Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Bạn Phòng Mới
2024-09-29 13:29:02
Diệp Tranh Lưu bị áp giải vào một gian phòng dành cho các lính gác trực, phòng được chia thành hai gian trong ngoài, từ gian trong vang ra tiếng sột soạt của trò đánh mạt chược, có lẽ là có người đang chơi bài.
Còn ở gian ngoài có hai tên ngục tốt, một cao một thấp, đang đun nước pha trà. Vừa thấy có người bước vào, chúng liền rót trà mời hai tên thị vệ áp giải.
Tên thị vệ đứng sau lưng Diệp Tranh Lưu ở phía bên trái cầm lấy chén trà rồi đưa cho nàng, sau đó lại tự rót thêm một chén nữa cho mình.
Diệp Tranh Lưu đã khô khát đến nỗi đôi môi nứt nẻ, nay được chén trà đưa đến trước mặt chẳng khác nào trời hạn gặp mưa rào. Nàng nếm thử, thấy nhiệt độ vừa phải liền ừng ực uống cạn.
Xét về thân phận mà nói, hành động của nàng quả có chút đường đột. Tên lính cao kều liếc nhìn Diệp Tranh Lưu một cái, rõ ràng mang theo vài phần kinh ngạc: “Nữ nhân? Sao nữ nhân lại được đưa đến đây?”
Tên thị vệ đáp lời bằng giọng khàn khàn: “Điểm linh rồi. Nàng là nữ tử, các ngươi hãy sắp xếp cho nàng một chỗ ở tiện lợi chút.”
“Tưởng dễ à?” Tên thấp kều phàn nàn: “Trong chỗ này đã sắp không còn chỗ trống nữa rồi. Hôm nay thuyền Phúc vừa cập bến, lát nữa lại có thêm một nhóm người mới. Ngươi tự vào mà xem, phòng nào cũng đã chật ních mười người tám người cả rồi, bây giờ làm gì còn chỗ trống?”
Tên thị vệ đáp: “Nàng là do Mộ công tử đích thân điểm linh.”
“...Mộ công tử à.” Giọng nói của tên thấp kều chợt trầm xuống: “Thế, nàng…”
Tên cao kều tiếp lời: “Phòng riêng thì chắc chắn là không có, chỗ này chưa từng có cái thứ đó. Lại thêm mấy ngày nữa người mới vào càng không thể xoay xở. Dù Mộ công tử có tự mình đến đây, ta cũng phải nói thế với người ấy.”
“Nhưng mà... muốn nói có nơi thanh tĩnh một chút thì... đúng là có một chỗ.”
Tên cao kều đầu không quay lại, chỉ dùng khóe mắt liếc nhanh về phía Diệp Tranh Lưu: “Nàng phải ở cùng với ‘Sói’, ‘Sói’ ngươi biết là ai chứ?”
…………
Các phòng trong đấu trường đối diện nhau, nền lát đá xanh không có vách tường. Ba phía đều là những tấm hàng rào bằng đá hẹp và nhỏ.
Diệp Tranh Lưu chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua liền cảm thấy gọi nơi này là "đấu trường" thực sự là đề cao quá, rõ ràng nơi quái quỷ này chẳng khác gì nhà ngục trong phim ảnh.
Phía sau mỗi cánh cửa, qua những lỗ nhỏ của hàng rào đều có những con người đang rạp người, nhìn trân trối ra bên ngoài. Khi Diệp Tranh Lưu đi ngang qua hành lang dài, những tiếng hô vang lên như sóng dậy: “Nữ nhân!”, “Nữ nhân kìa!” gần như vang vọng khắp cả lối đi.
Bên trái, bên phải, phía trước, phía sau... từng đôi mắt đỏ ngầu, xơ xác hiện ra từ những khuôn mặt bẩn thỉu, không hề che giấu mà nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Lưu.
Điều này khiến nàng không chút nghi ngờ rằng nếu lính ngục bây giờ tùy tiện quăng nàng vào một phòng nào đó, đêm nay nàng có thể bị người ta ăn thịt ngay khi đang sống sờ sờ.
Vì vậy, khi thấy ngục tốt đặc biệt sắp xếp cho nàng một chỗ ở, Diệp Tranh Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Đó là một gian phòng nằm ở góc khuất, vì không gian không đủ mà tương đối chật hẹp, đối diện cũng không có chỗ nào để xây thêm phòng giam tương tự.
Tốt rồi, ít nhất nàng không phải lo mỗi lần đi vệ sinh lại bị cả một dãy nam nhân đối diện nhìn chằm chằm.
Phải, đã sống trong thời cổ đại nhiều năm, yêu cầu cơ bản về cuộc sống của Diệp Tranh Lưu đã thấp đến mức không còn cả lớp che chắn nào nữa rồi.
Trong phòng trải đầy rơm rạ, góc tường có một chiếc bô sành, bên góc khác lỏng chỏng vài chiếc bình nước, bát đất, và mấy đôi đũa đen sì chẳng rõ màu vốn có. Ngoài ra, còn có một người đang nằm đó toàn thân đẫm mùi máu tanh, sống chết chưa rõ.
“Chính là nơi này.” Tên cao kều đẩy Diệp Tranh Lưu vào phòng. Hắn ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp, vẫn còn nét mũm mĩm của nàng, ánh mắt thoáng qua một chút thương xót.
“Hai bát đũa ta sẽ lấy cho ngươi một bộ mới, rơm rạ cũng sẽ thêm một đống. Ngươi còn muốn gì nữa có thể nói cho ta biết.”
Ngoài dự liệu của ngục tốt, cô gái nhỏ bé xinh đẹp này lại chẳng đòi hỏi thêm gì.
Nàng lặng lẽ dựa vào hàng rào, bình tĩnh nói: “Đa tạ, không cần gì nữa. Ta chỉ muốn biết Sói là ai?”
“Gọi hắn là Sói vì hắn hung dữ, tính sát nhân quá mạnh.” Tên cao kều trả lời: “Trong ngục không có phòng riêng, nhưng tất cả những ai ở cùng với hắn đều đã bị hắn giết.”
Diệp Tranh Lưu: “???”
Vậy mà các ngươi vẫn đưa ta vào ở chung với hắn? Quả là một ý kiến rất "tuyệt vời"!
Tên cao kều ho khan một tiếng, lảng tránh ánh mắt kinh ngạc của nàng rồi không nhịn được mà giải thích: “Hiện giờ hắn bị thương, sống chết chưa biết thế nào cho nên mới cho ngươi ở đây.”
Diệp Tranh Lưu theo đó suy nghĩ: “Ồ, vậy nếu hắn chết đi, thì phòng này…”
Tên ngục tốt cao kều: “...”
Hắn không biết thiếu nữ này đang nghĩ gì, nhưng nghe có vẻ rất nguy hiểm.
“Nếu vậy, chắc chắn sẽ có tân binh mới đến ở phòng này.” Tên cao kều lắng nghe tiếng động trong hành lang, xác nhận không có ai mới cẩn thận nói nhỏ: “Đấu trường ở đây cao cấp hơn so với Quần Ngọc Lâu, không phải ai cũng nể mặt Mộ công tử.”
“...Đa tạ.” Diệp Tranh Lưu đã hiểu ra.
Thấy nàng không có yêu cầu gì thêm, ngục tốt cầm đèn lồng xoay người rời khỏi góc nhỏ hẹp này.
Diệp Tranh Lưu đứng cách thiếu niên ba bước chân, lưng tựa vào hàng rào cẩn trọng quan sát “Sói”.
Gọi là “Sói” nhưng thực ra chỉ là một thiếu niên trông chừng mười bốn mười lăm tuổi.
Thiếu niên mê man không tỉnh, cuộn mình trên đống rơm rạ, dưới thân loang lổ những vệt máu tối đen đã đông lại và khô cứng trên lớp rơm.
Thiếu niên cũng gầy guộc, nhưng so với Diệp Tranh Lưu, dáng gầy của hắn toát lên sức mạnh rõ rệt hơn.
Diệp Tranh Lưu thì yếu đuối, còn hắn là gầy nhom nhưng rắn chắc. Diệp Tranh Lưu mảnh mai, còn hắn lại dẻo dai, nửa cổ tay của thiếu niên lộ ra ngoài, làn da căng cứng dưới lớp cơ bắp rõ ràng, lộ ra sức mạnh đầy nguy hiểm.
Một nửa gương mặt hắn bị che khuất bởi mái tóc rối nhưng sống mũi cao vút như lưỡi dao sắc bén chém ra khỏi lớp tóc cứng, đôi môi mỏng trắng bệch nứt nẻ. Mặc dù đang mê man nhưng đôi môi thiếu niên mím chặt, toát lên sự bướng bỉnh không thể che giấu.
Dưới thân “Sói” có một thanh kiếm mỏng, chuôi kiếm nằm ngay bên tay hắn, vỏ kiếm vứt qua một bên. Lưỡi kiếm sắc bén đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua, người ta đã có thể tưởng tượng ra tiếng rít của nó khi xé gió lao đi.
Xác nhận thiếu niên đang hôn mê sâu, Diệp Tranh Lưu mới cẩn thận tiến đến gần tháo thanh kiếm ra khỏi người hắn.
Sau khi ném thanh kiếm sang một góc phòng, nàng bắt đầu cởi bỏ y phục của thiếu niên kiểm tra vết thương.
Bởi lẽ, hiện giờ thiếu niên này là "thẻ phòng" duy nhất của nàng, tốt nhất là hắn không nên chết.
Nhưng là một con "sói" có tính sát nhân hùng hổ như vậy, hắn tốt nhất cũng không nên sống...
Còn ở gian ngoài có hai tên ngục tốt, một cao một thấp, đang đun nước pha trà. Vừa thấy có người bước vào, chúng liền rót trà mời hai tên thị vệ áp giải.
Tên thị vệ đứng sau lưng Diệp Tranh Lưu ở phía bên trái cầm lấy chén trà rồi đưa cho nàng, sau đó lại tự rót thêm một chén nữa cho mình.
Diệp Tranh Lưu đã khô khát đến nỗi đôi môi nứt nẻ, nay được chén trà đưa đến trước mặt chẳng khác nào trời hạn gặp mưa rào. Nàng nếm thử, thấy nhiệt độ vừa phải liền ừng ực uống cạn.
Xét về thân phận mà nói, hành động của nàng quả có chút đường đột. Tên lính cao kều liếc nhìn Diệp Tranh Lưu một cái, rõ ràng mang theo vài phần kinh ngạc: “Nữ nhân? Sao nữ nhân lại được đưa đến đây?”
Tên thị vệ đáp lời bằng giọng khàn khàn: “Điểm linh rồi. Nàng là nữ tử, các ngươi hãy sắp xếp cho nàng một chỗ ở tiện lợi chút.”
“Tưởng dễ à?” Tên thấp kều phàn nàn: “Trong chỗ này đã sắp không còn chỗ trống nữa rồi. Hôm nay thuyền Phúc vừa cập bến, lát nữa lại có thêm một nhóm người mới. Ngươi tự vào mà xem, phòng nào cũng đã chật ních mười người tám người cả rồi, bây giờ làm gì còn chỗ trống?”
Tên thị vệ đáp: “Nàng là do Mộ công tử đích thân điểm linh.”
“...Mộ công tử à.” Giọng nói của tên thấp kều chợt trầm xuống: “Thế, nàng…”
Tên cao kều tiếp lời: “Phòng riêng thì chắc chắn là không có, chỗ này chưa từng có cái thứ đó. Lại thêm mấy ngày nữa người mới vào càng không thể xoay xở. Dù Mộ công tử có tự mình đến đây, ta cũng phải nói thế với người ấy.”
“Nhưng mà... muốn nói có nơi thanh tĩnh một chút thì... đúng là có một chỗ.”
Tên cao kều đầu không quay lại, chỉ dùng khóe mắt liếc nhanh về phía Diệp Tranh Lưu: “Nàng phải ở cùng với ‘Sói’, ‘Sói’ ngươi biết là ai chứ?”
…………
Các phòng trong đấu trường đối diện nhau, nền lát đá xanh không có vách tường. Ba phía đều là những tấm hàng rào bằng đá hẹp và nhỏ.
Diệp Tranh Lưu chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua liền cảm thấy gọi nơi này là "đấu trường" thực sự là đề cao quá, rõ ràng nơi quái quỷ này chẳng khác gì nhà ngục trong phim ảnh.
Phía sau mỗi cánh cửa, qua những lỗ nhỏ của hàng rào đều có những con người đang rạp người, nhìn trân trối ra bên ngoài. Khi Diệp Tranh Lưu đi ngang qua hành lang dài, những tiếng hô vang lên như sóng dậy: “Nữ nhân!”, “Nữ nhân kìa!” gần như vang vọng khắp cả lối đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trái, bên phải, phía trước, phía sau... từng đôi mắt đỏ ngầu, xơ xác hiện ra từ những khuôn mặt bẩn thỉu, không hề che giấu mà nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Lưu.
Điều này khiến nàng không chút nghi ngờ rằng nếu lính ngục bây giờ tùy tiện quăng nàng vào một phòng nào đó, đêm nay nàng có thể bị người ta ăn thịt ngay khi đang sống sờ sờ.
Vì vậy, khi thấy ngục tốt đặc biệt sắp xếp cho nàng một chỗ ở, Diệp Tranh Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Đó là một gian phòng nằm ở góc khuất, vì không gian không đủ mà tương đối chật hẹp, đối diện cũng không có chỗ nào để xây thêm phòng giam tương tự.
Tốt rồi, ít nhất nàng không phải lo mỗi lần đi vệ sinh lại bị cả một dãy nam nhân đối diện nhìn chằm chằm.
Phải, đã sống trong thời cổ đại nhiều năm, yêu cầu cơ bản về cuộc sống của Diệp Tranh Lưu đã thấp đến mức không còn cả lớp che chắn nào nữa rồi.
Trong phòng trải đầy rơm rạ, góc tường có một chiếc bô sành, bên góc khác lỏng chỏng vài chiếc bình nước, bát đất, và mấy đôi đũa đen sì chẳng rõ màu vốn có. Ngoài ra, còn có một người đang nằm đó toàn thân đẫm mùi máu tanh, sống chết chưa rõ.
“Chính là nơi này.” Tên cao kều đẩy Diệp Tranh Lưu vào phòng. Hắn ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp, vẫn còn nét mũm mĩm của nàng, ánh mắt thoáng qua một chút thương xót.
“Hai bát đũa ta sẽ lấy cho ngươi một bộ mới, rơm rạ cũng sẽ thêm một đống. Ngươi còn muốn gì nữa có thể nói cho ta biết.”
Ngoài dự liệu của ngục tốt, cô gái nhỏ bé xinh đẹp này lại chẳng đòi hỏi thêm gì.
Nàng lặng lẽ dựa vào hàng rào, bình tĩnh nói: “Đa tạ, không cần gì nữa. Ta chỉ muốn biết Sói là ai?”
“Gọi hắn là Sói vì hắn hung dữ, tính sát nhân quá mạnh.” Tên cao kều trả lời: “Trong ngục không có phòng riêng, nhưng tất cả những ai ở cùng với hắn đều đã bị hắn giết.”
Diệp Tranh Lưu: “???”
Vậy mà các ngươi vẫn đưa ta vào ở chung với hắn? Quả là một ý kiến rất "tuyệt vời"!
Tên cao kều ho khan một tiếng, lảng tránh ánh mắt kinh ngạc của nàng rồi không nhịn được mà giải thích: “Hiện giờ hắn bị thương, sống chết chưa biết thế nào cho nên mới cho ngươi ở đây.”
Diệp Tranh Lưu theo đó suy nghĩ: “Ồ, vậy nếu hắn chết đi, thì phòng này…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên ngục tốt cao kều: “...”
Hắn không biết thiếu nữ này đang nghĩ gì, nhưng nghe có vẻ rất nguy hiểm.
“Nếu vậy, chắc chắn sẽ có tân binh mới đến ở phòng này.” Tên cao kều lắng nghe tiếng động trong hành lang, xác nhận không có ai mới cẩn thận nói nhỏ: “Đấu trường ở đây cao cấp hơn so với Quần Ngọc Lâu, không phải ai cũng nể mặt Mộ công tử.”
“...Đa tạ.” Diệp Tranh Lưu đã hiểu ra.
Thấy nàng không có yêu cầu gì thêm, ngục tốt cầm đèn lồng xoay người rời khỏi góc nhỏ hẹp này.
Diệp Tranh Lưu đứng cách thiếu niên ba bước chân, lưng tựa vào hàng rào cẩn trọng quan sát “Sói”.
Gọi là “Sói” nhưng thực ra chỉ là một thiếu niên trông chừng mười bốn mười lăm tuổi.
Thiếu niên mê man không tỉnh, cuộn mình trên đống rơm rạ, dưới thân loang lổ những vệt máu tối đen đã đông lại và khô cứng trên lớp rơm.
Thiếu niên cũng gầy guộc, nhưng so với Diệp Tranh Lưu, dáng gầy của hắn toát lên sức mạnh rõ rệt hơn.
Diệp Tranh Lưu thì yếu đuối, còn hắn là gầy nhom nhưng rắn chắc. Diệp Tranh Lưu mảnh mai, còn hắn lại dẻo dai, nửa cổ tay của thiếu niên lộ ra ngoài, làn da căng cứng dưới lớp cơ bắp rõ ràng, lộ ra sức mạnh đầy nguy hiểm.
Một nửa gương mặt hắn bị che khuất bởi mái tóc rối nhưng sống mũi cao vút như lưỡi dao sắc bén chém ra khỏi lớp tóc cứng, đôi môi mỏng trắng bệch nứt nẻ. Mặc dù đang mê man nhưng đôi môi thiếu niên mím chặt, toát lên sự bướng bỉnh không thể che giấu.
Dưới thân “Sói” có một thanh kiếm mỏng, chuôi kiếm nằm ngay bên tay hắn, vỏ kiếm vứt qua một bên. Lưỡi kiếm sắc bén đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua, người ta đã có thể tưởng tượng ra tiếng rít của nó khi xé gió lao đi.
Xác nhận thiếu niên đang hôn mê sâu, Diệp Tranh Lưu mới cẩn thận tiến đến gần tháo thanh kiếm ra khỏi người hắn.
Sau khi ném thanh kiếm sang một góc phòng, nàng bắt đầu cởi bỏ y phục của thiếu niên kiểm tra vết thương.
Bởi lẽ, hiện giờ thiếu niên này là "thẻ phòng" duy nhất của nàng, tốt nhất là hắn không nên chết.
Nhưng là một con "sói" có tính sát nhân hùng hổ như vậy, hắn tốt nhất cũng không nên sống...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro