Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi
Ở riêng
Hạ Tuyết Liên99
2024-07-11 02:01:47
“Hân Hân, lại đây phụ mẹ trông em với.”
“Vâng. Tới đây…” Đường Hân khó khăn đáp.
[Hệ thống, ta không biết trông con nít. Càng không muốn trông nó, làm sao bây giờ?]
[Đường Hân tiểu thư, ta không biết.]
[Xì, biết ngay là ngươi chả có tác dụng gì mà.]
[-_-]…
Đứa nhóc Đường Minh năm nay đã hơn bốn tuổi, là một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, khác hẳn hoàn toàn ba mẹ và chị của nó. Chính vì như vậy, Bạch Mẫn cùng Đường Minh Bắc đều tin rằng tương lai của con trai mình sau này sẽ rộng mở hơn họ, không cần phải suốt ngày ở cái vùng biển này cực khổ kiếm miếng ăn. Đường Hân quả thực rất không hiểu cái logic kia của họ… càng không muốn hiểu. Bây giờ cô chỉ muốn một điều duy nhất đó là… thoát khỏi cái thằng nhóc quậy phá không biết lớn nhỏ kia, cô… trông không nổi… hu hu!
Đến giờ cơm chiều, Đường Minh Bắc cũng đi biển trở về, chuyến đi này thu hoạch không ít Đường Minh Bắc đem một phần hải sản tươi sống về nhà, phần còn lại đã đem bán cũng được kha khá. Bạch Mẫn biết được hôm nay ông sẽ trở về nên sớm đã chuẩn bị toàn những món ông thích. Mấy ngày ở trên biển đều ăn uống qua loa để đối phó nào có được ăn ngon như ở nhà, Đường Minh Bắc ăn hẳn hơn ba bát. Trong lúc ăn vẫn không quên gắp thịt cho đứa con trai bảo bối - Đường Minh.
Đường Hân cũng không thèm ghen tỵ, ông mà gắp cho cô chưa chắc cô đã chịu ăn đấy, hừ. Thấy tâm trạng ba mẹ Đường không tệ, cơ hội tốt như thế Đường Hân không muốn trì hoãn, lên tiếng:
“Cha, mẹ, hôm nay giáo viên Vật Lý mời con vào đội tuyển học sinh giỏi Vật Lý của trường ôn luyện và tham gia cuộc thi sắp tới.”
Đường Minh Bắc và Bạch Mẫn sửng sốt hồi lâu rốt cuộc cũng tiêu hóa xong lời con gái nói. Hai người không hẹn nhìn nhau rồi đồng loạt quay sang Đường Hân dò xét:
“Thật sao?”
“Con không đùa bọn ta đấy chứ!”
Đường Hân dĩ nhiên biết điều mình vừa nói ra rất không đáng tin, bọn họ nghi ngờ cũng phải, dù sao thân chủ cũng đâu được thông minh, xuất sắc như cô. (Tác giả có lời muốn nói: Đường tỷ à… cô cũng tự luyến quá rồi. Lần sau ta nhất định cho cô một bài học để cô biết khiêm tốn một chút nha… Không cần cảm ơn!)
Đường Hân cảm thấy phi thường hài lòng với suy nghĩ của chính mình. Đường Hân cũng kiên nhẫn kể lại những điều mà Vương Viêm nói lúc sáng với cô. Ba mẹ Đường nghe cô nói vậy có cảm giác không mấy chân thật. Đường Minh Bắc trầm ngâm một lúc liền cẩn thận dò hỏi:
“Hân Hân, những điều con nói là thật sao?”
Đường Hân thấy từ nãy đến giờ nói nhiều như thế mà họ vẫn còn hoài nghi, cô liền đứng bật dậy rời khỏi ghế, mở cửa đi vào phòng mình. Bạch Mẫn thấy cô không nói không rằng đã đi vào phòng thì sốt ruột trách:
“Đây… cái con bé này!!! thiệt là…” Vẻ mặt của Đường Minh Bắc cũng không tốt hơn Bạch Mẫn là bao.
Một lúc sau, Đường Hân đưa một tấm card đến trước mặt ba mẹ Đường, hờ hững nói:
“Đây là số thầy Viêm, nếu ba mẹ muốn biết thêm thì có thể liên hệ thầy ấy!”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt ba mẹ Đường đột nhiên sáng ngời, Đường Minh Bắc nhận lấy danh thiếp từ Đường Hân, cảm giác có chút nặng tay thì phải. Ông không nghĩ ngợi lấy điện thoại gọi điện cho thầy Viêm xác nhận lại.
Một lúc sau, Bạch Mẫn cùng Đường Minh Bắc đều phấn khích tắt máy, sau đó ánh mắt mừng rỡ nhìn về phía Đường Hân.
“Con gái bảo bối, ngày mai chúng ta mua điện thoại cho con… nhé!” Đường Minh Bắc nhìn Đường Hân bằng ánh mắt đong đầy yêu thương. Lần này ông đột nhiên có cái nhìn khác về đứa con gái này. Có lẽ, con bé cũng có thể làm nên việc lớn đấy!
Đường Hân thầm nghĩ: trở mặt cũng quá nhanh rồi đi.
Nhân lúc ba mẹ Đường còn đang vui vẻ, Đường Hân liền chớp lấy cơ hội bàn “chính sự”...
“Ba, mẹ, con muốn ra ngoài ở riêng!”
“Cái gì?”
***
Đường Hân đẩy vali về phía căn nhà nhỏ của mình, ba mẹ Đường cũng tay xách nách mang tiến vào trong. Khó khăn lắm mới thuyết phục được họ đồng ý cho cô dọn ra ngoài nên Đường Hân cũng vui vẻ làm đứa con gái nhu thuận, lắng nghe những lời căn dặn có chút lằng nhằng kia. Lần này dọn ra ngoài tuy chỉ thuê một căn phòng nhỏ ở gần trường, không gian không được rộng rãi và tiện nghi lắm nhưng quan trọng là cô tự do rồi!!! Không phải ngày nào cũng trông thằng nhóc thúi kia nữa, he he. Đường Hân vui vẻ đắm chìm vào suy nghĩ của mình. Ngôn Tình Hài
Bạch Mẫn nhìn con gái ngoan ngoãn ngồi nghe mình nói như vậy có chút cảm động. Bình thường đứa nhỏ này ít nói, đây lại là lần đầu tiên xa nhà, nhất định sẽ rất nhớ nhà cho mà xem. Biết làm sao được, dù sao việc học vẫn là quan trọng bà cũng không thể phá hư cơ hội tốt này của nó. Haizzz… Thế là Bạch Mẫn quyết định đưa thêm cho cô một ít tiền mới bớt lo. Ba mẹ Đường rất nhanh liền rời đi. Sau khi tiễn hai người rời khỏi, Đường Hân cũng lập tức thoát vai..
“Aaaa, yeah, ta được tự do rồi ha há”. Đường Hân kích động chạy quanh phòng, đến khi tâm trạng lắng xuống cô ngã nhào xuống giường quyết định đánh một giấc thật ngon. Nào ngờ, mộng đẹp chưa đến đã nghe tiếng hối thúc quen thuộc:
[Đường Hân, dậy nào làm nhiệm vụ thôi!!!].
“Vâng. Tới đây…” Đường Hân khó khăn đáp.
[Hệ thống, ta không biết trông con nít. Càng không muốn trông nó, làm sao bây giờ?]
[Đường Hân tiểu thư, ta không biết.]
[Xì, biết ngay là ngươi chả có tác dụng gì mà.]
[-_-]…
Đứa nhóc Đường Minh năm nay đã hơn bốn tuổi, là một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, khác hẳn hoàn toàn ba mẹ và chị của nó. Chính vì như vậy, Bạch Mẫn cùng Đường Minh Bắc đều tin rằng tương lai của con trai mình sau này sẽ rộng mở hơn họ, không cần phải suốt ngày ở cái vùng biển này cực khổ kiếm miếng ăn. Đường Hân quả thực rất không hiểu cái logic kia của họ… càng không muốn hiểu. Bây giờ cô chỉ muốn một điều duy nhất đó là… thoát khỏi cái thằng nhóc quậy phá không biết lớn nhỏ kia, cô… trông không nổi… hu hu!
Đến giờ cơm chiều, Đường Minh Bắc cũng đi biển trở về, chuyến đi này thu hoạch không ít Đường Minh Bắc đem một phần hải sản tươi sống về nhà, phần còn lại đã đem bán cũng được kha khá. Bạch Mẫn biết được hôm nay ông sẽ trở về nên sớm đã chuẩn bị toàn những món ông thích. Mấy ngày ở trên biển đều ăn uống qua loa để đối phó nào có được ăn ngon như ở nhà, Đường Minh Bắc ăn hẳn hơn ba bát. Trong lúc ăn vẫn không quên gắp thịt cho đứa con trai bảo bối - Đường Minh.
Đường Hân cũng không thèm ghen tỵ, ông mà gắp cho cô chưa chắc cô đã chịu ăn đấy, hừ. Thấy tâm trạng ba mẹ Đường không tệ, cơ hội tốt như thế Đường Hân không muốn trì hoãn, lên tiếng:
“Cha, mẹ, hôm nay giáo viên Vật Lý mời con vào đội tuyển học sinh giỏi Vật Lý của trường ôn luyện và tham gia cuộc thi sắp tới.”
Đường Minh Bắc và Bạch Mẫn sửng sốt hồi lâu rốt cuộc cũng tiêu hóa xong lời con gái nói. Hai người không hẹn nhìn nhau rồi đồng loạt quay sang Đường Hân dò xét:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật sao?”
“Con không đùa bọn ta đấy chứ!”
Đường Hân dĩ nhiên biết điều mình vừa nói ra rất không đáng tin, bọn họ nghi ngờ cũng phải, dù sao thân chủ cũng đâu được thông minh, xuất sắc như cô. (Tác giả có lời muốn nói: Đường tỷ à… cô cũng tự luyến quá rồi. Lần sau ta nhất định cho cô một bài học để cô biết khiêm tốn một chút nha… Không cần cảm ơn!)
Đường Hân cảm thấy phi thường hài lòng với suy nghĩ của chính mình. Đường Hân cũng kiên nhẫn kể lại những điều mà Vương Viêm nói lúc sáng với cô. Ba mẹ Đường nghe cô nói vậy có cảm giác không mấy chân thật. Đường Minh Bắc trầm ngâm một lúc liền cẩn thận dò hỏi:
“Hân Hân, những điều con nói là thật sao?”
Đường Hân thấy từ nãy đến giờ nói nhiều như thế mà họ vẫn còn hoài nghi, cô liền đứng bật dậy rời khỏi ghế, mở cửa đi vào phòng mình. Bạch Mẫn thấy cô không nói không rằng đã đi vào phòng thì sốt ruột trách:
“Đây… cái con bé này!!! thiệt là…” Vẻ mặt của Đường Minh Bắc cũng không tốt hơn Bạch Mẫn là bao.
Một lúc sau, Đường Hân đưa một tấm card đến trước mặt ba mẹ Đường, hờ hững nói:
“Đây là số thầy Viêm, nếu ba mẹ muốn biết thêm thì có thể liên hệ thầy ấy!”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt ba mẹ Đường đột nhiên sáng ngời, Đường Minh Bắc nhận lấy danh thiếp từ Đường Hân, cảm giác có chút nặng tay thì phải. Ông không nghĩ ngợi lấy điện thoại gọi điện cho thầy Viêm xác nhận lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, Bạch Mẫn cùng Đường Minh Bắc đều phấn khích tắt máy, sau đó ánh mắt mừng rỡ nhìn về phía Đường Hân.
“Con gái bảo bối, ngày mai chúng ta mua điện thoại cho con… nhé!” Đường Minh Bắc nhìn Đường Hân bằng ánh mắt đong đầy yêu thương. Lần này ông đột nhiên có cái nhìn khác về đứa con gái này. Có lẽ, con bé cũng có thể làm nên việc lớn đấy!
Đường Hân thầm nghĩ: trở mặt cũng quá nhanh rồi đi.
Nhân lúc ba mẹ Đường còn đang vui vẻ, Đường Hân liền chớp lấy cơ hội bàn “chính sự”...
“Ba, mẹ, con muốn ra ngoài ở riêng!”
“Cái gì?”
***
Đường Hân đẩy vali về phía căn nhà nhỏ của mình, ba mẹ Đường cũng tay xách nách mang tiến vào trong. Khó khăn lắm mới thuyết phục được họ đồng ý cho cô dọn ra ngoài nên Đường Hân cũng vui vẻ làm đứa con gái nhu thuận, lắng nghe những lời căn dặn có chút lằng nhằng kia. Lần này dọn ra ngoài tuy chỉ thuê một căn phòng nhỏ ở gần trường, không gian không được rộng rãi và tiện nghi lắm nhưng quan trọng là cô tự do rồi!!! Không phải ngày nào cũng trông thằng nhóc thúi kia nữa, he he. Đường Hân vui vẻ đắm chìm vào suy nghĩ của mình. Ngôn Tình Hài
Bạch Mẫn nhìn con gái ngoan ngoãn ngồi nghe mình nói như vậy có chút cảm động. Bình thường đứa nhỏ này ít nói, đây lại là lần đầu tiên xa nhà, nhất định sẽ rất nhớ nhà cho mà xem. Biết làm sao được, dù sao việc học vẫn là quan trọng bà cũng không thể phá hư cơ hội tốt này của nó. Haizzz… Thế là Bạch Mẫn quyết định đưa thêm cho cô một ít tiền mới bớt lo. Ba mẹ Đường rất nhanh liền rời đi. Sau khi tiễn hai người rời khỏi, Đường Hân cũng lập tức thoát vai..
“Aaaa, yeah, ta được tự do rồi ha há”. Đường Hân kích động chạy quanh phòng, đến khi tâm trạng lắng xuống cô ngã nhào xuống giường quyết định đánh một giấc thật ngon. Nào ngờ, mộng đẹp chưa đến đã nghe tiếng hối thúc quen thuộc:
[Đường Hân, dậy nào làm nhiệm vụ thôi!!!].
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro