Nói chuyện như hai người đàn ông (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-10 10:59:51
Không cần nói cũng biết bây giờ ở trên mạng đang rất ổn ào về hôn lễ của anh và cô, ai nấy đều phải phá lên cười khi biết Ảnh Đế Hàn Diệc cả đời chưa từng có an-tifan, nhưng bây giờ chính anh lại sinh ra được một anti siêu to siêu khổng lồ, thật sự là cười chết bọn họ rồi.
Và đương nhiên Hàn Diệc cũng không hề vui chút nào, hôn lễ vừa kết thúc là anh đã bế cậu nhóc Hàn Tử Kỳ ra một góc riêng để nói chuyện như hai người đàn ông.
Lúc này nhóc tì còn định khóc lớn, nhưng Hàn Diệc đã phủ đầu trước, anh hắng giọng nói:
- Không được khóc! Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng, như hai người đàn ông!
Giọng nói của anh làm cho cậu nhóc không thèm khóc luôn, nhưng vẫn chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn anh. Đến đây Hàn Diệc mới ngồi xuống, khoanh tay trước ngực rồi nói:
- Hàn Tử Kỳ, con phải biết rằng mẹ con là vợ của cha, vì thế mẹ chỉ có thể là của cha, không phải của con, nghe rõ chưa?
Cậu nhóc vẫn cứ gọi là ngơ ngác không hiểu ông cha già này đang nói cái quái gì vậy? Nhưng Hàn Diệc vẫn "nghiêm túc" nhìn cậu nhóc, lại nói:
- Vì mẹ là của cha, nên con không được phép bám dính lấy mẹ như thế, muốn dính thì chỉ có thể là cha dính mẹ thôi. Biết chưa? Con có nhũ mẫu rồi, muốn cái gì thì gọi bà ấy, còn không thì gọi bà nội, mẹ là của cha, con không được phép chiếm dụng mẹ như thế, nếu con cứ chiếm dụng mẹ như vậy thì cha phải làm sao đây?
Gương mặt nhỏ của cậu nhóc liền ngơ ngác nhìn anh, như kiểu rất khinh bỉ và muốn nói rằng "Cha có cần ấu trĩ như vậy không? Con là con của cha mà cha cũng tính toán á?"
Nhưng Hàn Diệc vẫn nhìn con trai, còn nói:
- Con suy nghĩ xong chưa? Có đáp ứng với cha không?
Không đợi thằng bé trả lời là anh đã tự nhiên cầm lấy tay của con trai, tự nói tự điểm chỉ, còn vỗ vỗ vai cậu nhóc, hãnh diện nói:
- Tốt lắm, nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được nhé. Đêm nay mẹ con là của cha, con ngủ với bà nội đi.
Nói xong Hàn Diệc cũng bế con trai đi thẳng vào phòng của mẹ mình, đặt con trai nằm lên giường rồi phủi mông rời đi như chưa có chuyện xảy ra.
(...)
Khi Hàn Diệc quay về phòng của mình thì đã nhìn thấy Nhan Tiểu Nhuyễn tắm rửa xong rồi, cô còn đang ngồi dưỡng da nữa chứ, nhưng thấy đi vào chỉ có một mình là cô lại hỏi:
Ủa anh, con trai đâu rồi?Thằng bé nói hôm nay muốn ngủ với mẹ, nên anh đưa nó sang phòng mẹ rồi.Nhan Tiểu Nhuyễn ngơ ra một lúc, Hàn Diệc này đang nói linh tinh cái gì vậy chứ? Con trai của cô còn chưa được một tuổi thì nói bằng niềm tin à? Cho dù có viện lý do cũng phải tìm cái lý do nào đó hợp lý hơn đi chứ.
Cô nhìn anh rồi chỉ biết lắc đầu cười trừ, lại nói:
- Vậy anh tắm rửa đi, em đi sang đó xem thằng bé đã.
Cô chỉ vừa mới đứng dậy là anh đã ôm lấy cô từ phía sau rồi, trực tiếp hôn lên cổ của cô, nói:
- Bà xã, mặc kệ nó đi, hôm nay là hôn lễ của chúng ta mà, đêm nay em phải dành cho anh chứ?
Nhan Tiểu Nhuyễn xoay người lại nhìn anh, sau đó cô còn lườm yêu anh một cái, nói:
Hàn Diệc, anh trẻ con quá đi, thằng bé là con của anh đó, chẳng lẽ tới con mình mà anh cũng ghen cho bằng được à?Cho dù là ai thì anh cũng ghen, em là của anh, em chỉ có thể là của anh thôi.
Nói xong Hàn Diệc lại hôn lên môi của cô một cái, trực tiếp bế thốc cô lên rồi tiến đến giường, nhẹ nhàng đặt Nhan Tiểu Nhuyễn nằm xuống và liên tục hôn lấy môi của cô.
Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn muốn sang xem con trai một chút, nhưng cô lại thấy Hàn Diệc nói rất đúng, dù sao thì hôm nay cũng là hôn lễ của hai người họ mà, cô vẫn là nên ở đây chăm sóc chu đáo cho chồng mình hơn. Hơn nữa chồng cô đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ một năm không chạm vào cô rồi mà, đây có thể xem như phần thưởng cho anh đi.
Nụ hôn dần trở nên dây dưa và khó mà tách rời, Nhan Tiểu Nhuyễn lại còn choàng tay qua cổ của anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn đó, không cần nói cũng biết Hàn Diệc đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, anh còn đang định đem váy ngủ của cô cởi xuống, nhưng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, làm cho hành động hôn nhau cũng phải ngừng lại.
Nhan Tiểu Nhuyễn và Hàn Diệc bốn mắt nhìn nhau, sau đó anh còn định sẽ mặc kệ nhưng cô lại đẩy nhẹ anh ra, nói:
- Ngoan, để em ra xem có chuyện gì đã.
Hàn Diệc còn nắm chặt lấy tay cô, ý bảo cô đừng đi, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn lại hôn một cái lên môi anh, và vẫn là rời đi.
Đương nhiên anh đang cực kỳ không vui, anh cũng muốn ra đó xem ai đang phá đám anh vậy, nếu mà là Hàn Bảo Khanh hay là Hàn Bân hoặc cả Lại Nhu Đoan và
Hồ Mẫn San đi nữa thì anh cũng sẽ không tha cho đám đó đâu!
#Yu~
Và đương nhiên Hàn Diệc cũng không hề vui chút nào, hôn lễ vừa kết thúc là anh đã bế cậu nhóc Hàn Tử Kỳ ra một góc riêng để nói chuyện như hai người đàn ông.
Lúc này nhóc tì còn định khóc lớn, nhưng Hàn Diệc đã phủ đầu trước, anh hắng giọng nói:
- Không được khóc! Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng, như hai người đàn ông!
Giọng nói của anh làm cho cậu nhóc không thèm khóc luôn, nhưng vẫn chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn anh. Đến đây Hàn Diệc mới ngồi xuống, khoanh tay trước ngực rồi nói:
- Hàn Tử Kỳ, con phải biết rằng mẹ con là vợ của cha, vì thế mẹ chỉ có thể là của cha, không phải của con, nghe rõ chưa?
Cậu nhóc vẫn cứ gọi là ngơ ngác không hiểu ông cha già này đang nói cái quái gì vậy? Nhưng Hàn Diệc vẫn "nghiêm túc" nhìn cậu nhóc, lại nói:
- Vì mẹ là của cha, nên con không được phép bám dính lấy mẹ như thế, muốn dính thì chỉ có thể là cha dính mẹ thôi. Biết chưa? Con có nhũ mẫu rồi, muốn cái gì thì gọi bà ấy, còn không thì gọi bà nội, mẹ là của cha, con không được phép chiếm dụng mẹ như thế, nếu con cứ chiếm dụng mẹ như vậy thì cha phải làm sao đây?
Gương mặt nhỏ của cậu nhóc liền ngơ ngác nhìn anh, như kiểu rất khinh bỉ và muốn nói rằng "Cha có cần ấu trĩ như vậy không? Con là con của cha mà cha cũng tính toán á?"
Nhưng Hàn Diệc vẫn nhìn con trai, còn nói:
- Con suy nghĩ xong chưa? Có đáp ứng với cha không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi thằng bé trả lời là anh đã tự nhiên cầm lấy tay của con trai, tự nói tự điểm chỉ, còn vỗ vỗ vai cậu nhóc, hãnh diện nói:
- Tốt lắm, nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được nhé. Đêm nay mẹ con là của cha, con ngủ với bà nội đi.
Nói xong Hàn Diệc cũng bế con trai đi thẳng vào phòng của mẹ mình, đặt con trai nằm lên giường rồi phủi mông rời đi như chưa có chuyện xảy ra.
(...)
Khi Hàn Diệc quay về phòng của mình thì đã nhìn thấy Nhan Tiểu Nhuyễn tắm rửa xong rồi, cô còn đang ngồi dưỡng da nữa chứ, nhưng thấy đi vào chỉ có một mình là cô lại hỏi:
Ủa anh, con trai đâu rồi?Thằng bé nói hôm nay muốn ngủ với mẹ, nên anh đưa nó sang phòng mẹ rồi.Nhan Tiểu Nhuyễn ngơ ra một lúc, Hàn Diệc này đang nói linh tinh cái gì vậy chứ? Con trai của cô còn chưa được một tuổi thì nói bằng niềm tin à? Cho dù có viện lý do cũng phải tìm cái lý do nào đó hợp lý hơn đi chứ.
Cô nhìn anh rồi chỉ biết lắc đầu cười trừ, lại nói:
- Vậy anh tắm rửa đi, em đi sang đó xem thằng bé đã.
Cô chỉ vừa mới đứng dậy là anh đã ôm lấy cô từ phía sau rồi, trực tiếp hôn lên cổ của cô, nói:
- Bà xã, mặc kệ nó đi, hôm nay là hôn lễ của chúng ta mà, đêm nay em phải dành cho anh chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Tiểu Nhuyễn xoay người lại nhìn anh, sau đó cô còn lườm yêu anh một cái, nói:
Hàn Diệc, anh trẻ con quá đi, thằng bé là con của anh đó, chẳng lẽ tới con mình mà anh cũng ghen cho bằng được à?Cho dù là ai thì anh cũng ghen, em là của anh, em chỉ có thể là của anh thôi.
Nói xong Hàn Diệc lại hôn lên môi của cô một cái, trực tiếp bế thốc cô lên rồi tiến đến giường, nhẹ nhàng đặt Nhan Tiểu Nhuyễn nằm xuống và liên tục hôn lấy môi của cô.
Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn muốn sang xem con trai một chút, nhưng cô lại thấy Hàn Diệc nói rất đúng, dù sao thì hôm nay cũng là hôn lễ của hai người họ mà, cô vẫn là nên ở đây chăm sóc chu đáo cho chồng mình hơn. Hơn nữa chồng cô đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ một năm không chạm vào cô rồi mà, đây có thể xem như phần thưởng cho anh đi.
Nụ hôn dần trở nên dây dưa và khó mà tách rời, Nhan Tiểu Nhuyễn lại còn choàng tay qua cổ của anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn đó, không cần nói cũng biết Hàn Diệc đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, anh còn đang định đem váy ngủ của cô cởi xuống, nhưng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, làm cho hành động hôn nhau cũng phải ngừng lại.
Nhan Tiểu Nhuyễn và Hàn Diệc bốn mắt nhìn nhau, sau đó anh còn định sẽ mặc kệ nhưng cô lại đẩy nhẹ anh ra, nói:
- Ngoan, để em ra xem có chuyện gì đã.
Hàn Diệc còn nắm chặt lấy tay cô, ý bảo cô đừng đi, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn lại hôn một cái lên môi anh, và vẫn là rời đi.
Đương nhiên anh đang cực kỳ không vui, anh cũng muốn ra đó xem ai đang phá đám anh vậy, nếu mà là Hàn Bảo Khanh hay là Hàn Bân hoặc cả Lại Nhu Đoan và
Hồ Mẫn San đi nữa thì anh cũng sẽ không tha cho đám đó đâu!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro