Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Quá Xấu! !
2024-11-21 13:47:30
Hạ Tuấn Ninh chống nạnh, nhìn bóng người trong gương, càng nhìn càng cảm thấy giận dữ.
Quá xấu!
Vừa xấu xí, lại còn béo!
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể xấu xí như vậy!
Diện mạo thành công trước đó của Triển Chiêu khiến Hạ Tuấn Ninh bành trướng, hắn cảm thấy bản thân nhất định có thể kiểm soát tốt vấn đề trang phục cổ trang.
Thế nhưng, hắn lại không cân nhắc đến sự khác biệt lớn giữa ngoại hình của Triển Chiêu và Hoa Vô Khuyết. Trang phục của Triển Chiêu chính là màu đỏ sậm, thắt lưng không phải loại thắt lưng thường mà là một cái đai da màu đen rất rộng, sau khi buộc lại trông gầy và cao ráo. Đầu không phải búi mà là một chiếc mũ đen, thứ này giúp che giấu tốt phần trán của Hạ Tuấn Ninh và điều chỉnh hình dạng khuôn mặt của hắn.
Nhưng cái bộ dáng hiện tại này…
Trắng! Trắng! Trắng!
Tất cả đều là trắng!
Một thân toàn trắng!
Quần áo màu trắng, quần màu trắng, đai lưng màu trắng!
Thậm chí phụ kiện tóc trên đầu cũng có màu trắng bạc.
Đối với Hạ Tuấn Ninh, cơ thể hắn không tính là quá gầy, cho nên khi mặc bộ đồ này vào, thật sự không khác gì một cơn ác mộng.
Hắn xuất thân là người mẫu, thân cao 186 cm, thể trọng 75 kg, đây là một con số khá gầy so với những người bình thường.
Nhưng, đối với Hoa Vô Khuyết mà nói, nó còn thiếu rất nhiều.
Bả vai hắn rất rộng, cơ ngực phát triển, sau một thời gian luyện lâu dài đã rèn ra tám khối cơ bụng, hai cánh tay khỏe đẹp cân đối hữu lực. Dáng người như vậy lại khoác lên một thân lụa trắng nhiều tầng, bồng bềnh toàn màu trắng…
Dày đặc!
Tráng kiện!
Đầu lớn, cổ thô!
Những tính từ như thế này bắt đầu xuất hiện.
Búi tóc cao khiến khuôn mặt của hắn trông "dài" như đôi chân của mình, quả thực không khác gì một con lừa đang khoác áo choàng dài.
Hạ Tuấn Ninh nhìn mình trong gương, tức đến toàn thân phát run.
Người thợ trang điểm... Quả thực chính là một nhân tài! !
Trong ngàn người mới có một soái ca như mình, vậy mà cũng có thể lật xe, biến thành bộ dáng xấu xí này!
Tuyệt!
Hạ Tuấn Ninh kiên định tin tưởng, vấn đề nằm trên người của thợ trang điểm chứ nhất quyết không phải bản thân mình. Nếu không, thì tại sao khi mình mặc những bộ đồ khác đều vô cùng đẹp trai, nhưng đến bộ này thì lại xấu xí đến như vậy?
………..
"Có chuyện gì ở đây, mau mau để tôi nhìn xem?”
Không lâu sau, một người phụ nữ với mái tóc ngắn và đeo kính bước vào hậu trường.
Nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ đến rồi.
Cô liếc nhìn xung quanh đám đông, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ trung niên trước mặt Hạ Tuấn Ninh, rồi mở miệng hỏi: "Mao tỷ, thế nào rồi, có vấn đề gì không?"
Người phụ nữ trung tuổi tên là Mao Phượng Bình, là nhà thiết kế trang phục, kiêm chỉ đạo tạo hình của đoàn phim.
Cô và Lâm Huệ Mỹ đã có nhiều lần hợp tác, cho nên quan hệ cá nhân của hai người cũng rất tốt.
Lúc này vừa thấy được Lâm Huệ Mỹ, Mao Phượng Bình lập tức nói với vẻ mặt đau khổ: "Tôi chưa có thời gian đi gặp những người khác đây này..."
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Hạ Tuấn Ninh đang đứng ở bên cạnh: "Hạ tiên sinh không hài lòng với tạo hình này, tôi còn đang điều chỉnh."
Lời nói lúc này của Mao Phượng Bình rất là ủy khuất. Để chuẩn bị trang phục cho Hoa Vô Khuyết, cô đã tự mình thiết kế và bỏ ra rất nhiều công sức.
Để phục dựng bối cảnh "Giao tiêu sa" trong tiểu thuyết, Mao Phượng Bình đã đầu tư rất nhiều thời gian và tâm sức, thử nghiệm với hàng chục loại vật liệu khác nhau, cuối cùng chọn ra một thứ ưng ý nhất.
Mỏng như cánh ve, mà mềm mại cứng cỏi, đồng thời còn tạo ra cảm giác rủ xuống vô cùng đẹp mắt. Phiêu dật mê người lại trang trọng trang nhã, thoạt nhìn khác hẳn với những hàng rẻ tiền của các đoàn phim khác.
Việc may đo trang phục cũng do cô tự tay thiết kế, rất vừa vặn với dáng người.
Nếu phải nói ra khuyết điểm thì đó là: không phải ai cũng có thể kiểm soát được bộ đồ này.
Nhất định phải đặc biệt gầy, đặc biệt cao mới được. Nếu có chút da thịt thừa thì nhất định sẽ lộ ra nguyên hình. Nhưng Mao Phượng Bình cũng không cảm thấy đây là vấn đề.
Béo như cậu mà còn muốn diễn Hoa Vô Khuyết?
Nằm mơ à?
Trung Hoa có nhiều diễn viên như vậy, tại sao cứ phải chọn một diễn viên mập mạp như cậu ta?
Còn nữa, đáng nhẽ cậu phải biết tự thân giảm cân để phù hợp khi hóa thân vào nhân vật của mình. Thế mà hôm này tới đây lại la lối như vây, không lẽ muốn để tôi thiết kế trang phục để che đi thịt dư trên cơ thể sao? ?
Lâm Huệ Mỹ nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Mao Phượng Bình, lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Hạ Tuấn Ninh ở bên cạnh.
Sau đó, cô lập tức nheo mắt.
Ôi thân linh ơi!
Quá xấu!
Mặt dài, eo thô, bắp tay to như kỳ lân…
Đây có phải là Hạ Tuấn Ninh, người mà năm đó khiến mình ngẩn ngơ như gặp phải tiên nhân không? ?
Mộ phút này, cô thậm chí có chút hối hận: Mình trước đó liều mạng không muốn gương mặt quá cũ, nhất định để bạch nhãn lang Hạ Tuấn Ninh này tới diễn Hoa Vô Khuyết, đến cuối cùng…lại không ra cái gì cả?
Hạ Tuấn Ninh dĩ nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Huệ Mỹ.
Khóe miệng của hắn giật một cái, dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế gấp bên cạnh, bắt chéo hai chân, vô cùng ngạo mạn: "Dù sao, mọi yêu cầu của tôi đều đã nói và tôi càng không hài lòng với tạo hình như thế này một chút nào hết.
"Tốt nhất nên làm lại hoàn toàn!
Quá xấu!
Vừa xấu xí, lại còn béo!
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể xấu xí như vậy!
Diện mạo thành công trước đó của Triển Chiêu khiến Hạ Tuấn Ninh bành trướng, hắn cảm thấy bản thân nhất định có thể kiểm soát tốt vấn đề trang phục cổ trang.
Thế nhưng, hắn lại không cân nhắc đến sự khác biệt lớn giữa ngoại hình của Triển Chiêu và Hoa Vô Khuyết. Trang phục của Triển Chiêu chính là màu đỏ sậm, thắt lưng không phải loại thắt lưng thường mà là một cái đai da màu đen rất rộng, sau khi buộc lại trông gầy và cao ráo. Đầu không phải búi mà là một chiếc mũ đen, thứ này giúp che giấu tốt phần trán của Hạ Tuấn Ninh và điều chỉnh hình dạng khuôn mặt của hắn.
Nhưng cái bộ dáng hiện tại này…
Trắng! Trắng! Trắng!
Tất cả đều là trắng!
Một thân toàn trắng!
Quần áo màu trắng, quần màu trắng, đai lưng màu trắng!
Thậm chí phụ kiện tóc trên đầu cũng có màu trắng bạc.
Đối với Hạ Tuấn Ninh, cơ thể hắn không tính là quá gầy, cho nên khi mặc bộ đồ này vào, thật sự không khác gì một cơn ác mộng.
Hắn xuất thân là người mẫu, thân cao 186 cm, thể trọng 75 kg, đây là một con số khá gầy so với những người bình thường.
Nhưng, đối với Hoa Vô Khuyết mà nói, nó còn thiếu rất nhiều.
Bả vai hắn rất rộng, cơ ngực phát triển, sau một thời gian luyện lâu dài đã rèn ra tám khối cơ bụng, hai cánh tay khỏe đẹp cân đối hữu lực. Dáng người như vậy lại khoác lên một thân lụa trắng nhiều tầng, bồng bềnh toàn màu trắng…
Dày đặc!
Tráng kiện!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu lớn, cổ thô!
Những tính từ như thế này bắt đầu xuất hiện.
Búi tóc cao khiến khuôn mặt của hắn trông "dài" như đôi chân của mình, quả thực không khác gì một con lừa đang khoác áo choàng dài.
Hạ Tuấn Ninh nhìn mình trong gương, tức đến toàn thân phát run.
Người thợ trang điểm... Quả thực chính là một nhân tài! !
Trong ngàn người mới có một soái ca như mình, vậy mà cũng có thể lật xe, biến thành bộ dáng xấu xí này!
Tuyệt!
Hạ Tuấn Ninh kiên định tin tưởng, vấn đề nằm trên người của thợ trang điểm chứ nhất quyết không phải bản thân mình. Nếu không, thì tại sao khi mình mặc những bộ đồ khác đều vô cùng đẹp trai, nhưng đến bộ này thì lại xấu xí đến như vậy?
………..
"Có chuyện gì ở đây, mau mau để tôi nhìn xem?”
Không lâu sau, một người phụ nữ với mái tóc ngắn và đeo kính bước vào hậu trường.
Nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ đến rồi.
Cô liếc nhìn xung quanh đám đông, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ trung niên trước mặt Hạ Tuấn Ninh, rồi mở miệng hỏi: "Mao tỷ, thế nào rồi, có vấn đề gì không?"
Người phụ nữ trung tuổi tên là Mao Phượng Bình, là nhà thiết kế trang phục, kiêm chỉ đạo tạo hình của đoàn phim.
Cô và Lâm Huệ Mỹ đã có nhiều lần hợp tác, cho nên quan hệ cá nhân của hai người cũng rất tốt.
Lúc này vừa thấy được Lâm Huệ Mỹ, Mao Phượng Bình lập tức nói với vẻ mặt đau khổ: "Tôi chưa có thời gian đi gặp những người khác đây này..."
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Hạ Tuấn Ninh đang đứng ở bên cạnh: "Hạ tiên sinh không hài lòng với tạo hình này, tôi còn đang điều chỉnh."
Lời nói lúc này của Mao Phượng Bình rất là ủy khuất. Để chuẩn bị trang phục cho Hoa Vô Khuyết, cô đã tự mình thiết kế và bỏ ra rất nhiều công sức.
Để phục dựng bối cảnh "Giao tiêu sa" trong tiểu thuyết, Mao Phượng Bình đã đầu tư rất nhiều thời gian và tâm sức, thử nghiệm với hàng chục loại vật liệu khác nhau, cuối cùng chọn ra một thứ ưng ý nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỏng như cánh ve, mà mềm mại cứng cỏi, đồng thời còn tạo ra cảm giác rủ xuống vô cùng đẹp mắt. Phiêu dật mê người lại trang trọng trang nhã, thoạt nhìn khác hẳn với những hàng rẻ tiền của các đoàn phim khác.
Việc may đo trang phục cũng do cô tự tay thiết kế, rất vừa vặn với dáng người.
Nếu phải nói ra khuyết điểm thì đó là: không phải ai cũng có thể kiểm soát được bộ đồ này.
Nhất định phải đặc biệt gầy, đặc biệt cao mới được. Nếu có chút da thịt thừa thì nhất định sẽ lộ ra nguyên hình. Nhưng Mao Phượng Bình cũng không cảm thấy đây là vấn đề.
Béo như cậu mà còn muốn diễn Hoa Vô Khuyết?
Nằm mơ à?
Trung Hoa có nhiều diễn viên như vậy, tại sao cứ phải chọn một diễn viên mập mạp như cậu ta?
Còn nữa, đáng nhẽ cậu phải biết tự thân giảm cân để phù hợp khi hóa thân vào nhân vật của mình. Thế mà hôm này tới đây lại la lối như vây, không lẽ muốn để tôi thiết kế trang phục để che đi thịt dư trên cơ thể sao? ?
Lâm Huệ Mỹ nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Mao Phượng Bình, lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Hạ Tuấn Ninh ở bên cạnh.
Sau đó, cô lập tức nheo mắt.
Ôi thân linh ơi!
Quá xấu!
Mặt dài, eo thô, bắp tay to như kỳ lân…
Đây có phải là Hạ Tuấn Ninh, người mà năm đó khiến mình ngẩn ngơ như gặp phải tiên nhân không? ?
Mộ phút này, cô thậm chí có chút hối hận: Mình trước đó liều mạng không muốn gương mặt quá cũ, nhất định để bạch nhãn lang Hạ Tuấn Ninh này tới diễn Hoa Vô Khuyết, đến cuối cùng…lại không ra cái gì cả?
Hạ Tuấn Ninh dĩ nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Huệ Mỹ.
Khóe miệng của hắn giật một cái, dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế gấp bên cạnh, bắt chéo hai chân, vô cùng ngạo mạn: "Dù sao, mọi yêu cầu của tôi đều đã nói và tôi càng không hài lòng với tạo hình như thế này một chút nào hết.
"Tốt nhất nên làm lại hoàn toàn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro