Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Trên Đời Làm Gì...
2024-11-21 13:47:30
Hứa Trăn rất thích một câu: Ngã phật từ bi, cũng có lúc kim cang trừng mắt.
Hắn tự hỏi là cái tính tình rất tốt người, bình thường cực ít cùng người nổi giận.
Hắn tự nhận mình là người rất dễ tính, bình thường rất hiếm khi nổi giận với người khác. Nhưng nếu gặp phải kẻ hết lần này tới lần khác vô cớ trách mắng mình thì hắn cũng sẽ không bao giờ khúm núm cúi đầu nghe theo.
Nói trắng ra là, ông là cái thá gì? Tại sao tao phải chiều ý ông?
“Chỉ đạo võ thuật là công việc của ngài, chứ không phải là đặc quyền.”
Hứa Trăn nhìn thẳng vào mắt Đổng Kỳ Ngọc, giọng nói tràn ngập khí phách: “Trong hợp đồng đã quy định rất rõ ràng, diễn viên cần phối hợp với đoàn làm phim để hoàn thành nhiệm vụ đóng phim tương ứng, đồng thời cũng có quyền kết hợp với tình hình thực tế của bản thân để đưa ra đề nghị sửa chữa kịch bản.”
“Ngài có thể không thèm nghe theo lời đề nghị của tôi, nhưng tôi có quyền được đề nghị.” Giọng nói của hắn rất êm tai, giống như cơn mưa xuân tí ta tí tách rơi trên mặt đất, hay như gió đêm Giang Nam vào tháng ba.
Ngữ khí ôn hòa, không mang theo nửa điểm giận dữ, nghe vào rất là thoải mái dễ chịu.
Nhưng, nội dung bên trong lời nói của hắn lại không có chút thoải mái dễ chịu nào.
Chỉ có mấy câu ngắn gọn lại chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến người trong trường quay sững sờ. Đổng Kỳ Ngọc trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, đôi mắt to như chuông đồng suýt nữa thì trừng lồi ra ngoài.
Tiểu tử này… mới nói gì?
Là công việc, chứ không phải là đặc quyền ư?
Mẹ kiếp, thằng nhóc này chẳng những muốn dạy mình quay phim mà còn đòi dạy mình cách làm người ư?
Ông ta hít sâu một hơi, đang định chửi ầm lên thì Kiều Phong đã nhanh chân chạy tới, che chắn trước mặt Hứa Trăn, hoảng loạn nói: “Đổng chỉ đạo đừng tức giận, thằng bé không biết cách ăn nói thôi, ý của cậu ấy không phải là thế…”
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Kiều Phong, toàn thân nổi da gà.
Tiểu tổ tông của tôi ơi! Nói đúng mà còn nói to làm gì!
Cậu không sợ đắc tội người khác, bỏ áo lót rồi phủi mông rời đi là được, nhưng tôi còn phải lăn lộn trong giới này cơ mà!
Ông trùm lớn như Đổng Kỳ Ngọc mà một nhân vật nhỏ bé như tôi có thể đắc tội được sao? Chẳng lẽ cậu không phát hiện ngay cả Tô đạo cũng phải cung kính đối đãi với ông ta như đối đãi với tổ tiên hay sao?
“Thằng bé?”
Kiều Phong còn chưa kịp nói hết câu thì Đổng Kỳ Ngọc đã mở miệng: “Lớn to đầu thế này rồi mà còn là thằng bé hả? Năm nay cậu ta ba tuổi hay là năm tuổi?” Ông ta chỉ tay vào mũi Hứa Trăn, mắng: “Cậu ta không có ý đó thì có ý gì? Cậu nói tôi nghe xem cậu ta có ý gì? ! Cậu ta treo dây cáp mà vẫn bị ngã, thế mà còn cho rằng mình nói có lý lắm hả?” Kiều Phong chặn giữa hai người, bị nước miếng văng đầy mặt.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu nhìn Hứa Trăn nói: "Thất thần làm cái gì, không mau xin lỗi Đổng chỉ đạo đi!”
“Đừng, cậu cũng đừng kêu cậu ta nói xin lỗi tôi làm gì!” Đổng Kỳ Ngọc cười lạnh: “Tôi không gánh nổi đâu!”
Thấy bầu không khí nơi này trở nên căng thẳng, lập tức có nhân viên chạy đi tìm Tô Văn Bân. Bộ phim điện ảnh đã sắp tiến vào hồi kết, đừng có vì chuyện cỏn con này mà lại xảy ra vấn đề gì!
Những người chung quanh đều nơm nớp lo sợ, nín thinh như hến. Hứa Trăn đứng giữa tâm bão lại bình tĩnh vô cùng.
Sợ gì chứ? Mình lại không làm sai cái gì, không thẹn với lương tâm.
Ánh mắt của hắn lướt qua Kiều Phong, đối diện với gương mặt của Đổng Kỳ Ngọc, nói: “Đổng chỉ đạo, chi bằng để tôi làm thử động tác vừa rồi mà không cần treo dây cáp, ngài nhìn xem hiệu quả thế nào.”
Không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không tự ti, cứ như thể chỉ đang trao đổi một cách bình thường.
"A…"
Đổng Kỳ Ngọc hoàn toàn bị hắn chọc giận đến mức bật cười.
Hắn một tay chống nạnh, một tay vuốt vuốt tóc dài thưa thớt của mình, ngữ khí bỗng nhiên bình tĩnh lại, nói: “Chẳng lẽ cậu còn muốn nói với tôi là cậu biết khinh công? Biết vượt nóc băng tường?”
Hứa Trăn lắc đầu, nói: "Này trên đời làm gì có khinh công."
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau sơn hồng pha tạp chất gỗ lập trụ, nói: “Chẳng qua là mượn lực đạp lên cây cột mà thôi, có gì ghê gớm đâu.”
Đổng Kỳ Ngọc: "..."
Bỗng nhiên không muốn nói chuyện nữa. Ông ta túm mái tóc của mình, nhìn chung quanh một vòng.
"Được thôi, tùy cậu!” Ông ta gật đầu thật mạnh, nói: “Tôi cho cậu làm thử!”
Nói xong, ông ta nhìn chung quanh một vòng, vừa vỗ tay vừa cao giọng nói: “Tất cả mọi người lùi ra đằng sau, chừa chỗ trống để cậu ta làm thử!”
Trong mắt ông ta kìm nén lửa giận, khẽ gầm lên: “Bị ngã hay bị va đập gì coi như lỗi của tôi, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm, tôi sẽ trả tiền thuốc men! Cứ để cậu ta không treo dây cáp thử xem! Hôm nay tôi còn không tin cậu ta có thể làm được!” Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Đám người liếc nhìn nhau, cũng không biết nên làm gì.
Thật sự phải chừa chỗ trống ư? Thật sự không treo dây cáp ư? Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong trường quay lâm vào căng thẳng.
Lúc này, đạo diễn Tô Văn Bân đã nghe tin nên đang chạy đến chỗ trường quay bên này.
Hắn vừa chạy vừa hỏi nhân viên trường quay đi bên cạnh mình: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao họ lại ầm ĩ lên thế?”
Nhân viên trường quay cười khổ, đáp: “Tôi… tôi cũng không biết nên nói sao nữa…”
Hắn châm chước cách dùng từ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Lúc nãy Đổng chỉ đạo hướng dẫn một cảnh quay dùng dây cáp, có lẽ là diễn viên đóng vai Tuyết Trúc quá căng thẳng nên diễn thử mấy lần mà vẫn không đạt yêu cầu. Đổng chỉ đạo lập tức bất mãn mắng cậu ta mấy câu. Ai ngờ diễn viên kia cũng là người nóng tính, cãi lại Đổng chỉ đạo, nói đã vậy thì không dùng dây cáp nữa, cậu ta sẽ trực tiếp đích thân ra trận…”
Tô Văn Bân nghe được thì đau cả đầu.
Đổng Kỳ Ngọc xác thực có tiếng là tính tình nóng nảy, chỉ cần nổi quạu thì sẽ bắt đầu mắng chửi người khác. Nếu dám không phục, ông ta có thể mắng đến thiên trường địa cửu.
Giờ thì phải xử lý thế nào đây?
Vốn dĩ thời gian còn lại đã rất khẩn trương, chẳng lẽ hôm nay không quay phim nữa. Diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đối đầu với người chỉ đạo võ thuật thì còn quay phim kiểu gì được đây?
Hắn tự hỏi là cái tính tình rất tốt người, bình thường cực ít cùng người nổi giận.
Hắn tự nhận mình là người rất dễ tính, bình thường rất hiếm khi nổi giận với người khác. Nhưng nếu gặp phải kẻ hết lần này tới lần khác vô cớ trách mắng mình thì hắn cũng sẽ không bao giờ khúm núm cúi đầu nghe theo.
Nói trắng ra là, ông là cái thá gì? Tại sao tao phải chiều ý ông?
“Chỉ đạo võ thuật là công việc của ngài, chứ không phải là đặc quyền.”
Hứa Trăn nhìn thẳng vào mắt Đổng Kỳ Ngọc, giọng nói tràn ngập khí phách: “Trong hợp đồng đã quy định rất rõ ràng, diễn viên cần phối hợp với đoàn làm phim để hoàn thành nhiệm vụ đóng phim tương ứng, đồng thời cũng có quyền kết hợp với tình hình thực tế của bản thân để đưa ra đề nghị sửa chữa kịch bản.”
“Ngài có thể không thèm nghe theo lời đề nghị của tôi, nhưng tôi có quyền được đề nghị.” Giọng nói của hắn rất êm tai, giống như cơn mưa xuân tí ta tí tách rơi trên mặt đất, hay như gió đêm Giang Nam vào tháng ba.
Ngữ khí ôn hòa, không mang theo nửa điểm giận dữ, nghe vào rất là thoải mái dễ chịu.
Nhưng, nội dung bên trong lời nói của hắn lại không có chút thoải mái dễ chịu nào.
Chỉ có mấy câu ngắn gọn lại chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến người trong trường quay sững sờ. Đổng Kỳ Ngọc trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, đôi mắt to như chuông đồng suýt nữa thì trừng lồi ra ngoài.
Tiểu tử này… mới nói gì?
Là công việc, chứ không phải là đặc quyền ư?
Mẹ kiếp, thằng nhóc này chẳng những muốn dạy mình quay phim mà còn đòi dạy mình cách làm người ư?
Ông ta hít sâu một hơi, đang định chửi ầm lên thì Kiều Phong đã nhanh chân chạy tới, che chắn trước mặt Hứa Trăn, hoảng loạn nói: “Đổng chỉ đạo đừng tức giận, thằng bé không biết cách ăn nói thôi, ý của cậu ấy không phải là thế…”
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Kiều Phong, toàn thân nổi da gà.
Tiểu tổ tông của tôi ơi! Nói đúng mà còn nói to làm gì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu không sợ đắc tội người khác, bỏ áo lót rồi phủi mông rời đi là được, nhưng tôi còn phải lăn lộn trong giới này cơ mà!
Ông trùm lớn như Đổng Kỳ Ngọc mà một nhân vật nhỏ bé như tôi có thể đắc tội được sao? Chẳng lẽ cậu không phát hiện ngay cả Tô đạo cũng phải cung kính đối đãi với ông ta như đối đãi với tổ tiên hay sao?
“Thằng bé?”
Kiều Phong còn chưa kịp nói hết câu thì Đổng Kỳ Ngọc đã mở miệng: “Lớn to đầu thế này rồi mà còn là thằng bé hả? Năm nay cậu ta ba tuổi hay là năm tuổi?” Ông ta chỉ tay vào mũi Hứa Trăn, mắng: “Cậu ta không có ý đó thì có ý gì? Cậu nói tôi nghe xem cậu ta có ý gì? ! Cậu ta treo dây cáp mà vẫn bị ngã, thế mà còn cho rằng mình nói có lý lắm hả?” Kiều Phong chặn giữa hai người, bị nước miếng văng đầy mặt.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu nhìn Hứa Trăn nói: "Thất thần làm cái gì, không mau xin lỗi Đổng chỉ đạo đi!”
“Đừng, cậu cũng đừng kêu cậu ta nói xin lỗi tôi làm gì!” Đổng Kỳ Ngọc cười lạnh: “Tôi không gánh nổi đâu!”
Thấy bầu không khí nơi này trở nên căng thẳng, lập tức có nhân viên chạy đi tìm Tô Văn Bân. Bộ phim điện ảnh đã sắp tiến vào hồi kết, đừng có vì chuyện cỏn con này mà lại xảy ra vấn đề gì!
Những người chung quanh đều nơm nớp lo sợ, nín thinh như hến. Hứa Trăn đứng giữa tâm bão lại bình tĩnh vô cùng.
Sợ gì chứ? Mình lại không làm sai cái gì, không thẹn với lương tâm.
Ánh mắt của hắn lướt qua Kiều Phong, đối diện với gương mặt của Đổng Kỳ Ngọc, nói: “Đổng chỉ đạo, chi bằng để tôi làm thử động tác vừa rồi mà không cần treo dây cáp, ngài nhìn xem hiệu quả thế nào.”
Không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không tự ti, cứ như thể chỉ đang trao đổi một cách bình thường.
"A…"
Đổng Kỳ Ngọc hoàn toàn bị hắn chọc giận đến mức bật cười.
Hắn một tay chống nạnh, một tay vuốt vuốt tóc dài thưa thớt của mình, ngữ khí bỗng nhiên bình tĩnh lại, nói: “Chẳng lẽ cậu còn muốn nói với tôi là cậu biết khinh công? Biết vượt nóc băng tường?”
Hứa Trăn lắc đầu, nói: "Này trên đời làm gì có khinh công."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau sơn hồng pha tạp chất gỗ lập trụ, nói: “Chẳng qua là mượn lực đạp lên cây cột mà thôi, có gì ghê gớm đâu.”
Đổng Kỳ Ngọc: "..."
Bỗng nhiên không muốn nói chuyện nữa. Ông ta túm mái tóc của mình, nhìn chung quanh một vòng.
"Được thôi, tùy cậu!” Ông ta gật đầu thật mạnh, nói: “Tôi cho cậu làm thử!”
Nói xong, ông ta nhìn chung quanh một vòng, vừa vỗ tay vừa cao giọng nói: “Tất cả mọi người lùi ra đằng sau, chừa chỗ trống để cậu ta làm thử!”
Trong mắt ông ta kìm nén lửa giận, khẽ gầm lên: “Bị ngã hay bị va đập gì coi như lỗi của tôi, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm, tôi sẽ trả tiền thuốc men! Cứ để cậu ta không treo dây cáp thử xem! Hôm nay tôi còn không tin cậu ta có thể làm được!” Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Đám người liếc nhìn nhau, cũng không biết nên làm gì.
Thật sự phải chừa chỗ trống ư? Thật sự không treo dây cáp ư? Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong trường quay lâm vào căng thẳng.
Lúc này, đạo diễn Tô Văn Bân đã nghe tin nên đang chạy đến chỗ trường quay bên này.
Hắn vừa chạy vừa hỏi nhân viên trường quay đi bên cạnh mình: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao họ lại ầm ĩ lên thế?”
Nhân viên trường quay cười khổ, đáp: “Tôi… tôi cũng không biết nên nói sao nữa…”
Hắn châm chước cách dùng từ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Lúc nãy Đổng chỉ đạo hướng dẫn một cảnh quay dùng dây cáp, có lẽ là diễn viên đóng vai Tuyết Trúc quá căng thẳng nên diễn thử mấy lần mà vẫn không đạt yêu cầu. Đổng chỉ đạo lập tức bất mãn mắng cậu ta mấy câu. Ai ngờ diễn viên kia cũng là người nóng tính, cãi lại Đổng chỉ đạo, nói đã vậy thì không dùng dây cáp nữa, cậu ta sẽ trực tiếp đích thân ra trận…”
Tô Văn Bân nghe được thì đau cả đầu.
Đổng Kỳ Ngọc xác thực có tiếng là tính tình nóng nảy, chỉ cần nổi quạu thì sẽ bắt đầu mắng chửi người khác. Nếu dám không phục, ông ta có thể mắng đến thiên trường địa cửu.
Giờ thì phải xử lý thế nào đây?
Vốn dĩ thời gian còn lại đã rất khẩn trương, chẳng lẽ hôm nay không quay phim nữa. Diễn viên đóng vai Tuyết Trúc đối đầu với người chỉ đạo võ thuật thì còn quay phim kiểu gì được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro