Hắn vội vàng tìm một góc an tĩnh để nghe điện thoại.
"Mã tổng."
"Đúng vậy, cảnh quay buổi sáng rất thuận lợi, Mã tổng phí tâm rồi."
“Tiếp theo sẽ phần quay của Tuyết Trúc.”
"Diễn viên sao? Chiều nay diễn viên sẽ vào đoàn làm phim, trước tiên cho chỉ đạo võ thuận…”
"Cái gì? Lại thử vai? ?”
Trò chuyện một lát, sắc mặt Tô Văn Bân bỗng nhiên biến sắc.
"Mã tổng, diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đã được quyết định từ lâu rồi.”
Hắn cố kìm nén sự bất mãn trong lòng, cố gắng nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Sáng nay tôi còn mới liên lạc với bên Tinh Quang Giải Trí, họ…”
Lời còn chưa dứt, đầu bên kia điện thoại đột nhiên ngắt lời nói: "Đã ký hợp đồng chưa?” Tô Văn Bân nhất thời nghẹn họng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Lúc trước đã thỏa thuận là khách mời hữu nghị, Hứa Trí Viễn với người quay phim của chúng ta…”
Đầu bên kia điện thoại lần nữa ngắt lời: "Vẫn là chưa ký?”
Tô Văn Bân bị nghẹn đến nói không ra lời.
Đối phương không thấy hắn hồi âm, liền khuyên nhủ: "Văn Bân a, cậu nghe anh nói một câu.”
"Chuyện bội ước chúng ta khẳng định không làm, cũng không đáng. Nhưng nếu như chỉ là nói miệng thì không sao. Nếu cậu ta có việc bận không đến được, mà chúng ta lại có người phù hợp hơn thì có thể đổi diễn viên. Thằng nhóc lần này tôi đề cử cho cậu thật sự rất xuất sắc, ngoại hình đẹp, diễn cũng hay.
“Chờ lát nữa kêu cậu ta diễn cho cậu xem, rồi hẳn đánh giá.
"Nếu như diễn không được, tôi đã không trọng dụng, cậu nói đúng không?
“Suy cho cùng thì tôi đều là vì bộ phim lần này…”
Nghe người trong điện thoại nghiêm trang nhả phân, Tô Văn Bân mặt ngoài cười hì hì, trong lòng chửi thề.
Thử vai, ha ha.
Tôi nhổ vào!
Chiều nay sẽ quay cảnh này, đạo cụ, bối cảnh đã chuẩn bị sẵn sàng, ông còn bắt tôi tổ chức buổi thử vai cho người mà ông cài vào nữa sao? Người ta vì vai diễn mà giảm 10 kg, luyện võ non nửa năm, từ kinh thành xa xôi chạy tới đây, bây giờ ông bảo tôi thất hứa với người ta sao? Ông thật sự cho rằng tôi không cần thể diện nữa hả? Tô Văn Bân cúp điện thoại, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác không dừng lại được.
Sau một lúc lâu, hắn thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, thấy chung quanh không có ai, bèn lén lút chạy vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho lão đại của mình. “A lô? Ngô đạo, em là Văn Bân đây.
“Mã tổng mới gọi điện cho em, bảo là muốn đề cử một diễn viễn đóng vai Tuyết Trúc.
“Anh sẽ tới ngay đúng không? Vâng, thế thì em chờ anh!”
Thành phố Kim Ô, phim trường Hoành Châu.
"Cắt!"
Trong một trường quay, Tô Văn Bân, đạo diễn của “Dạ Vũ Giang Hồ” nhíu mày, ngưng hẳn cảnh quay.
"A Hà vừa rồi bước qua cửa quá nhanh. Tạm thời dừng một chút, nhìn đằng trước rồi hẵng cất bước vào.”
"Cái cậu cao cao đằng sau nữa, biểu tình đừng quá thư giãn, phải nhìn chằm chằm đằng trước."
"..."
Tô Văn Bân bước ra từ đằng sau camera, khoa tay múa chân, chuyên chú giảng cách diễn cho các diễn viên.
Tranh thủ khoảng thời gian này, người chỉ đạo ánh sáng, người quay phim vội vàng kiểm tra máy móc của mình, bảo đảm mọi thiết bị đều vận hành bình thường.
Cảnh quay này có khá đông diễn viên, rất dễ xảy ra sơ suất.
Đạo diễn Tô Văn Bân lại là người cẩn thận tỉ mỉ, tính cách cầu toàn, chỉ riêng cảnh quay này đã giày vò trọn vẹn ba giờ.
Các nhân viên làm việc tại hiện trường không dám thở mạnh một tiếng, chỉ lo cúi đầu làm việc, bầu không khí có vẻ căng thẳng.
"Toàn thể nhân viên chú ý, chúng ta làm lại lần nữa!”
Tô Văn Bân phủi tay, cất cao giọng nói: "Các tổ chuẩn bị!"
"Ba!"
Âm thanh của bảng Clapper Board vang lên, cảnh quay lại bắt đầu một lần nữa.
Tô đạo năm nay hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, đeo kính mắt gọng đen, thoạt nhìn cũng hào hoa phong nhã.
Hiện nay hắn đang trong lứa tuổi trẻ trung khỏe mạnh, bộ điện ảnh này lại là “Đứa con ruột” do chính hắn tự làm biên kịch, tự làm đạo diễn, cho nên cực kỳ dụng tâm. Nhưng mà tiếc nuối chính là, nhiều khi, Tô Văn Bân cũng không thể tự quyết định mọi thứ cho “đứa con ruột” của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ Vũ Giang Hồ” là bộ điện ảnh do nhiều công ty hợp tác sản xuất.
Ưu điểm của loại điện ảnh này là: nhà đầu tư nhiều, tài chính dồi dào, mạo hiểm thấp. Nhưng khuyết điểm ở chỗ: có quá nhiều người nắm giữ quyền phát ngôn.
Hôm nay lãnh đạo công ty A an bài cháu gái của mình vào đóng vai phụ, ngày mai công ty B nhét nghệ sĩ mới của mình vào diễn vai quần chúng, hôm sau công ty C lại yêu cầu tăng thêm đất diễn cho nghệ sĩ của họ.
Tô Văn Bân cực kỳ nhức đầu với vấn đề này. Hắn có vai vế thấp, địa vị thấp, không thể từ chối nhiều “lời đề cử”, nên chỉ có thể kiên trì quay phim.
Đôi khi, diễn viên được đề cử thực sự không phù hợp với thiết lập nhân vật, ngay lập tức, các kim chủ thậm chí sẽ yêu cầu hắn sửa kịch bản. Cũng bởi vì như vậy, theo kế hoạch đáng nhẽ Dạ Vũ Giang Hồ sẽ đóng máy vào cuối năm ngoái, nhưng lại bị kéo dài thêm một tháng, tới nay vẫn chưa quay xong.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tô Văn Bân cảm thấy mình như già thêm mười tuổi.
“Được rồi, qua!”
Sau khi giày vò hai lần, cảnh quay vừa rồi cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn.
Tô Văn Bân khích lệ mọi người mấy câu rồi tuyên bố công việc buổi sáng kết thúc, cho mọi người đi nghỉ ngơi ăn cơm.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, di động trong túi quần chợt đổ chuông. Tô Văn Bân lấy di động ra thì thấy là cuộc gọi từ một lãnh đạo cấp cao của bên nhà làm phim.
Hắn vội vàng tìm một góc an tĩnh để nghe điện thoại.
"Mã tổng."
"Đúng vậy, cảnh quay buổi sáng rất thuận lợi, Mã tổng phí tâm rồi."
“Tiếp theo sẽ phần quay của Tuyết Trúc.”
"Diễn viên sao? Chiều nay diễn viên sẽ vào đoàn làm phim, trước tiên cho chỉ đạo võ thuận…”
"Cái gì? Lại thử vai? ?”
Trò chuyện một lát, sắc mặt Tô Văn Bân bỗng nhiên biến sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mã tổng, diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đã được quyết định từ lâu rồi.”
Hắn cố kìm nén sự bất mãn trong lòng, cố gắng nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Sáng nay tôi còn mới liên lạc với bên Tinh Quang Giải Trí, họ…”
Lời còn chưa dứt, đầu bên kia điện thoại đột nhiên ngắt lời nói: "Đã ký hợp đồng chưa?” Tô Văn Bân nhất thời nghẹn họng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Lúc trước đã thỏa thuận là khách mời hữu nghị, Hứa Trí Viễn với người quay phim của chúng ta…”
Đầu bên kia điện thoại lần nữa ngắt lời: "Vẫn là chưa ký?”
Tô Văn Bân bị nghẹn đến nói không ra lời.
Đối phương không thấy hắn hồi âm, liền khuyên nhủ: "Văn Bân a, cậu nghe anh nói một câu.”
"Chuyện bội ước chúng ta khẳng định không làm, cũng không đáng. Nhưng nếu như chỉ là nói miệng thì không sao. Nếu cậu ta có việc bận không đến được, mà chúng ta lại có người phù hợp hơn thì có thể đổi diễn viên. Thằng nhóc lần này tôi đề cử cho cậu thật sự rất xuất sắc, ngoại hình đẹp, diễn cũng hay.
“Chờ lát nữa kêu cậu ta diễn cho cậu xem, rồi hẳn đánh giá.
"Nếu như diễn không được, tôi đã không trọng dụng, cậu nói đúng không?
“Suy cho cùng thì tôi đều là vì bộ phim lần này…”
Nghe người trong điện thoại nghiêm trang nhả phân, Tô Văn Bân mặt ngoài cười hì hì, trong lòng chửi thề.
Thử vai, ha ha.
Tôi nhổ vào!
Chiều nay sẽ quay cảnh này, đạo cụ, bối cảnh đã chuẩn bị sẵn sàng, ông còn bắt tôi tổ chức buổi thử vai cho người mà ông cài vào nữa sao? Người ta vì vai diễn mà giảm 10 kg, luyện võ non nửa năm, từ kinh thành xa xôi chạy tới đây, bây giờ ông bảo tôi thất hứa với người ta sao? Ông thật sự cho rằng tôi không cần thể diện nữa hả? Tô Văn Bân cúp điện thoại, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác không dừng lại được.
Sau một lúc lâu, hắn thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, thấy chung quanh không có ai, bèn lén lút chạy vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho lão đại của mình. “A lô? Ngô đạo, em là Văn Bân đây.
“Mã tổng mới gọi điện cho em, bảo là muốn đề cử một diễn viễn đóng vai Tuyết Trúc.
“Anh sẽ tới ngay đúng không? Vâng, thế thì em chờ anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro