Bàn Về Một Trăm Loại Phương Pháp Phản Công Của Pháo Hôi
Tộc Trưởng Muốn Bỏ Trốn (7)
Lạc Hoa Khai
2024-07-22 00:05:04
Suốt hành trình diễn ra buổi lễ, Lăng Tiêu rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không có bất kỳ sự phản kháng nào, chỉ là y nhất quyết không thèm để ý tới Saint và Brian, bởi vì để ý cũng vô dụng, hiện giờ y chỉ nghĩ cách làm, đối phó được với cốt truyện kế tiếp.
Vậy nên ngay cả khi vai chính thụ rời đi, Lăng Tiêu cũng không có mặt.
Saint đứng bên cổng ranh giới một lúc lâu, đối mặt với các thần dân trong tộc, hắn trầm mặc một chút, sau đó tiến lên đưa cho Anna một cây trâm gỗ: “Ngươi cầm thứ này đưa cho Benedict, nói với hắn, nếu gặp chuyện gì khó khăn thì hãy bẻ gãy nó, ta sẽ quay trở lại”
Thấy Anna nhận lấy, Saint mới quay người rời đi, trước lúc đi, ánh mắt của hắn không khỏi hướng tới cung điện Lăng Tiêu đang ở một chút.
“Nếu nuối tiếc, tiền bối quay trở lại vẫn còn kịp” Đi được một đoạn, Brian bỗng nhiên ngoảnh mặt nhìn Saint, câu nói nửa đùa nửa thật.
Saint đáp lại với vẻ mặt lạnh tanh: “không có gì nuối tiếc cả”
Brian nhìn y, bỗng cảm thấy có chút không thú vị, nếu đã quan tâm, thì hà cớ gì phải tự lừa dối mình? Nếu không phải tháng trước đêm nào hắn cũng thấy Saint tới thánh đàn chăm nom kẻ kia, vậy thì hiện giờ hắn cũng đã tin vào lời Saint nói, nhưng dù sao, mục đích của hắn cũng sắp đạt được, và hắn rất vui về điều đó.
Ngày Brian trở về vương quốc bái kiến vua cha, cũng là ngày vương quốc này bí mật cho hàng nghìn đội quân tinh nhuệ có cả pháp sư lẫn kỵ sĩ đi tới khu rừng Ciara tìm kiếm cây sinh mệnh.
Trước đó mấy ngày, Lăng Tiêu có tập hợp tất cả các thần dân và tìm cách cho họ di dời, nhưng đáng tiếc, hầu hết lời phản hồi hắn nhận được đều là từ chối, tới thế hệ của Lăng Tiêu, ngoại trừ hắn và Anna, mọi người trong tộc đều đã hơn trăm tuổi, họ sinh ra và sống ở đây đã lâu, nay Lăng Tiêu muốn họ đổi chỗ ở, nhất thời ai lấy đều không thể chấp nhận được.
Huống chi, Lăng Tiêu mới lên làm tộc trưởng có mấy ngày, hắn chưa tạo ra đủ uy tín cũng như sức mạnh để mọi người thuần phục.
Nếu nói cuộc đời là một vòng định mệnh, vậy thì nội dung cốt truyện như là một bánh xe, lăn bánh theo kịch bản đã được viết sẵn bởi thượng đế, và vận mệnh chính là như vậy, thời gian trùng lặp, Lăng Tiêu một lần nữa được chứng kiến cảnh nguyên chủ gặp phải.
Đêm mưa tầm tã, tiếng sấm như trống đánh ở bên tai, những tia sét dày đặc hiện lên như muốn xé toạc cả bầu trời, gió lạnh thổi vào khiến lòng người lạnh căm, Lăng Tiêu không biết hắn đã cầm dao giết bao nhiêu người, nhưng khi ấy có rất nhiều kẻ ngã xuống, mặc kệ vết thương không ngừng chảy máu ở dưới bụng, Lăng Tiêu nhanh chóng chạy vào cung điện tìm người.
Anna, con bé này vẫn luôn đồng hành cùng hắn khi hắn tới thế giới này, Lăng Tiêu muốn cứu con nhóc một mạng, đáng tiếc, khi hắn vừa bước vào cửa cung điện, thì đã bị một đám người lạ mặt túm lấy.
Dẫn đầu là một gã đàn ông kì dị, thân hình gầy gò của gã được bao bọc bởi chiếc áo choàng đen, mũ áo trùm kín vẻ mặt âm u của gã, thoạt nhìn qua cũng chỉ thấy được chiếc cằm nhọn hoắc trắng bạch bên dưới.
Đám người bên cạnh đối xử với gã rất cung kính, không biết họ đã nói với nhau những gì, đoạn, gã đàn ông tiến lên vài bước chạm vào mặt Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Ngươi thật xinh đẹp, nói cho ta, cây sinh mệnh được trồng ở đâu”
Lăng Tiêu chẳng nói chẳng rằng, y nghiêng đầu, tránh đi bàn tay đang chạm vào mình.
Thấy Lăng Tiêu không biết lễ độ, lại còn dám không để ý gã, bọn theo hầu bên cạnh rất tức giận, mà tên đàn ông kia lại giống như không để ý, gã nhấc tay trái lên, bên trên hiện ra một quả cầu màu xanh, trong chiếc cầu đó hiện ra hình ảnh của hai đôi nam nữ trẻ tuổi đang sánh vai nhau, không, chính xác là Anna với Lăng Tiêu.
Đưa ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người bên cạnh lập tức hiểu ý lui đi, lát sau, họ quay lại còn lôi theo một người.
Đàn ông nhoẻn miệng cười, tay thì bóp chặt lấy cổ của Anna, rồi quay sang nói với Lăng Tiêu: “giờ đã đi được chưa”
“Benedict, đừng nghe lời hắn” Anna nói trong tuyệt vọng.
Nhưng Lăng Tiêu làm như không nghe thấy lời cô nói, y nhìn chằm chằm vào gã đàn ông rồi lên tiếng: “được”
“Nhưng ta chỉ mang một mình ngươi đi”
Gã đàn ông nghe vậy liền cười, lập tức đồng ý.
Tới nơi, gã đàn ông lập tức trở mặt, hắn buông Anna ra mà đi tới đánh thật mạnh một phát vào ngực của Lăng Tiêu, Anna khi nãy còn rất hoảng sợ, vậy mà lúc này không biết lấy đôi cam đảm lao tới chỗ gã đàn ông, cả người nàng dần bốc lên ngọn lửa màu xanh lam giống như đang tự hủy, không nói một lời lao về phía gã.
Lăng Tiêu giật mình, muốn chạy tới ngăn cản nhưng đã chậm, gã đàn ông kia dễ như trở bàn tay tránh đi, rồi dùng ma pháp của mình giết Anna.
“Khốn khiếp”
Nhìn thể xác của nàng dần tiêu tán, Lăng Tiêu nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà ra tay với gã đàn ông.
Nhưng gã đàn ông nào có dễ đánh như vậy, gã tránh đi, dường như không muốn mất thời gian với Lăng Tiêu mà tới bắt lấy trái vàng, xong việc, gã mới quay lại với ý muốn kết liễu y.
Nhìn người bị đánh bay xa vài mét, gã đàn ông cười lạnh, song lúc định sai người vào dọn dẹp thì gã mới thấy không đúng lắm, ngoảnh mặt sang, thì thấy Lăng Tiêu cũng đang nhìn gã, trái vàng không biết đã nằm trên tay Lăng Tiêu từ lúc nào, lúc này, y không chút do dự nào cho vào miệng, ăn.
Gã đàn ông sửng sốt, song cũng chỉ kịp nhìn Lăng Tiêu ngất đi.
Đám kỵ sĩ bên ngoài cũng tràn vào, nhìn cảnh tượng này cũng không biết ra sao mà làm, chỉ đành hỏi ý kiến gã đàn ông: “Thưa pháp sư, chúng ta nên xử lý hắn ta thế nào? Hay là….giết?”
Gã đàn ông nhìn hắc ám sắp bao trùm nơi này, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Mang đi”
Vậy nên ngay cả khi vai chính thụ rời đi, Lăng Tiêu cũng không có mặt.
Saint đứng bên cổng ranh giới một lúc lâu, đối mặt với các thần dân trong tộc, hắn trầm mặc một chút, sau đó tiến lên đưa cho Anna một cây trâm gỗ: “Ngươi cầm thứ này đưa cho Benedict, nói với hắn, nếu gặp chuyện gì khó khăn thì hãy bẻ gãy nó, ta sẽ quay trở lại”
Thấy Anna nhận lấy, Saint mới quay người rời đi, trước lúc đi, ánh mắt của hắn không khỏi hướng tới cung điện Lăng Tiêu đang ở một chút.
“Nếu nuối tiếc, tiền bối quay trở lại vẫn còn kịp” Đi được một đoạn, Brian bỗng nhiên ngoảnh mặt nhìn Saint, câu nói nửa đùa nửa thật.
Saint đáp lại với vẻ mặt lạnh tanh: “không có gì nuối tiếc cả”
Brian nhìn y, bỗng cảm thấy có chút không thú vị, nếu đã quan tâm, thì hà cớ gì phải tự lừa dối mình? Nếu không phải tháng trước đêm nào hắn cũng thấy Saint tới thánh đàn chăm nom kẻ kia, vậy thì hiện giờ hắn cũng đã tin vào lời Saint nói, nhưng dù sao, mục đích của hắn cũng sắp đạt được, và hắn rất vui về điều đó.
Ngày Brian trở về vương quốc bái kiến vua cha, cũng là ngày vương quốc này bí mật cho hàng nghìn đội quân tinh nhuệ có cả pháp sư lẫn kỵ sĩ đi tới khu rừng Ciara tìm kiếm cây sinh mệnh.
Trước đó mấy ngày, Lăng Tiêu có tập hợp tất cả các thần dân và tìm cách cho họ di dời, nhưng đáng tiếc, hầu hết lời phản hồi hắn nhận được đều là từ chối, tới thế hệ của Lăng Tiêu, ngoại trừ hắn và Anna, mọi người trong tộc đều đã hơn trăm tuổi, họ sinh ra và sống ở đây đã lâu, nay Lăng Tiêu muốn họ đổi chỗ ở, nhất thời ai lấy đều không thể chấp nhận được.
Huống chi, Lăng Tiêu mới lên làm tộc trưởng có mấy ngày, hắn chưa tạo ra đủ uy tín cũng như sức mạnh để mọi người thuần phục.
Nếu nói cuộc đời là một vòng định mệnh, vậy thì nội dung cốt truyện như là một bánh xe, lăn bánh theo kịch bản đã được viết sẵn bởi thượng đế, và vận mệnh chính là như vậy, thời gian trùng lặp, Lăng Tiêu một lần nữa được chứng kiến cảnh nguyên chủ gặp phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm mưa tầm tã, tiếng sấm như trống đánh ở bên tai, những tia sét dày đặc hiện lên như muốn xé toạc cả bầu trời, gió lạnh thổi vào khiến lòng người lạnh căm, Lăng Tiêu không biết hắn đã cầm dao giết bao nhiêu người, nhưng khi ấy có rất nhiều kẻ ngã xuống, mặc kệ vết thương không ngừng chảy máu ở dưới bụng, Lăng Tiêu nhanh chóng chạy vào cung điện tìm người.
Anna, con bé này vẫn luôn đồng hành cùng hắn khi hắn tới thế giới này, Lăng Tiêu muốn cứu con nhóc một mạng, đáng tiếc, khi hắn vừa bước vào cửa cung điện, thì đã bị một đám người lạ mặt túm lấy.
Dẫn đầu là một gã đàn ông kì dị, thân hình gầy gò của gã được bao bọc bởi chiếc áo choàng đen, mũ áo trùm kín vẻ mặt âm u của gã, thoạt nhìn qua cũng chỉ thấy được chiếc cằm nhọn hoắc trắng bạch bên dưới.
Đám người bên cạnh đối xử với gã rất cung kính, không biết họ đã nói với nhau những gì, đoạn, gã đàn ông tiến lên vài bước chạm vào mặt Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Ngươi thật xinh đẹp, nói cho ta, cây sinh mệnh được trồng ở đâu”
Lăng Tiêu chẳng nói chẳng rằng, y nghiêng đầu, tránh đi bàn tay đang chạm vào mình.
Thấy Lăng Tiêu không biết lễ độ, lại còn dám không để ý gã, bọn theo hầu bên cạnh rất tức giận, mà tên đàn ông kia lại giống như không để ý, gã nhấc tay trái lên, bên trên hiện ra một quả cầu màu xanh, trong chiếc cầu đó hiện ra hình ảnh của hai đôi nam nữ trẻ tuổi đang sánh vai nhau, không, chính xác là Anna với Lăng Tiêu.
Đưa ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người bên cạnh lập tức hiểu ý lui đi, lát sau, họ quay lại còn lôi theo một người.
Đàn ông nhoẻn miệng cười, tay thì bóp chặt lấy cổ của Anna, rồi quay sang nói với Lăng Tiêu: “giờ đã đi được chưa”
“Benedict, đừng nghe lời hắn” Anna nói trong tuyệt vọng.
Nhưng Lăng Tiêu làm như không nghe thấy lời cô nói, y nhìn chằm chằm vào gã đàn ông rồi lên tiếng: “được”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng ta chỉ mang một mình ngươi đi”
Gã đàn ông nghe vậy liền cười, lập tức đồng ý.
Tới nơi, gã đàn ông lập tức trở mặt, hắn buông Anna ra mà đi tới đánh thật mạnh một phát vào ngực của Lăng Tiêu, Anna khi nãy còn rất hoảng sợ, vậy mà lúc này không biết lấy đôi cam đảm lao tới chỗ gã đàn ông, cả người nàng dần bốc lên ngọn lửa màu xanh lam giống như đang tự hủy, không nói một lời lao về phía gã.
Lăng Tiêu giật mình, muốn chạy tới ngăn cản nhưng đã chậm, gã đàn ông kia dễ như trở bàn tay tránh đi, rồi dùng ma pháp của mình giết Anna.
“Khốn khiếp”
Nhìn thể xác của nàng dần tiêu tán, Lăng Tiêu nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà ra tay với gã đàn ông.
Nhưng gã đàn ông nào có dễ đánh như vậy, gã tránh đi, dường như không muốn mất thời gian với Lăng Tiêu mà tới bắt lấy trái vàng, xong việc, gã mới quay lại với ý muốn kết liễu y.
Nhìn người bị đánh bay xa vài mét, gã đàn ông cười lạnh, song lúc định sai người vào dọn dẹp thì gã mới thấy không đúng lắm, ngoảnh mặt sang, thì thấy Lăng Tiêu cũng đang nhìn gã, trái vàng không biết đã nằm trên tay Lăng Tiêu từ lúc nào, lúc này, y không chút do dự nào cho vào miệng, ăn.
Gã đàn ông sửng sốt, song cũng chỉ kịp nhìn Lăng Tiêu ngất đi.
Đám kỵ sĩ bên ngoài cũng tràn vào, nhìn cảnh tượng này cũng không biết ra sao mà làm, chỉ đành hỏi ý kiến gã đàn ông: “Thưa pháp sư, chúng ta nên xử lý hắn ta thế nào? Hay là….giết?”
Gã đàn ông nhìn hắc ám sắp bao trùm nơi này, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Mang đi”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro