Bạn Thân Xuyên Thành Con Gái Của Ta
Chương 8
2024-10-26 00:35:27
Kiều Thu nhếch môi dùng tay áo ngăn trước mặt, bả vai run nhè nhẹ, thanh âm nghẹn ngào: "Cái này. . . Vẫn là chờ hầu gia tỉnh rồi hỏi lại hắn mới quyết định."
Trong mắt người ngoài chỉ thấy nàng đang cố gắng khống chế bi thương, kỳ thật Kiều Thu đang khó khăn nhịn cười, sợ chính mình không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đột nhiên, phòng bên truyền tới tiếng trẻ con khóc nỉ non, Kiều Thu dùng sức cắn cắn môi, không được, chuyện vui tới quá nhanh, thật sự sắp không khống chế nổi.
Tần thái y cùng Chu lão đại phu liếc nhau, Tần thái y trong mắt lóe lên một tia chấn kinh, hắn cùng Thụy An hầu là hàng xóm, chuyện của Thụy An hầu phủ thỉnh thoảng hắn cũng có thể nghe được từ trong miệng người nhà, hắn so Chu lão đại phu biết nhiều hơn một ít, nhất là mấy chuyện mà người ngoài không biết.
Hắn nhớ kỹ kỳ giữ hiếu của lão hầu gia hầu phủ, vừa mới qua không lâu mà?
Kiều Thu hung hăng véo người mình một cái, nhịn xuống biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác, một mặt tức giận đi sang sát vách: "Ai đang quấy rối, quả thực là bát nháo."
Vừa tới cửa, một bà đỡ đem đứa bé ôm ra, giống như tranh công mang đến trước mặt Kiều Thu: "Chúc mừng phu nhân, Giang di nương đã sinh, là một công tử nhỏ."
Kiều Thu: "Một đứa bé? Không phải nói mang thai song sinh sao?"
Mặt bà đỡ sững sờ đáp: "Chỉ có một đứa bé ạ."
Kiều Thu không đưa tay đón lấy, chỉ nhìn đứa bé trong tay bà đỡ, trên mặt đứa bé còn dính chút dịch nhờn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một đứa trẻ khỏe mạnh: "Đứa bé này nhìn thật khỏe mạnh, trông giống như là trẻ đủ tháng."
Bà đỡ cười hì hì mở miệng: "Là đủ tháng, đứa bé nặng 3,3 cân."
Bà đỡ thấy trên mặt Kiều Thu cũng không có vui sướng, trong lòng hoảng hốt, vừa nghĩ đến đứa bé do thị thiếp sinh ra, đối với hành động tranh công vừa nãy liền lập tức cảm thấy hối hận: "Phu, phu nhân."
Đứa nhỏ khóc nỉ non làm lão phu nhân từ phòng nghỉ đi ra: "Nhanh, để ta xem một chút, ai ui, cháu ngoan của ta."
Kiều Thu bả vai run rẩy, ẩn nhẫn nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân, Giang di nương không phải nói nàng mới mang thai hai tháng sao? Tại sao đứa bé sinh ra lại đủ tháng?"
Lão phu nhân đang vui sướng ngắm nhìn cháu nội bởi vì một câu của Kiều Thu, cứng người trong nháy mắt, theo sau là lửa giận không cầm được: "Ngậm miệng, ngươi nói lung tung gì đó, lại hung hăng càn quấy, ta lập tức để Thụy nhi bỏ ngươi."
Bởi vì nàng quát lớn tiếng, đứa bé trong ngực bà đỡ bị hù khóc ré lên.
Tần thái y cùng Chu lão đại phu cũng không định tiếp tục ở lại Thụy An hầu phủ nữa, ai ngờ vừa ra ngoài lại trông thấy lão phu nhân nổi giận với Hầu phu nhân, lúng túng không chịu được.
Lão phu nhân thấy có người ngoài, trừng Kiều Thu: "Đại phu nhân chăm sóc hầu gia đã mệt mỏi, người tới, đưa đại phu nhân về nghỉ ngơi đi."
Kiều Thu quay đầu nhìn về phía Tần thái y cùng Chu lão đại phu, rưng rưng nước mắt, biểu lộ giãy dụa nhìn một cái không sót gì, bờ môi có chút mấp máy, cuối cùng bị bà hầu lôi đi cũng một câu không nói.
Lão phu nhân thấy Kiều Thu bị mang đi, nháy mắt ra dấu cho ma ma bên cạnh, để nàng ôm đứa bé đi vào, sau đó trên mặt ôn hòa mang theo nụ cười có mục đích đi về phía Tần thái y cùng Chu lão đại phu.
"Vất vả hai vị đại phu ..."
Bị bà hầu lôi đi, chuyện sau đó Kiều Thu cũng không biết, bất quá mục đích của nàng cũng đạt được, lão phu nhân khẳng định sẽ để cho Tần thái y cùng Chu lão đại phu giúp đỡ giữ kín bí mật, nhưng trên đời nào có bí mật vĩnh viễn.
Rời khỏi Tùng Hạc Uyển của lão phu nhân, mấy bà hầu người kéo người nắm người đẩy Kiều Thu rời đi, sức lực trên tay không biết nặng nhẹ.
Kiều Thu lông mày hơi nhíu lại: "Buông ra."
Người hầu cầm đầu nhìn Kiều Thu nói: "Đại phu nhân vẫn nên nghe lời ngoan ngoãn trở về đi, chớ làm khó lão nô."
"Thả ra tay ngươi, ta tự mình đi." Thanh âm Kiều Thu hạ xuống, bên trong mang theo áp lực không giận tự uy, đây là thói quen người bề trên mang theo.
Tay giữ người của người hầu buông lỏng một ít, nhưng rất nhanh lại dùng sức nắm chặt: "Lão nô tuân lệnh lão phu nhân hộ tống đại phu nhân trở về, đợi đại phu nhân trở về Thanh Trúc Uyển, lão nô sẽ buông tay của đại phu nhân ra."
Kiều Thu nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo chút châm chọc: "Ngươi cũng biết mình là người hầu, ngươi đoán nếu ta phạt ngươi đi trông mộ cho lão hầu gia, lão phu nhân cùng hầu gia sẽ giữ ngươi lại hay không."
Kiều Thu trên mặt mang theo tươi cười, thế nhưng uy hiếp trong lời nói không che giấu chút nào.
Bà hầu cũng không ngốc, mặc dù hiện tại lão phu nhân cùng hầu gia không thích đại phu nhân, nhưng nếu là đại phu nhân lấy danh nghĩa của lão hầu gia trừng phạt các nàng, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Lập tức, mấy cái bà hầu nhao nhao buông tay ra, ngược lại bà hầu cầm đầu có hơi chút chần chờ.
Nhìn ra được, hậu trường của người này cứng rắn hơn chút, hoặc là địa vị của người này cũng khá cao, trong trí nhớ nguyên chủ người này hình như là một quản sự trong viện lão phu nhân, trách không được trước mặt chủ nhân lại lớn gan làm bậy như vậy.
"Ta nói thêm câu nữa, thả ra ngươi tay."
Bà hầu phát giác ra nguy hiểm, tranh thủ thời gian buông tay giữ Kiều Thu ra: "Lão nô cũng chỉ tuân lệnh làm việc, mong rằng đại phu nhân không làm khó lão nô."
Kiều Thu nhìn cánh tay đã tím xanh, liếc mắt ra tay nặng nhất cũng là dám mở miệng cái kia bà tử, "Ta mệt mỏi, đi tìm một cỗ kiệu đến nâng ta trở về."
Trong mắt người ngoài chỉ thấy nàng đang cố gắng khống chế bi thương, kỳ thật Kiều Thu đang khó khăn nhịn cười, sợ chính mình không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đột nhiên, phòng bên truyền tới tiếng trẻ con khóc nỉ non, Kiều Thu dùng sức cắn cắn môi, không được, chuyện vui tới quá nhanh, thật sự sắp không khống chế nổi.
Tần thái y cùng Chu lão đại phu liếc nhau, Tần thái y trong mắt lóe lên một tia chấn kinh, hắn cùng Thụy An hầu là hàng xóm, chuyện của Thụy An hầu phủ thỉnh thoảng hắn cũng có thể nghe được từ trong miệng người nhà, hắn so Chu lão đại phu biết nhiều hơn một ít, nhất là mấy chuyện mà người ngoài không biết.
Hắn nhớ kỹ kỳ giữ hiếu của lão hầu gia hầu phủ, vừa mới qua không lâu mà?
Kiều Thu hung hăng véo người mình một cái, nhịn xuống biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác, một mặt tức giận đi sang sát vách: "Ai đang quấy rối, quả thực là bát nháo."
Vừa tới cửa, một bà đỡ đem đứa bé ôm ra, giống như tranh công mang đến trước mặt Kiều Thu: "Chúc mừng phu nhân, Giang di nương đã sinh, là một công tử nhỏ."
Kiều Thu: "Một đứa bé? Không phải nói mang thai song sinh sao?"
Mặt bà đỡ sững sờ đáp: "Chỉ có một đứa bé ạ."
Kiều Thu không đưa tay đón lấy, chỉ nhìn đứa bé trong tay bà đỡ, trên mặt đứa bé còn dính chút dịch nhờn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một đứa trẻ khỏe mạnh: "Đứa bé này nhìn thật khỏe mạnh, trông giống như là trẻ đủ tháng."
Bà đỡ cười hì hì mở miệng: "Là đủ tháng, đứa bé nặng 3,3 cân."
Bà đỡ thấy trên mặt Kiều Thu cũng không có vui sướng, trong lòng hoảng hốt, vừa nghĩ đến đứa bé do thị thiếp sinh ra, đối với hành động tranh công vừa nãy liền lập tức cảm thấy hối hận: "Phu, phu nhân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa nhỏ khóc nỉ non làm lão phu nhân từ phòng nghỉ đi ra: "Nhanh, để ta xem một chút, ai ui, cháu ngoan của ta."
Kiều Thu bả vai run rẩy, ẩn nhẫn nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân, Giang di nương không phải nói nàng mới mang thai hai tháng sao? Tại sao đứa bé sinh ra lại đủ tháng?"
Lão phu nhân đang vui sướng ngắm nhìn cháu nội bởi vì một câu của Kiều Thu, cứng người trong nháy mắt, theo sau là lửa giận không cầm được: "Ngậm miệng, ngươi nói lung tung gì đó, lại hung hăng càn quấy, ta lập tức để Thụy nhi bỏ ngươi."
Bởi vì nàng quát lớn tiếng, đứa bé trong ngực bà đỡ bị hù khóc ré lên.
Tần thái y cùng Chu lão đại phu cũng không định tiếp tục ở lại Thụy An hầu phủ nữa, ai ngờ vừa ra ngoài lại trông thấy lão phu nhân nổi giận với Hầu phu nhân, lúng túng không chịu được.
Lão phu nhân thấy có người ngoài, trừng Kiều Thu: "Đại phu nhân chăm sóc hầu gia đã mệt mỏi, người tới, đưa đại phu nhân về nghỉ ngơi đi."
Kiều Thu quay đầu nhìn về phía Tần thái y cùng Chu lão đại phu, rưng rưng nước mắt, biểu lộ giãy dụa nhìn một cái không sót gì, bờ môi có chút mấp máy, cuối cùng bị bà hầu lôi đi cũng một câu không nói.
Lão phu nhân thấy Kiều Thu bị mang đi, nháy mắt ra dấu cho ma ma bên cạnh, để nàng ôm đứa bé đi vào, sau đó trên mặt ôn hòa mang theo nụ cười có mục đích đi về phía Tần thái y cùng Chu lão đại phu.
"Vất vả hai vị đại phu ..."
Bị bà hầu lôi đi, chuyện sau đó Kiều Thu cũng không biết, bất quá mục đích của nàng cũng đạt được, lão phu nhân khẳng định sẽ để cho Tần thái y cùng Chu lão đại phu giúp đỡ giữ kín bí mật, nhưng trên đời nào có bí mật vĩnh viễn.
Rời khỏi Tùng Hạc Uyển của lão phu nhân, mấy bà hầu người kéo người nắm người đẩy Kiều Thu rời đi, sức lực trên tay không biết nặng nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Thu lông mày hơi nhíu lại: "Buông ra."
Người hầu cầm đầu nhìn Kiều Thu nói: "Đại phu nhân vẫn nên nghe lời ngoan ngoãn trở về đi, chớ làm khó lão nô."
"Thả ra tay ngươi, ta tự mình đi." Thanh âm Kiều Thu hạ xuống, bên trong mang theo áp lực không giận tự uy, đây là thói quen người bề trên mang theo.
Tay giữ người của người hầu buông lỏng một ít, nhưng rất nhanh lại dùng sức nắm chặt: "Lão nô tuân lệnh lão phu nhân hộ tống đại phu nhân trở về, đợi đại phu nhân trở về Thanh Trúc Uyển, lão nô sẽ buông tay của đại phu nhân ra."
Kiều Thu nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo chút châm chọc: "Ngươi cũng biết mình là người hầu, ngươi đoán nếu ta phạt ngươi đi trông mộ cho lão hầu gia, lão phu nhân cùng hầu gia sẽ giữ ngươi lại hay không."
Kiều Thu trên mặt mang theo tươi cười, thế nhưng uy hiếp trong lời nói không che giấu chút nào.
Bà hầu cũng không ngốc, mặc dù hiện tại lão phu nhân cùng hầu gia không thích đại phu nhân, nhưng nếu là đại phu nhân lấy danh nghĩa của lão hầu gia trừng phạt các nàng, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Lập tức, mấy cái bà hầu nhao nhao buông tay ra, ngược lại bà hầu cầm đầu có hơi chút chần chờ.
Nhìn ra được, hậu trường của người này cứng rắn hơn chút, hoặc là địa vị của người này cũng khá cao, trong trí nhớ nguyên chủ người này hình như là một quản sự trong viện lão phu nhân, trách không được trước mặt chủ nhân lại lớn gan làm bậy như vậy.
"Ta nói thêm câu nữa, thả ra ngươi tay."
Bà hầu phát giác ra nguy hiểm, tranh thủ thời gian buông tay giữ Kiều Thu ra: "Lão nô cũng chỉ tuân lệnh làm việc, mong rằng đại phu nhân không làm khó lão nô."
Kiều Thu nhìn cánh tay đã tím xanh, liếc mắt ra tay nặng nhất cũng là dám mở miệng cái kia bà tử, "Ta mệt mỏi, đi tìm một cỗ kiệu đến nâng ta trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro