Bạn Thân Xuyên Sách Đến Năm 70! Gả Cho Thao Hán! Chúng Ta Cùng Ly Hôn
Bao Giờ Ly Hôn
2024-10-08 02:41:09
Đối với chồng mình, nguyên chủ không có ấn tượng gì, trái lại có ấn tượng với Hứa Nhân, một đường toàn nhìn chằm chằm vào kẻ thù của mình.
Thậm chí còn lén đưa chân đá Hứa Nhân.
Chẳng qua hai người đối thủ một mất một còn, Hứa Nhân cũng không tốt lành là bao, hướng về phía cô nhổ bãi nước bọt.
Ánh mắt hai người trào phúng lẫn nhau.
Còn về phần chồng mình có chút ấn tượng, nhưng không nhiều, chỉ biết tên là… Lục Huyền gì đó.
Đời trước Hứa Nhân là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, nhóm củi bị khói làm cho sặc.
Nhìn về phía Thẩm Vũ: “Sống như thế này, hay là chúng ta ly hôn?”
“Dáng dấp hai người đàn ông kia không tệ, nhưng dù sao chúng ta cũng ngủ qua rồi, chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi sống những ngày an nhàn của mình.”
Thẩm Vũ nhíu mày nhớ lại: “Mình nhớ được lúc này thời gian trong sách là năm 73, hai ta qua đâu sống ngày lành đây?”
“Không có thư giới thiệu, ngay cả huyện thành cũng không ra được, không có thư giới thiệu, hai chúng ta cũng không đi đâu làm việc được, đến thành thị chạy loạn bị tóm thì phải làm sao bây giờ?”
Hứa Nhân cũng nghĩ đến niên đại đặc thù mà trong sách miêu tả, liên tục ảo não: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trong lúc nói chuyện cũng không chậm trễ thời gian Thẩm Vũ làm việc, múc một thìa to mỡ heo, còn cảm thấy không đủ, lại thêm một nửa muỗng, thấy dầu nóng, trong nháy mắt bốc khói, Thẩm Vũ bỏ khoai tây cắt sợi vào, chỗ bếp lò vang lên tiếng xèo xèo, mùi thơm cũng theo đó bốc lên.
Lúc trong phòng có khói trắng, gương mặt nhỏ của Thẩm Vũ ẩn trong làn khói, nói: “Trước mắt cứ xem tình hình, ổn định rồi lại tìm những đường ra khác.”
Đời trước Hứa Nhân là phú nhị đại học chuyên ngành nghệ thuật, ngoại trừ nghệ thuật còn luyện tập cưỡi ngựa, âm nhạc, nhưng tất cả những điều trên hoàn toàn là bởi vì công phu quyền cước của cô ấy cao minh, cha mẹ vì muốn nâng cao khí chất bên ngoài của cô ấy mà bắt học.
Chẳng qua những thứ học này đều là thứ mà người bình thường không tiếp xúc được.
Thẩm Vũ và cô ấy quen biết, hoàn toàn bởi vì Thẩm Vũ không phải người tốt, cô muốn câu phú nhị đại, đi học quen biết với Hứa Nhân cũng đang đi học để nâng cao “tu dưỡng”.
Dáng người Thẩm Vũ rất đẹp, gương mặt kiều mị, về phần học nấu cơm, bởi vì có người từng nói, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày.
Chỉ là cô muốn câu phú nhị đại lại nhan chó, mấy kẻ coi trọng cô thì xấu xí, cô không thể hạ miệng được, mấy người vừa đẹp trai lại có tiền, đây là tư nguyên khan hiếm, sau cùng không câu được ai, trái lại có quan hệ tốt với Hứa Nhân cùng học lớp cắm hoa, hai người còn trở thành bạn thân.
Biết cô thiếu tiền, Hứa Nhân chỉ cô đầu tư, nói một số hướng làm ăn của nhà mình cho cô nghe, trái lại cuộc sống của Thẩm Vũ không tệ.
Bây giờ ở thời đại này, cô tự nhận có trách nhiệm chăm sóc cho Hứa Nhân.
Thậm chí còn lén đưa chân đá Hứa Nhân.
Chẳng qua hai người đối thủ một mất một còn, Hứa Nhân cũng không tốt lành là bao, hướng về phía cô nhổ bãi nước bọt.
Ánh mắt hai người trào phúng lẫn nhau.
Còn về phần chồng mình có chút ấn tượng, nhưng không nhiều, chỉ biết tên là… Lục Huyền gì đó.
Đời trước Hứa Nhân là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, nhóm củi bị khói làm cho sặc.
Nhìn về phía Thẩm Vũ: “Sống như thế này, hay là chúng ta ly hôn?”
“Dáng dấp hai người đàn ông kia không tệ, nhưng dù sao chúng ta cũng ngủ qua rồi, chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi sống những ngày an nhàn của mình.”
Thẩm Vũ nhíu mày nhớ lại: “Mình nhớ được lúc này thời gian trong sách là năm 73, hai ta qua đâu sống ngày lành đây?”
“Không có thư giới thiệu, ngay cả huyện thành cũng không ra được, không có thư giới thiệu, hai chúng ta cũng không đi đâu làm việc được, đến thành thị chạy loạn bị tóm thì phải làm sao bây giờ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Nhân cũng nghĩ đến niên đại đặc thù mà trong sách miêu tả, liên tục ảo não: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trong lúc nói chuyện cũng không chậm trễ thời gian Thẩm Vũ làm việc, múc một thìa to mỡ heo, còn cảm thấy không đủ, lại thêm một nửa muỗng, thấy dầu nóng, trong nháy mắt bốc khói, Thẩm Vũ bỏ khoai tây cắt sợi vào, chỗ bếp lò vang lên tiếng xèo xèo, mùi thơm cũng theo đó bốc lên.
Lúc trong phòng có khói trắng, gương mặt nhỏ của Thẩm Vũ ẩn trong làn khói, nói: “Trước mắt cứ xem tình hình, ổn định rồi lại tìm những đường ra khác.”
Đời trước Hứa Nhân là phú nhị đại học chuyên ngành nghệ thuật, ngoại trừ nghệ thuật còn luyện tập cưỡi ngựa, âm nhạc, nhưng tất cả những điều trên hoàn toàn là bởi vì công phu quyền cước của cô ấy cao minh, cha mẹ vì muốn nâng cao khí chất bên ngoài của cô ấy mà bắt học.
Chẳng qua những thứ học này đều là thứ mà người bình thường không tiếp xúc được.
Thẩm Vũ và cô ấy quen biết, hoàn toàn bởi vì Thẩm Vũ không phải người tốt, cô muốn câu phú nhị đại, đi học quen biết với Hứa Nhân cũng đang đi học để nâng cao “tu dưỡng”.
Dáng người Thẩm Vũ rất đẹp, gương mặt kiều mị, về phần học nấu cơm, bởi vì có người từng nói, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày.
Chỉ là cô muốn câu phú nhị đại lại nhan chó, mấy kẻ coi trọng cô thì xấu xí, cô không thể hạ miệng được, mấy người vừa đẹp trai lại có tiền, đây là tư nguyên khan hiếm, sau cùng không câu được ai, trái lại có quan hệ tốt với Hứa Nhân cùng học lớp cắm hoa, hai người còn trở thành bạn thân.
Biết cô thiếu tiền, Hứa Nhân chỉ cô đầu tư, nói một số hướng làm ăn của nhà mình cho cô nghe, trái lại cuộc sống của Thẩm Vũ không tệ.
Bây giờ ở thời đại này, cô tự nhận có trách nhiệm chăm sóc cho Hứa Nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro