Bạn Thân Xuyên Thành Con Gái Của Ta
Chương 3
2024-10-26 00:35:27
Nguyên chủ tính tình nhu hòa, cho dù Kiều Thu trước kia đã quen bá đạo, nhưng thanh âm ra khỏi miệng vẫn là mềm mại dễ nghe.
Kiều Thu vừa dứt lời, không khí náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thụy An hầu phủ gồm có sáu phòng, người cổ đại sinh con rất nhiều, cả phủ đều tụ tập ở một chỗ nhân số tất nhiên là không ít, ngồi cùng nhau cũng phải bốn năm bàn, Kiều Thu vừa xuất hiện đám người liền có biểu lộ khác nhau, có người kinh ngạc , có người xem trò vui, có người khinh bỉ, còn có người chán ghét.
Ngồi ở phía trên, mặt lão phu nhân cùng Thụy An hầu tối lại, một người là mẹ chồng nguyên chủ, một người là phu quân nguyên chủ, nhưng hai người lại mang vẻ chán ghét nồng đậm nhất.
"Mẫu thân, phu quân, A Thu tới chậm."
Kiều Thu nhìn về phía đám người lộ ra nụ cười, bước chân nhịp nhàng hướng tới chỗ ngồi của mình, đi tới mới phát hiện trên đó đã có người, biểu lộ hơi trầm tư: "Cái này. . . tại ta, đầu lại choáng váng ."
Ý cười trên mặt Kiều Thu tan rã: "Thấy mẫu thân cùng phu quân ngồi ở đây, ta còn nghĩ rằng đây là chủ bàn đấy."
Nói rồi Kiều Thu đưa mắt nhìn hai đứa con của nguyên chủ; " Hai đứa bé này, chuyện gì xảy ra? Đều quên quy củ rồi sao? Ai dạy các ngươi, chủ nhân cùng hạ nhân được phép ngồi cùng bàn? Tôn ti trật tự ở đâu?"
Lúc lão hầu gia vẫn còn, đừng nói đến việc tiểu thiếp ngồi vào chủ bàn trong gia yến, thậm chí là vào gia yến đều không được, hầu hạ chủ nhân ăn cơm các nàng cũng không có cơ hội.
Ba ——
Âm thanh đũa bị ném lên bàn, Thụy An hầu thấy mình đập đũa làm Giang Nhạn Nhi bị hù đến hơi run rẩy, vội vàng cúi người dỗ dành, thấy không có việc gì mới ngẩng đầu lên xem Kiều Thu, không che giấu chán ghét trong mắt: "Ai bảo ngươi tới đây? Cút về."
Kiều Thu: "Phu quân nói gì vậy? Ta thân là Hầu phu nhân, sao có thể vắng mặt trong gia yến được."
Giang Nhạn Nhi đưa mắt nhìn Kiều Thu, rõ ràng đang ngồi lại còn một tay ôm bụng một tay chống eo:
"Tỷ tỷ tới, thân thể muội muội mệt nhọc, không thể hành lễ với tỷ tỷ, xin tỷ tỷ chớ trách."
Kiều Thu biểu lộ dần dần trở nên nghiêm túc: "Không đúng, đây chính là chủ bàn. Chỗ này không phải là chỗ ngồi của ta sao? Phu quân, người sao có thể để một tiện thiếp ngồi tại chỗ của ta?"
Giang Nhạn Nhi cúi đầu, ấm ức nhìn về phía Thụy An hầu: "Phu quân, tỷ tỷ tới, tỷ tỷ hình như không vui, Nhạn Nhi vẫn là trở về trước đi, Nhạn Nhi tự biết thân phận thấp hèn, không dám để cho phu quân khó xử."
Kiều Thu liếc nhìn Giang Nhạn Nhi, thấy mông nàng vẫn dính chặt trên ghế không nhúc nhích, ngoài miệng nói trở về, thế nhưng một chút hành động muốn đi cũng không có.
"Tự biết thân phận thấp hèn thì không nên tới, lại càng không nên ngồi lên chỗ ngồi của chủ mẫu, xem ra Giang di nương cũng không biết thân phận mình thấp hèn, hoặc là nói, ngươi biết rõ thân phận của mình thấp hèn, nhưng lại nhớ thương những thứ không thuộc về mình, bất luận là cái nào, Giang di nương đều phạm phải gia quy."
Cha của lão hầu gia đã từng sủng thiếp diệt thê, làm hại lão hầu gia lúc còn là thiếu niên chịu khổ không ít, thiếu chút nữa không sống được đến khi trưởng thành, cho nên sau khi lão hầu gia tiếp quản gia tộc, trong gia quy liền thêm một điều đó là hạ nhân không được phép xúc phạm tới chủ nhân, mà hạ nhân trong này nói đến chính là các thiếp thất trong phủ.
Ba ——
Thụy An hầu lại vỗ bàn một cái: "Kiều thị, ngươi không thể an phận chút sao? Một cái gia yến đang tốt đẹp, ngươi nhất định phải náo loạn nơi này sao?"
Liếc nhìn khuôn mặt của Thụy An hầu đang đầy tức giận cùng chán ghét, sắc mặt Kiều Thu lạnh nhạt: "Lời này của hầu gia có ý gì? Xin hỏi hầu gia, câu kia ta nói sai sao? Xin hầu gia chỉ ra, nếu ta nói sai, ta liền đi đến trước mặt bài vị của cha quỳ xuống chuộc lỗi."
Kiều Thu không nguyện ý bắt chước người khác, nàng cũng không nguyện ý sống thành một người khác, lúc đầu gọi phu quân cũng chỉ là cần một cơ hội chuyển biến.
Còn nữa, gọi cặn bã chó một tiếng phu quân thật sự làm nàng buồn nôn muốn chết.
Thụy An hầu đưa tay chỉ vào Kiều Thu nói: "Ngươi đừng nói xấu Nhạn Nhi, Nhạn Nhi đơn thuần tấm lòng lương thiện, không giống như ngươi tâm tư ác độc, chỉ biết giả vờ giả vịt."
Kiều Thu không sợ hắn chút nào, hỏi lại: "Giang di nương tâm tư đơn thuần không nghĩ ra những chuyện này, vậy hầu gia thì sao? Người cũng quên gia quy tổ huấn?"
Kiều Thu một câu gia quy tổ huấn, chặn Thụy An hầu nói không ra lời, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Ánh mắt Kiều Thu dời xuống bụng Giang Nhạn Nhi, "Giang di nương mang thai mấy tháng?"
Bụng này nhìn cũng không giống như bốn năm tháng, kỳ giữ hiếu của lão hầu gia kết thúc cũng chưa tới năm tháng, bụng này có chút lớn quá mức.
Sắc mặt Giang Nhạn Nhi cứng đờ, dùng tay áo che bụng lại: "Hồi tỷ tỷ, hai tháng ."
"Hai tháng? Nhưng bụng này nhìn không giống, không biết còn tưởng rằng đã bảy, tám tháng ."
Kiều Thu vừa dứt lời, không khí náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thụy An hầu phủ gồm có sáu phòng, người cổ đại sinh con rất nhiều, cả phủ đều tụ tập ở một chỗ nhân số tất nhiên là không ít, ngồi cùng nhau cũng phải bốn năm bàn, Kiều Thu vừa xuất hiện đám người liền có biểu lộ khác nhau, có người kinh ngạc , có người xem trò vui, có người khinh bỉ, còn có người chán ghét.
Ngồi ở phía trên, mặt lão phu nhân cùng Thụy An hầu tối lại, một người là mẹ chồng nguyên chủ, một người là phu quân nguyên chủ, nhưng hai người lại mang vẻ chán ghét nồng đậm nhất.
"Mẫu thân, phu quân, A Thu tới chậm."
Kiều Thu nhìn về phía đám người lộ ra nụ cười, bước chân nhịp nhàng hướng tới chỗ ngồi của mình, đi tới mới phát hiện trên đó đã có người, biểu lộ hơi trầm tư: "Cái này. . . tại ta, đầu lại choáng váng ."
Ý cười trên mặt Kiều Thu tan rã: "Thấy mẫu thân cùng phu quân ngồi ở đây, ta còn nghĩ rằng đây là chủ bàn đấy."
Nói rồi Kiều Thu đưa mắt nhìn hai đứa con của nguyên chủ; " Hai đứa bé này, chuyện gì xảy ra? Đều quên quy củ rồi sao? Ai dạy các ngươi, chủ nhân cùng hạ nhân được phép ngồi cùng bàn? Tôn ti trật tự ở đâu?"
Lúc lão hầu gia vẫn còn, đừng nói đến việc tiểu thiếp ngồi vào chủ bàn trong gia yến, thậm chí là vào gia yến đều không được, hầu hạ chủ nhân ăn cơm các nàng cũng không có cơ hội.
Ba ——
Âm thanh đũa bị ném lên bàn, Thụy An hầu thấy mình đập đũa làm Giang Nhạn Nhi bị hù đến hơi run rẩy, vội vàng cúi người dỗ dành, thấy không có việc gì mới ngẩng đầu lên xem Kiều Thu, không che giấu chán ghét trong mắt: "Ai bảo ngươi tới đây? Cút về."
Kiều Thu: "Phu quân nói gì vậy? Ta thân là Hầu phu nhân, sao có thể vắng mặt trong gia yến được."
Giang Nhạn Nhi đưa mắt nhìn Kiều Thu, rõ ràng đang ngồi lại còn một tay ôm bụng một tay chống eo:
"Tỷ tỷ tới, thân thể muội muội mệt nhọc, không thể hành lễ với tỷ tỷ, xin tỷ tỷ chớ trách."
Kiều Thu biểu lộ dần dần trở nên nghiêm túc: "Không đúng, đây chính là chủ bàn. Chỗ này không phải là chỗ ngồi của ta sao? Phu quân, người sao có thể để một tiện thiếp ngồi tại chỗ của ta?"
Giang Nhạn Nhi cúi đầu, ấm ức nhìn về phía Thụy An hầu: "Phu quân, tỷ tỷ tới, tỷ tỷ hình như không vui, Nhạn Nhi vẫn là trở về trước đi, Nhạn Nhi tự biết thân phận thấp hèn, không dám để cho phu quân khó xử."
Kiều Thu liếc nhìn Giang Nhạn Nhi, thấy mông nàng vẫn dính chặt trên ghế không nhúc nhích, ngoài miệng nói trở về, thế nhưng một chút hành động muốn đi cũng không có.
"Tự biết thân phận thấp hèn thì không nên tới, lại càng không nên ngồi lên chỗ ngồi của chủ mẫu, xem ra Giang di nương cũng không biết thân phận mình thấp hèn, hoặc là nói, ngươi biết rõ thân phận của mình thấp hèn, nhưng lại nhớ thương những thứ không thuộc về mình, bất luận là cái nào, Giang di nương đều phạm phải gia quy."
Cha của lão hầu gia đã từng sủng thiếp diệt thê, làm hại lão hầu gia lúc còn là thiếu niên chịu khổ không ít, thiếu chút nữa không sống được đến khi trưởng thành, cho nên sau khi lão hầu gia tiếp quản gia tộc, trong gia quy liền thêm một điều đó là hạ nhân không được phép xúc phạm tới chủ nhân, mà hạ nhân trong này nói đến chính là các thiếp thất trong phủ.
Ba ——
Thụy An hầu lại vỗ bàn một cái: "Kiều thị, ngươi không thể an phận chút sao? Một cái gia yến đang tốt đẹp, ngươi nhất định phải náo loạn nơi này sao?"
Liếc nhìn khuôn mặt của Thụy An hầu đang đầy tức giận cùng chán ghét, sắc mặt Kiều Thu lạnh nhạt: "Lời này của hầu gia có ý gì? Xin hỏi hầu gia, câu kia ta nói sai sao? Xin hầu gia chỉ ra, nếu ta nói sai, ta liền đi đến trước mặt bài vị của cha quỳ xuống chuộc lỗi."
Kiều Thu không nguyện ý bắt chước người khác, nàng cũng không nguyện ý sống thành một người khác, lúc đầu gọi phu quân cũng chỉ là cần một cơ hội chuyển biến.
Còn nữa, gọi cặn bã chó một tiếng phu quân thật sự làm nàng buồn nôn muốn chết.
Thụy An hầu đưa tay chỉ vào Kiều Thu nói: "Ngươi đừng nói xấu Nhạn Nhi, Nhạn Nhi đơn thuần tấm lòng lương thiện, không giống như ngươi tâm tư ác độc, chỉ biết giả vờ giả vịt."
Kiều Thu không sợ hắn chút nào, hỏi lại: "Giang di nương tâm tư đơn thuần không nghĩ ra những chuyện này, vậy hầu gia thì sao? Người cũng quên gia quy tổ huấn?"
Kiều Thu một câu gia quy tổ huấn, chặn Thụy An hầu nói không ra lời, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Ánh mắt Kiều Thu dời xuống bụng Giang Nhạn Nhi, "Giang di nương mang thai mấy tháng?"
Bụng này nhìn cũng không giống như bốn năm tháng, kỳ giữ hiếu của lão hầu gia kết thúc cũng chưa tới năm tháng, bụng này có chút lớn quá mức.
Sắc mặt Giang Nhạn Nhi cứng đờ, dùng tay áo che bụng lại: "Hồi tỷ tỷ, hai tháng ."
"Hai tháng? Nhưng bụng này nhìn không giống, không biết còn tưởng rằng đã bảy, tám tháng ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro