Bạn Trai Hai Mặ...
2024-11-24 12:19:40
"Được." Giang Phỉ nhếch miệng, di chuyển thắt lưng, rút bản thân ra khỏi chỗ mềm mại của cô, giống như cố ý làm động tác này một cách chậm rãi từ từ, đặc biệt kích thích giác quan.
Hàn Chiêu Chiêu cắn chặt răng, có hơi ngứa ngáy.
Cho đến khi rút hẳn ra, trong không khí vang lên một tiếng "chậc" rất trong trẻo.
Giang Phỉ khẽ cười: "Em chảy nhiều nước thật đấy."
Hàn Chiêu Chiêu đỏ mặt không nhìn anh, thứ kia vừa mới rời khỏi cơ thể của bản thân thì cô đã vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, lúng túng đứng dậy. Nhưng mà vốn dĩ bị trẹo chân, hơn nữa vừa mới trải qua việc này nên hai chân mềm nhũn ra, khiến cô vừa đứng dậy thì trọng tâm đã không vững muốn ngã xuống.
Giang Phỉ nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, anh thuận tay rút vài tờ giấy trên bàn lau hộ cô gái.
"Gấp cái gì, vừa mới hết tiết, mọi người không về nhanh như thế đâu."
Hàn Chiêu Chiêu lườm anh muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức lực nào nên chỉ có thể mặc kệ anh dọn dẹp hộ mình.
Ánh mắt Giang Phỉ u ám nhìn chỗ kia của cô, phần bên ngoài hồng phấn rất đáng yêu, nhất là khe hở ở giữa kia lộ ra tinh dịch của anh và dâm thủy của cô, nhè nhẹ trong suốt chảy xuống, đúng là vừa dâm đãng lại vừa quyến rũ.
Ngón tay anh dịu dàng bao phủ lên, nhẹ nhàng dùng khăn chà lau sạch sẽ xung quanh cho cô, ngọn lửa trong lòng mình từ đầu tới cuối dập mà không chịu tắt.
"Bảo bối, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh nữa."
Anh thấp giọng thì thầm giống như đang nói với cô lại tựa như bản thân đang than nhẹ.
Cả người của Hàn Chiêu Chiêu đều bị tinh thần căng thẳng cực độ chiếm lấy, bây giờ là thời gian tan học, cô rất sợ sẽ có người đi qua.
Giang Phỉ không nghe thấy nhẹ thở dài một hơi, nhìn thấy sự căng thẳng của cô, không nỡ trêu chọc nữa, đặt một nụ hôn trên trán của cô rồi đỡ cô ngồi lên ghế bên cạnh, xong xuôi mới đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình.
Anh thản nhiên mở cửa lớp học sau đó quay trở lại nhặt sách vở rơi dưới đất lên.
Một lát sau có người trở về lớp học. Người kia sửng sốt hơi nghi ngờ nhìn bọn họ.
Giang Phỉ mỉm cười giải thích: "Tiết thể dục vừa rồi bạn Hàn Chiêu Chiêu bị trẹo chân, mình đưa cô ấy về."
"Ồ." Bạn học tỏ vẻ đã hiểu còn khen ngợi Giang Phỉ một phen: "Học sinh mới tốt bụng thật đấy."
Giang Phỉ mỉm cười đáp lại.
Hàn Chiêu Chiêu nhìn Giang Phỉ có hơi say sưa, đang suy nghĩ sao sự việc lại phát triển thành thế này, tại sao hết lần này tới lần khác anh cứ như thế với cô chứ?
"Đẹp trai không?"
Hàn Chiêu Chiêu bị dọa lập tức hoàn hồn, sau đó lại thấy gương mặt của anh gần trong gang tấc.
"Không hề." Cô đẩy anh ra nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào mà bạn học kia đã rời đi rồi, lúc này trong lớp học chỉ còn hai người bọn họ.
"Không đẹp trai mà còn nhìn tới mê mẩn như thế sao? Cô bé lừa đảo." Giang Phỉ cười, lại gần tỏ vẻ muốn ôm lấy cô.
Hàn Chiêu Chiêu cắn chặt răng, có hơi ngứa ngáy.
Cho đến khi rút hẳn ra, trong không khí vang lên một tiếng "chậc" rất trong trẻo.
Giang Phỉ khẽ cười: "Em chảy nhiều nước thật đấy."
Hàn Chiêu Chiêu đỏ mặt không nhìn anh, thứ kia vừa mới rời khỏi cơ thể của bản thân thì cô đã vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, lúng túng đứng dậy. Nhưng mà vốn dĩ bị trẹo chân, hơn nữa vừa mới trải qua việc này nên hai chân mềm nhũn ra, khiến cô vừa đứng dậy thì trọng tâm đã không vững muốn ngã xuống.
Giang Phỉ nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, anh thuận tay rút vài tờ giấy trên bàn lau hộ cô gái.
"Gấp cái gì, vừa mới hết tiết, mọi người không về nhanh như thế đâu."
Hàn Chiêu Chiêu lườm anh muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức lực nào nên chỉ có thể mặc kệ anh dọn dẹp hộ mình.
Ánh mắt Giang Phỉ u ám nhìn chỗ kia của cô, phần bên ngoài hồng phấn rất đáng yêu, nhất là khe hở ở giữa kia lộ ra tinh dịch của anh và dâm thủy của cô, nhè nhẹ trong suốt chảy xuống, đúng là vừa dâm đãng lại vừa quyến rũ.
Ngón tay anh dịu dàng bao phủ lên, nhẹ nhàng dùng khăn chà lau sạch sẽ xung quanh cho cô, ngọn lửa trong lòng mình từ đầu tới cuối dập mà không chịu tắt.
"Bảo bối, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh nữa."
Anh thấp giọng thì thầm giống như đang nói với cô lại tựa như bản thân đang than nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người của Hàn Chiêu Chiêu đều bị tinh thần căng thẳng cực độ chiếm lấy, bây giờ là thời gian tan học, cô rất sợ sẽ có người đi qua.
Giang Phỉ không nghe thấy nhẹ thở dài một hơi, nhìn thấy sự căng thẳng của cô, không nỡ trêu chọc nữa, đặt một nụ hôn trên trán của cô rồi đỡ cô ngồi lên ghế bên cạnh, xong xuôi mới đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình.
Anh thản nhiên mở cửa lớp học sau đó quay trở lại nhặt sách vở rơi dưới đất lên.
Một lát sau có người trở về lớp học. Người kia sửng sốt hơi nghi ngờ nhìn bọn họ.
Giang Phỉ mỉm cười giải thích: "Tiết thể dục vừa rồi bạn Hàn Chiêu Chiêu bị trẹo chân, mình đưa cô ấy về."
"Ồ." Bạn học tỏ vẻ đã hiểu còn khen ngợi Giang Phỉ một phen: "Học sinh mới tốt bụng thật đấy."
Giang Phỉ mỉm cười đáp lại.
Hàn Chiêu Chiêu nhìn Giang Phỉ có hơi say sưa, đang suy nghĩ sao sự việc lại phát triển thành thế này, tại sao hết lần này tới lần khác anh cứ như thế với cô chứ?
"Đẹp trai không?"
Hàn Chiêu Chiêu bị dọa lập tức hoàn hồn, sau đó lại thấy gương mặt của anh gần trong gang tấc.
"Không hề." Cô đẩy anh ra nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào mà bạn học kia đã rời đi rồi, lúc này trong lớp học chỉ còn hai người bọn họ.
"Không đẹp trai mà còn nhìn tới mê mẩn như thế sao? Cô bé lừa đảo." Giang Phỉ cười, lại gần tỏ vẻ muốn ôm lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro