Bạn Trai Hai Mặ...
2024-11-24 12:19:40
Hàn Chiêu Chiêu tắm rửa xong xuôi, muốn học thuộc từ đơn tiếng Anh trước khi đi ngủ, vì thế ngồi vào bàn học với mái tóc khô một nửa. Chiếc đèn bàn nhỏ màu vàng ấm dịu chiếu tới mức cô cũng dịu dàng theo.
Thời điểm chuông cửa vang lên cô hơi bất ngờ, theo lý thuyết thì bây giờ có lẽ sẽ không có người tới, chẳng lẽ là bố mẹ quên mang theo chìa khóa rồi sao?
Nghĩ một hồi cũng chỉ có khả năng này, Hàn Chiêu Chiêu không nghi ngờ là anh nên đáp "Tới đây" rồi vừa nói vừa đi ra cửa.
"Bố mẹ quên cầm chìa khóa sao?"
Hàn Chiêu Chiêu mở cửa trong chốc lát nhìn thấy người nọ ở ngoài thì biểu cảm đông cứng, lời nói lập tức dừng lại, đôi mắt mở to.
Sau khi phản ứng thì cô gấp gáp đóng cửa lại nhưng còn chưa kịp khép vào thì đã bị đối phương giành trước một bước đẩy cửa ra. Sức lực của cô không so được với anh nên rất nhanh cửa đã bị anh đẩy ra, một tay anh chống trên cửa, cất bước xoay người đi vào trong nhà, sau đó bỏ tay ra. Hàn Chiêu Chiêu không kịp phản ứng theo quán tính mà nhào về phía trước, cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.
Giang Phỉ nhanh tay lẹ mắt vặn khóa rồi khóa trái cửa lại.
"Đêm khuya rồi phải nhớ khóa trái cửa, đề phòng sói tới."
Hàn Chiêu Chiêu cảnh giác nhìn anh: "Anh chính là sói đấy."
Giang Phỉ khẽ cười, nụ cười không giống sự dịu dàng trước kia Hàn Chiêu Chiêu thường thấy nữa mà hiện lên tác phong không đúng đắn.
"Đúng vậy, tôi là sói đấy."
Giang Phỉ đi lên tiến gần vào cô, hai tay chống ở cửa giam cô ở bên trong.
"Tôi là sói, bây giờ sói muốn ăn thịt thỏ nhỏ."
Biểu cảm của Hàn Chiêu Chiêu thay đổi, giây tiếp theo mặt của anh đã sáp lại gần, hai môi dán vào nhau.
Lực tấn công của anh rất mãnh liệt rất nhanh chóng, Hàn Chiêu Chiêu ngay cả không gian chuẩn bị cũng hoàn toàn không có đã trực tiếp bị anh cạy mở khớp hàm.
Lại là một hồi em trốn anh đuổi giữa đầu lưỡi, trốn cũng không thể trốn được.
Lưỡi của cô đã bị đối phương giữ chặt, cả hai cùng trêu đùa. Hàn Chiêu Chiêu có thể cảm giác được sự gấp gáp của anh, chóp mũi cũng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Là bởi vì uống rượu sao?
Thiếu niên không hài lòng vì sự thất thần của cô nên trừng phạt cắn cô một cái, cô đau, cổ họng phát ra một tiếng "ưm" nhưng đều bị anh nuốt vào miệng.
Nụ hôn lần này của anh mạnh mẽ dũng mãnh hơn so với mấy lần trước, giống như hổ đói vồ mồi, nóng lòng muốn nuốt sạch cô vào bụng.
Hàn Chiêu Chiêu bắt đầu giãy giụa, thừa dịp anh thất thần mà dùng hết sức lực đẩy anh ra.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!"
Giang Phỉ lạnh nhạt nhìn cô: "Không hiểu à? Làm em đấy!"
Nói xong lại bổ nhào tới đặt cô trên ván cửa nặng nề hôn. Lần này anh không thỏa mãn với cái hôn môi đơn thuần, tay phải kéo chân trái của cô quấn ở sườn eo của anh, anh lại dán chặt vào thiếu nữ, vị trí nửa người dưới của hai người dán vào nhau, anh không ngừng dựa sát vào cô mà điên cuồng ma sát.
Thời điểm chuông cửa vang lên cô hơi bất ngờ, theo lý thuyết thì bây giờ có lẽ sẽ không có người tới, chẳng lẽ là bố mẹ quên mang theo chìa khóa rồi sao?
Nghĩ một hồi cũng chỉ có khả năng này, Hàn Chiêu Chiêu không nghi ngờ là anh nên đáp "Tới đây" rồi vừa nói vừa đi ra cửa.
"Bố mẹ quên cầm chìa khóa sao?"
Hàn Chiêu Chiêu mở cửa trong chốc lát nhìn thấy người nọ ở ngoài thì biểu cảm đông cứng, lời nói lập tức dừng lại, đôi mắt mở to.
Sau khi phản ứng thì cô gấp gáp đóng cửa lại nhưng còn chưa kịp khép vào thì đã bị đối phương giành trước một bước đẩy cửa ra. Sức lực của cô không so được với anh nên rất nhanh cửa đã bị anh đẩy ra, một tay anh chống trên cửa, cất bước xoay người đi vào trong nhà, sau đó bỏ tay ra. Hàn Chiêu Chiêu không kịp phản ứng theo quán tính mà nhào về phía trước, cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.
Giang Phỉ nhanh tay lẹ mắt vặn khóa rồi khóa trái cửa lại.
"Đêm khuya rồi phải nhớ khóa trái cửa, đề phòng sói tới."
Hàn Chiêu Chiêu cảnh giác nhìn anh: "Anh chính là sói đấy."
Giang Phỉ khẽ cười, nụ cười không giống sự dịu dàng trước kia Hàn Chiêu Chiêu thường thấy nữa mà hiện lên tác phong không đúng đắn.
"Đúng vậy, tôi là sói đấy."
Giang Phỉ đi lên tiến gần vào cô, hai tay chống ở cửa giam cô ở bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi là sói, bây giờ sói muốn ăn thịt thỏ nhỏ."
Biểu cảm của Hàn Chiêu Chiêu thay đổi, giây tiếp theo mặt của anh đã sáp lại gần, hai môi dán vào nhau.
Lực tấn công của anh rất mãnh liệt rất nhanh chóng, Hàn Chiêu Chiêu ngay cả không gian chuẩn bị cũng hoàn toàn không có đã trực tiếp bị anh cạy mở khớp hàm.
Lại là một hồi em trốn anh đuổi giữa đầu lưỡi, trốn cũng không thể trốn được.
Lưỡi của cô đã bị đối phương giữ chặt, cả hai cùng trêu đùa. Hàn Chiêu Chiêu có thể cảm giác được sự gấp gáp của anh, chóp mũi cũng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Là bởi vì uống rượu sao?
Thiếu niên không hài lòng vì sự thất thần của cô nên trừng phạt cắn cô một cái, cô đau, cổ họng phát ra một tiếng "ưm" nhưng đều bị anh nuốt vào miệng.
Nụ hôn lần này của anh mạnh mẽ dũng mãnh hơn so với mấy lần trước, giống như hổ đói vồ mồi, nóng lòng muốn nuốt sạch cô vào bụng.
Hàn Chiêu Chiêu bắt đầu giãy giụa, thừa dịp anh thất thần mà dùng hết sức lực đẩy anh ra.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!"
Giang Phỉ lạnh nhạt nhìn cô: "Không hiểu à? Làm em đấy!"
Nói xong lại bổ nhào tới đặt cô trên ván cửa nặng nề hôn. Lần này anh không thỏa mãn với cái hôn môi đơn thuần, tay phải kéo chân trái của cô quấn ở sườn eo của anh, anh lại dán chặt vào thiếu nữ, vị trí nửa người dưới của hai người dán vào nhau, anh không ngừng dựa sát vào cô mà điên cuồng ma sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro