Bạn Thân Xuyên Thành Con Gái Của Ta
Chương 13
2024-10-26 00:35:27
Kiều Thu chiều theo lão phu nhân gật đầu: "Lão phu nhân nói đúng lắm, chỉ là bây giờ hầu gia còn chưa thể xuống giường, Giang di nương lại vừa mới sinh cần chậm rãi điều dưỡng, hầu phủ lớn như vậy không thể không có người làm chủ, con dâu có ngàn lần muốn tự tử, cũng vạn lần không dám tìm chết."
Nói, Kiều Thu dừng một chút: "Vì lấy công chuộc tội, con dâu quyết định thay hầu gia chiếu cố tốt hầu phủ."
Lão phu nhân còn tưởng rằng nàng biết sai, sẽ tự xin đi Phật đường quỳ chuộc lỗi, ai ngờ lời nói chuyển thành chiếu cố hầu phủ: "Ngươi coi bà lão ta chết rồi sao?"
Kiều Thu nhìn lão phu nhân chăm chú: "Thế nhưng mà lão phu nhân, tinh thần ngài không tốt không thể quản gia, còn nữa, ngài còn phải để ý đến Nhã nhi, ngài đã vất vả như thế, con dâu làm sao dám để cho người mệt mỏi."
Lý do tinh thần không tốt là cái cớ lão phu nhân đưa ra sau khi lão hầu gia chết để chiếm quyền quản gia của nguyên chủ giao cho Giang Nhạn Nhi, lý do này dùng một lần là ba năm. Lão phu nhân một mực nói một mực dùng.
Kiều Thu cười nhẹ nói: "Lão phu nhân yên tâm, con dâu trước kia làm chủ nhiều năm, chuyện quản gia cũng biết rõ, tất nhiên sẽ không để cho ngài phiền lòng."
Lúc lão hầu gia còn sống, là Kiều Thu một mực quản gia, lão phu nhân thật vất vả từ trong tay nàng cầm tới quyền quản gia, sao chịu trả lại: "Để con dâu hai..."
"Bây giờ hầu gia đã qua hiếu kỳ, nhất định phải làm quan, nếu để cho phu nhân khác tới chạy quan hệ..."
Kiều Thu trực tiếp chặn đường lui của nàng.
Kiều Thu câu kế tiếp không nói rõ, nhưng ý tứ rõ ràng, phu nhân qua lại bên ngoài tự nhiên là phải có thân phận có bối cảnh, để em dâu chạy quan hệ cho anh chồng, Thụy An hầu phủ còn muốn danh tiếng hay không.
Lão phu nhân triệt để bị chặn không nói nên lời, nhưng nhìn ra được tức không nhẹ. Thế nhưng Kiều Thu nói không sai, Thụy An hầu có tang lớn ba năm muốn làm quan, chức quan tốt cũng sẽ không yên chờ, tự nhiên cần chạy quan hệ.
Mà lúc này xem xét, đúng là không phải Kiều Thu không thể. Lão phu nhân rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật liền là như thế, Giang Nhạn Nhi chỉ là thiếp thất, thân phận không đủ.
Trong lòng kìm nén bực bội cực kỳ không nguyện ý, nhưng lại không thể không mở miệng: "... Lẽ ra nên thế."
Kiều Thu cảm kích cười một tiếng: "Lão phu nhân có thể hiểu cho con dâu thật sự là quá tốt, con dâu nhất định vì hầu phủ suy nghĩ, ân huệ của hầu gia con sẽ không quên."
Lão phu nhân nắm chặt vòng phật trên cổ tay, trong mắt ẩn chứa lửa giận: "Ngươi hiểu rõ là tốt."
"Nếu lão phu nhân không còn chuyện gì khác, con dâu liền lui xuống trước, Nhã nhi đứa nhỏ này liền làm phiền lão phu nhân."
Kiều Thu vừa nói vừa nhìn Khổng Tâm Nhã: "Nhã nhi, nhớ kỹ sau ba ngày đem « Đệ Tử Quy » đã chép xong mang đến Thanh Trúc Uyển, để cho ta xem qua."
Nói xong, Kiều Thu nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn bóng lưng Kiều Thu rời đi, lão phu nhân há to miệng, bờ môi thì thào run rẩy, nhưng mãi không nói được một câu, Kiều Thu mỗi câu đều phản bác lời của nàng, một chút sai lầm đều không tìm ra, chính vì như thế mới khiến cho tim nàng đau nhức từng đợt.
Khổng Tâm Nhã cũng trợn tròn mắt, đến cùng mới chín tuổi, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân: "Bà nội?"
Lão phu nhân đưa tay vứt xuống một bộ chén trà, không thể nguôi giận: "Đồ hỗn trướng, trước kia thật là xem thường nàng, quả nhiên không phải người an phận."
Từ Tùng Hạc Uyển đi ra, Kiều Thu phân phó Lưu thị: "Để Giang di nương đem chìa khoá cùng sổ sách quản gia ba năm nay giao ra, nếu là nàng không chịu liền nói nàng đi tìm lão phu nhân."
Lưu thị trong lòng liền không kìm được vui mừng, phu nhân rốt cục nổi dậy, lập tức nói: "Lão nô lập tức đi ngay."
Như Kiều Thu suy đoán, Giang Nhạn Nhi nếm đến ngon ngọt khi làm quản gia làm sao có thể tuỳ tiện giao ra, bất quá nàng đi tìm lão phu nhân sau đó lại chạy đi tìm Thụy An hầu, nhưng vẫn phải để người đem chìa khoá cùng sổ sách giao ra.
Có sổ sách hầu phủ so sánh, tốc độ Kiều Thu tra xét đồ cưới của nguyên chủ liền nhanh hơn nhiều. Sau đó Kiều Thu phát hiện, không ít đồ cưới của nguyên chủ bị Thụy An hầu cặn bã chó cầm đi cho Giang Nhạn Nhi, mà sau khi Giang Nhạn Nhi quản gia còn từ quỹ công của Thụy An hầu phủ chiếm làm của riêng không ít, liền sổ sách cũng không có chỗ nào rõ ràng.
Lưu thị: "Phu nhân, các khoản đó nên làm thế nào cho phải?"
Lưu thị buồn rầu, đi tìm lão phu nhân chủ trì công đạo nhất định là không được.
Trước đó còn vui vì phu nhân đoạt lại quyền quản gia, bây giờ lại hối hận mười phần, đây quả thực là một đám sổ nợ rối mù.
___________
Thư Tâm Uyển.
Nha hoàn đem tổ yến bưng cho Giang Nhạn Nhi: "Di nương, đã qua ba ngày, bên phía đại phu nhân làm sao không có động tĩnh?"
Giang Nhạn Nhi tay vân vê hoa văn chén sứ, khóe môi mỉm cười: "Nàng không dám."
Nói, Kiều Thu dừng một chút: "Vì lấy công chuộc tội, con dâu quyết định thay hầu gia chiếu cố tốt hầu phủ."
Lão phu nhân còn tưởng rằng nàng biết sai, sẽ tự xin đi Phật đường quỳ chuộc lỗi, ai ngờ lời nói chuyển thành chiếu cố hầu phủ: "Ngươi coi bà lão ta chết rồi sao?"
Kiều Thu nhìn lão phu nhân chăm chú: "Thế nhưng mà lão phu nhân, tinh thần ngài không tốt không thể quản gia, còn nữa, ngài còn phải để ý đến Nhã nhi, ngài đã vất vả như thế, con dâu làm sao dám để cho người mệt mỏi."
Lý do tinh thần không tốt là cái cớ lão phu nhân đưa ra sau khi lão hầu gia chết để chiếm quyền quản gia của nguyên chủ giao cho Giang Nhạn Nhi, lý do này dùng một lần là ba năm. Lão phu nhân một mực nói một mực dùng.
Kiều Thu cười nhẹ nói: "Lão phu nhân yên tâm, con dâu trước kia làm chủ nhiều năm, chuyện quản gia cũng biết rõ, tất nhiên sẽ không để cho ngài phiền lòng."
Lúc lão hầu gia còn sống, là Kiều Thu một mực quản gia, lão phu nhân thật vất vả từ trong tay nàng cầm tới quyền quản gia, sao chịu trả lại: "Để con dâu hai..."
"Bây giờ hầu gia đã qua hiếu kỳ, nhất định phải làm quan, nếu để cho phu nhân khác tới chạy quan hệ..."
Kiều Thu trực tiếp chặn đường lui của nàng.
Kiều Thu câu kế tiếp không nói rõ, nhưng ý tứ rõ ràng, phu nhân qua lại bên ngoài tự nhiên là phải có thân phận có bối cảnh, để em dâu chạy quan hệ cho anh chồng, Thụy An hầu phủ còn muốn danh tiếng hay không.
Lão phu nhân triệt để bị chặn không nói nên lời, nhưng nhìn ra được tức không nhẹ. Thế nhưng Kiều Thu nói không sai, Thụy An hầu có tang lớn ba năm muốn làm quan, chức quan tốt cũng sẽ không yên chờ, tự nhiên cần chạy quan hệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà lúc này xem xét, đúng là không phải Kiều Thu không thể. Lão phu nhân rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật liền là như thế, Giang Nhạn Nhi chỉ là thiếp thất, thân phận không đủ.
Trong lòng kìm nén bực bội cực kỳ không nguyện ý, nhưng lại không thể không mở miệng: "... Lẽ ra nên thế."
Kiều Thu cảm kích cười một tiếng: "Lão phu nhân có thể hiểu cho con dâu thật sự là quá tốt, con dâu nhất định vì hầu phủ suy nghĩ, ân huệ của hầu gia con sẽ không quên."
Lão phu nhân nắm chặt vòng phật trên cổ tay, trong mắt ẩn chứa lửa giận: "Ngươi hiểu rõ là tốt."
"Nếu lão phu nhân không còn chuyện gì khác, con dâu liền lui xuống trước, Nhã nhi đứa nhỏ này liền làm phiền lão phu nhân."
Kiều Thu vừa nói vừa nhìn Khổng Tâm Nhã: "Nhã nhi, nhớ kỹ sau ba ngày đem « Đệ Tử Quy » đã chép xong mang đến Thanh Trúc Uyển, để cho ta xem qua."
Nói xong, Kiều Thu nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn bóng lưng Kiều Thu rời đi, lão phu nhân há to miệng, bờ môi thì thào run rẩy, nhưng mãi không nói được một câu, Kiều Thu mỗi câu đều phản bác lời của nàng, một chút sai lầm đều không tìm ra, chính vì như thế mới khiến cho tim nàng đau nhức từng đợt.
Khổng Tâm Nhã cũng trợn tròn mắt, đến cùng mới chín tuổi, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân: "Bà nội?"
Lão phu nhân đưa tay vứt xuống một bộ chén trà, không thể nguôi giận: "Đồ hỗn trướng, trước kia thật là xem thường nàng, quả nhiên không phải người an phận."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Tùng Hạc Uyển đi ra, Kiều Thu phân phó Lưu thị: "Để Giang di nương đem chìa khoá cùng sổ sách quản gia ba năm nay giao ra, nếu là nàng không chịu liền nói nàng đi tìm lão phu nhân."
Lưu thị trong lòng liền không kìm được vui mừng, phu nhân rốt cục nổi dậy, lập tức nói: "Lão nô lập tức đi ngay."
Như Kiều Thu suy đoán, Giang Nhạn Nhi nếm đến ngon ngọt khi làm quản gia làm sao có thể tuỳ tiện giao ra, bất quá nàng đi tìm lão phu nhân sau đó lại chạy đi tìm Thụy An hầu, nhưng vẫn phải để người đem chìa khoá cùng sổ sách giao ra.
Có sổ sách hầu phủ so sánh, tốc độ Kiều Thu tra xét đồ cưới của nguyên chủ liền nhanh hơn nhiều. Sau đó Kiều Thu phát hiện, không ít đồ cưới của nguyên chủ bị Thụy An hầu cặn bã chó cầm đi cho Giang Nhạn Nhi, mà sau khi Giang Nhạn Nhi quản gia còn từ quỹ công của Thụy An hầu phủ chiếm làm của riêng không ít, liền sổ sách cũng không có chỗ nào rõ ràng.
Lưu thị: "Phu nhân, các khoản đó nên làm thế nào cho phải?"
Lưu thị buồn rầu, đi tìm lão phu nhân chủ trì công đạo nhất định là không được.
Trước đó còn vui vì phu nhân đoạt lại quyền quản gia, bây giờ lại hối hận mười phần, đây quả thực là một đám sổ nợ rối mù.
___________
Thư Tâm Uyển.
Nha hoàn đem tổ yến bưng cho Giang Nhạn Nhi: "Di nương, đã qua ba ngày, bên phía đại phu nhân làm sao không có động tĩnh?"
Giang Nhạn Nhi tay vân vê hoa văn chén sứ, khóe môi mỉm cười: "Nàng không dám."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro