Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Tỉnh Lại
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-08-31 22:38:19
Lê Âm tỉnh lại. Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy phòng ngủ màu xanh da trời của mình, Tống Diệp Diệp thì đang nằm ngay bên cạnh cô.
Trời đã sáng, cô trở về trong thân thể mình.
Chuyện đêm qua vẫn còn hiện rõ trong đầu cô. Cô không dám tưởng tượng, bởi chỉ cần tưởng tượng tới, cô lại không tự chủ được mà nhớ đến côn thịt nóng bỏng của thiếu niên liên tục ra vào trong thân thể cô, còn nhớ cả cảm giác khi va chạm.
Cảm giác chân thực kia, trải nghiệm vui sướng không thể diễn tả bằng lời kia khiến cô không cách nào coi đó chỉ là một giấc mộng.
Nghĩ nghĩ, hoa huyệt lại không tự chủ được mà bắt đầu co rút lại, phun chất lỏng dính dính ra ngoài. Giữa hai chân lại hơi ướt át.
Hẳn là thật nhỉ?
Cô không chắc chắn lắm mà nghĩ.
Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều nên mới mơ thấy mộng xuân chân thật tới thế?
Mặt Lê Âm đỏ bừng, lắc mạnh đầu, cố gắng đuổi hình ảnh mắc cỡ kia ra khỏi đầu óc.
Hai người ăn bữa sáng qua loa đơn giản sau đó vội chạy tới trường học.
Khi ngồi trên xe buýt, cô nhận được tin nhắn của mẹ.
【 Chú út về nước, mẹ đã kêu chú út con tới chăm sóc con mấy ngày. 】
Lê Âm vừa nhìn thấy tin nhắn đã tái mặt.
Cha mẹ cô vẫn luôn không đáng tin cậy như vậy, một người theo mỹ thuật, một người khác thì theo âm nhạc, hai người cứ liên tục chạy ra ngoài du lịch khắp thế giới.
Ngày thường chỉ có dì bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, mà cô cũng vui vẻ sống cuộc sống một mình tự tại.
Chỉ là, kêu chú út tới chăm sóc cô?
Tống Diệp Diệp thò đầu qua hỏi: “Sao vậy? A…”
Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn, mặt cô ấy cũng tái hẳn đi, rùng mình: “Không thể nào? Chú út của cậu về nước? Còn định ở lại nhà cậu?”
Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, Tống Diệp Diệp cũng từng may mắn gặp được chú út của Lê Âm, đương nhiên cũng biết gia hỏa này đáng sợ tới mức nào.
Lần cuối cùng Lê Âm gặp chú út là chuyện của ba năm trước.
Chú út là truyền kỳ của gia tộc, khi con bé là thần đồng thiên tài, sau khi lớn lên đi học rồi được cử đi du học, cuối cùng thuận lý thành chương mà ra nước ngoài.
Ưu điểm trên người chú út có viết mười quyển sách cũng không tài nào viết hết.
Thế nhưng người Lê Âm sợ nhất cũng là chú út.
Tuy chú út chỉ lớn hơn cô bảy tuổi, nhưng trên người lại như trời sinh đã mang theo uy nghiêm của thượng vị giả. Cho dù chú út không nói lời nào, cô vẫn bị khí thế lạnh lùng chú út phát ra làm cho nơm nớp lo sợ.
Chẳng còn cách nào, trời sinh Lê Âm đã nhát gan.
Chuyện này cũng không thể trách cô, ngay cả người tương đối to gan là Tống Diệp Diệp, gặp chú út cô ấy cũng muốn ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột.
Lê Âm và cô liếc nhau một cái, sau đó lấy hết can đảm gửi tin nhắn đáp trả mẹ.
【 Mẹ, không cần đâu ạ. 】
Không bao lâu sau, tin nhắn đáp lại của mẹ đã tới: 【 Chú út con nói muốn tới. 】
Hai người lại trầm mặc một hồi.
Tống Diệp Diệp vừa thấy tin nhắn này lại cười ầm lên: “Ha ha ha ha, lý do mẹ cậu bịa ra cũng quá vô nghĩa, chú út cậu sao có thể là người sẽ nói ra lời nói kiểu vậy? Chú ấy không phải loại tượng Phật không có cảm tình sao?”
Ván đã đóng thuyền, Lê Âm cũng không còn chỗ để cự tuyệt, chỉ có thể đối mặt với hiện thực.
Trời đã sáng, cô trở về trong thân thể mình.
Chuyện đêm qua vẫn còn hiện rõ trong đầu cô. Cô không dám tưởng tượng, bởi chỉ cần tưởng tượng tới, cô lại không tự chủ được mà nhớ đến côn thịt nóng bỏng của thiếu niên liên tục ra vào trong thân thể cô, còn nhớ cả cảm giác khi va chạm.
Cảm giác chân thực kia, trải nghiệm vui sướng không thể diễn tả bằng lời kia khiến cô không cách nào coi đó chỉ là một giấc mộng.
Nghĩ nghĩ, hoa huyệt lại không tự chủ được mà bắt đầu co rút lại, phun chất lỏng dính dính ra ngoài. Giữa hai chân lại hơi ướt át.
Hẳn là thật nhỉ?
Cô không chắc chắn lắm mà nghĩ.
Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều nên mới mơ thấy mộng xuân chân thật tới thế?
Mặt Lê Âm đỏ bừng, lắc mạnh đầu, cố gắng đuổi hình ảnh mắc cỡ kia ra khỏi đầu óc.
Hai người ăn bữa sáng qua loa đơn giản sau đó vội chạy tới trường học.
Khi ngồi trên xe buýt, cô nhận được tin nhắn của mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Chú út về nước, mẹ đã kêu chú út con tới chăm sóc con mấy ngày. 】
Lê Âm vừa nhìn thấy tin nhắn đã tái mặt.
Cha mẹ cô vẫn luôn không đáng tin cậy như vậy, một người theo mỹ thuật, một người khác thì theo âm nhạc, hai người cứ liên tục chạy ra ngoài du lịch khắp thế giới.
Ngày thường chỉ có dì bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, mà cô cũng vui vẻ sống cuộc sống một mình tự tại.
Chỉ là, kêu chú út tới chăm sóc cô?
Tống Diệp Diệp thò đầu qua hỏi: “Sao vậy? A…”
Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn, mặt cô ấy cũng tái hẳn đi, rùng mình: “Không thể nào? Chú út của cậu về nước? Còn định ở lại nhà cậu?”
Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, Tống Diệp Diệp cũng từng may mắn gặp được chú út của Lê Âm, đương nhiên cũng biết gia hỏa này đáng sợ tới mức nào.
Lần cuối cùng Lê Âm gặp chú út là chuyện của ba năm trước.
Chú út là truyền kỳ của gia tộc, khi con bé là thần đồng thiên tài, sau khi lớn lên đi học rồi được cử đi du học, cuối cùng thuận lý thành chương mà ra nước ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ưu điểm trên người chú út có viết mười quyển sách cũng không tài nào viết hết.
Thế nhưng người Lê Âm sợ nhất cũng là chú út.
Tuy chú út chỉ lớn hơn cô bảy tuổi, nhưng trên người lại như trời sinh đã mang theo uy nghiêm của thượng vị giả. Cho dù chú út không nói lời nào, cô vẫn bị khí thế lạnh lùng chú út phát ra làm cho nơm nớp lo sợ.
Chẳng còn cách nào, trời sinh Lê Âm đã nhát gan.
Chuyện này cũng không thể trách cô, ngay cả người tương đối to gan là Tống Diệp Diệp, gặp chú út cô ấy cũng muốn ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột.
Lê Âm và cô liếc nhau một cái, sau đó lấy hết can đảm gửi tin nhắn đáp trả mẹ.
【 Mẹ, không cần đâu ạ. 】
Không bao lâu sau, tin nhắn đáp lại của mẹ đã tới: 【 Chú út con nói muốn tới. 】
Hai người lại trầm mặc một hồi.
Tống Diệp Diệp vừa thấy tin nhắn này lại cười ầm lên: “Ha ha ha ha, lý do mẹ cậu bịa ra cũng quá vô nghĩa, chú út cậu sao có thể là người sẽ nói ra lời nói kiểu vậy? Chú ấy không phải loại tượng Phật không có cảm tình sao?”
Ván đã đóng thuyền, Lê Âm cũng không còn chỗ để cự tuyệt, chỉ có thể đối mặt với hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro