Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Cờ Đầm Lầy
2024-09-29 13:29:02
Toàn thân nam nhân bỗng nhiên phồng lên một lớp bùn lầy mềm nhũn.
Lớp bùn này dày đến cả thước, dính nhớp và mềm lỏng, không thể đâm thủng hay chém rách, bao bọc quanh người gã như một tấm giáp tự nhiên, bảo vệ cho gã khỏi mọi nguy hiểm, tác dụng thậm chí còn vượt xa áo giáp da thuộc.
[Thẻ bài vật thể: Đầm Lầy, kỹ năng “Giáp bùn” khởi động.
Năng lực: Khi chủ thẻ bài bị tấn công, toàn thân chủ thẻ bài sẽ kết ra một lớp bùn lầy, bảo vệ toàn bộ yếu huyệt của chủ thẻ bài.]
Thực ra ngay từ khi Diệp Tranh Lưu khởi động kỹ năng hai của Đỗ Mục, đối thủ đã sớm kích hoạt kỹ năng "Giáp bùn."
Vậy nên, khi thời gian bị làm chậm lại trong khoảnh khắc nàng ra tay, giáp bùn của đối thủ cũng đồng thời hình thành.
Năm giây vàng ngọc trôi qua trong chớp mắt, dòng chảy thời gian nhanh chóng trở lại bình thường.
Diệp Tranh Lưu nghiến chặt răng, cố gắng rút thanh kiếm nhẹ của mình ra khỏi sự dính chặt từ lớp bùn lầy như đầm lầy nuốt chửng, đồng thời nhanh chóng lùi bước.
Không phải nàng không muốn tiếp tục giữ vị trí cạnh đối phương, chờ cơ hội thích hợp. Mà chỉ cần chậm một chút thôi, nàng sẽ bị cuốn vào lớp bùn hộ thân của đối thủ đang không ngừng phình to.
Diệp Tranh Lưu chẳng giống như đối phương, kẻ có thể hô hấp thoải mái ngay giữa đầm lầy mà mình tạo ra.
Nếu để lớp bùn lầy phủ lên miệng và mũi nàng, Diệp Tranh Lưu sẽ chỉ có một kết cục duy nhất: bị ngạt thở mà chết.
Nàng nhanh chóng bật lùi ba bước, chỉ thấy lớp bùn lầy quanh thân nam nhân Đầm Lầy đã dày đến mức gần như tạo thành một hình cầu trọn vẹn, nhưng ngay sau đó, nó từ từ co lại và tiêu tan dần dần.
Trong thoáng chốc ngắn ngủi ấy, Diệp Tranh Lưu liếc mắt nhìn thanh kiếm nhẹ của mình, thấy từng giọt bùn nhễ nhại đang từ mũi kiếm rơi xuống.
Trên thanh kiếm của nàng chỉ còn lại mũi kiếm với một vệt máu mờ nhạt, mang sắc đỏ nhạt.
Hiển nhiên, nhát kiếm vừa rồi không phải hoàn toàn vô dụng, nàng đã đâm trúng đối phương. Tuy nhiên, so với lớp phòng thủ kiên cố của địch, nàng vẫn chậm một nhịp.
Lỡ mất cơ hội trời ban như vậy thực khiến người ta tiếc nuối khôn nguôi.
Diệp Tranh Lưu âm thầm than thở trong lòng nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo từng động tĩnh của đối thủ. Nàng hiểu rất rõ, thời gian sắp tới tuyệt đối không dễ dàng gì.
Quả nhiên, khi lớp bùn quanh thân nam nhân Đầm Lầy vừa rút đi một nửa, gã lập tức không chút do dự mà phóng tới Diệp Tranh Lưu một loạt đạn bùn, khiến nàng bị truy đuổi khắp sàn đấu như một con thỏ không ngừng nhảy nhót thoát thân.
Nếu không phải nhờ những ngày qua, Diệp Tranh Lưu ngày ngày kéo Sát Hồn ra làm bạn tập luyện, từ đó mà tăng cường đáng kể cả khả năng phản xạ lẫn sức bền, nàng tuyệt đối không thể duy trì được lâu như vậy.
Đối thủ như nam nhân Đầm Lầy, chỉ cần đứng yên tại chỗ đã hóa thành một pháo đài di động. Đấu với hạng người này, Diệp Tranh Lưu chỉ muốn báo cáo lên quan viên rằng đối thủ đã gian lận.
Vừa chờ đợi Mười năm một giấc mộng Dương Châu hồi chiêu, vừa chuẩn bị tinh thần cho khả năng phải rút thẻ bài. Trong tình huống khẩn cấp, nàng sẵn sàng sử dụng cơ hội rút thẻ duy nhất từ chín lần đã tích lũy được.
Nam nhân Đầm Lầy liên tục phóng ra từng loạt bùn đạn, còn Diệp Tranh Lưu thì cứ thế mà lần lượt tránh né.
Sau khoảng bốn năm phút chạy nhảy khắp sàn đấu, vô tình nàng quay đầu lại bỗng nhận ra rằng viền ngoài của kết giới khí trong hình vuông đã bị những vệt bùn do Đầm Lầy Nam tạo ra vẽ thành một đường vuông vức.
Không ngờ rằng, trong vô thức, nàng đã bị đuổi chạy vòng quanh khắp sàn đấu bởi những loạt đạn bùn của gã.
Những vũng bùn dưới chân vẫn không ngừng sôi sục, giống như những sinh vật dính nhớp đang nhấp nhô trên mặt đất.
Do cẩn trọng, Diệp Tranh Lưu không dám dẫm vào chỗ nào đã bị bùn phủ, khiến không gian tránh né của nàng bị thu hẹp đáng kể.
Khi nàng đang tập trung quan sát quỹ đạo của loạt bùn kế tiếp từ tay nam nhân Đầm Lầy, đột nhiên cổ tay gã nghiêng đi rõ ràng.
Đường bùn mới phóng ra, so với vị trí hiện tại của Diệp Tranh Lưu lệch đi đến bảy tám chục độ, còn chưa kịp chạm vào viền ngoài của kết giới khí đã rơi phịch xuống mặt đất.
Đợt tấn công này không đủ gây tổn thương, thậm chí không chạm đến mép áo của Diệp Tranh Lưu, thế nhưng trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy một cơn rùng mình.
Người này đang làm gì đây?
Chẳng lẽ gã đã nhận ra rằng nàng không dám chạm vào bùn nên muốn lấp đầy mặt đất bằng bùn sao?
Không đúng, nếu bùn vô dụng, nàng chỉ cần dẫm lên một lần là đủ lật tẩy cái trò đánh lừa đơn giản này. Gã cũng chẳng việc gì phải mất thời gian để bày vẽ một vở diễn chậm chạp như vậy.
Nếu như bùn vẫn có tác dụng ngay cả khi đã rơi xuống đất, đáng lý gã phải phóng đầy bùn khắp sàn đấu từ đầu, chẳng cần phải đuổi nàng liên tục như thế.
Khi Diệp Tranh Lưu còn đang suy tư, nam nhân đã nhanh chóng đánh thêm tám quả bùn xuống mặt đất.
Trước tiên, bốn quả rơi quanh thân gã định hình thành một viền vuông nhỏ, rồi tiếp theo là bốn điểm lấp đầy các đường nối, khiến bốn cạnh mỗi cạnh đều có ba viên bùn, tạo thành một hình vuông chỉnh tề.
Giả như hình vuông này không xuất hiện trong một tình thế nghiêm trọng như hiện tại, có lẽ Diệp Tranh Lưu sẽ nghĩ đây là một bài toán tiểu học.
Nhưng lúc này…
Diệp Tranh Lưu nhìn vị trí của tám viên bùn, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm.
Hình dạng này…
Nàng ngước đầu lên, phát hiện nam nhân quả nhiên đang đứng ở chính giữa sàn đấu.
Lẽ thường mà nói, một pháo đài đứng yên như nam nhân Đầm Lầy, tựa lưng vào khí tường mới là vị trí an toàn nhất. Việc gã lựa chọn đứng giữa sân, chẳng lẽ là vì…
Nếu vậy thì… chờ đã, không phải chứ…
Đôi mắt của Diệp Tranh Lưu mở to, không chút do dự, nàng lao mình thẳng về phía nam nhân. Lúc này, kỹ năng Mười năm một giấc mộng Dương Châu của nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng nàng không còn tâm trí để suy nghĩ nữa.
Nam nhân Đầm Lầy lạnh lùng nhìn Diệp Tranh Lưu, ánh mắt vẫn tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
Thấy nàng với thế trận hoàn toàn lộ sơ hở, trực tiếp lao thẳng về phía chân mình, khuôn mặt cứng như đá của gã cuối cùng cũng nở một nụ cười khinh miệt, đây là lần đầu tiên kể từ khi trận đấu bắt đầu.
Gã có đôi chút ngạc nhiên, không ngờ đối thủ có thể nhìn ra điểm then chốt của chiêu thức này.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng đã nhận ra quá muộn rồi.
Dù tiểu cô nương này có nhiều mánh khóe, vừa rồi thậm chí khiến ý thức và hành động của gã trở nên trì độn, lơ mơ như thể đang nằm mộng, suýt chút nữa đã gục ngã. Dù có giáp bùn bảo vệ, nàng vẫn đâm trúng một chút thịt da của gã.
Thế nhưng, đó cũng là tất cả những gì nàng có thể làm.
Nam nhân chầm chậm nâng tay lên, gốc bàn tay hướng xuống, thẳng tắp nhắm vào khoảng cách nửa tấc trước mũi chân bắn ra một đường bùn.
Tiếng bùn bắn xuống mặt đất vang lên tạch tạch, như một quân cờ cuối cùng đã an vị, đồng thời cũng như trái tim của Diệp Tranh Lưu rơi xuống vực sâu.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả sàn đấu bỗng chốc trào lên một lớp bùn nhầy nhụa, phun ra những bọt khí hôi thối. Bùn lầy tức khắc dâng lên tới tận bắp chân của Diệp Tranh Lưu khiến nàng không còn lối thoát.
Vốn dĩ bùn này không hình không dạng, nhưng lúc này lại như mọc ra hàng ngàn cánh tay vô hình. Những bàn tay ấy bám chặt lấy bắp chân của Diệp Tranh Lưu, kéo mạnh xuống hệt như muốn kéo nàng chìm sâu vào đáy.
Bùn dày đến cả tấc, và chỉ sau một cái giãy giụa vô thức, bùn đã dâng lên tới tận bụng của Diệp Tranh Lưu.
[Thẻ Vật thể: Đầm Lầy, kỹ năng "Cờ đầm lầy" kích hoạt.
Năng lực: Cờ có quân cờ, bùn có hạt bùn. Khi hạt bùn được dùng để vạch ra ranh giới của bàn cờ, và quân cờ được đặt lên các vị trí trọng yếu của cờ bàn, đầm lầy sẽ được triệu hồi trong phạm vi bàn cờ.]
Có một kỹ năng đáng sợ như vậy, bảo sao nam nhân này có thể liên tiếp thắng tám mươi tư trận.
Phải nói rằng, "Đầm Lầy" không phải là một thẻ bài quá mạnh mẽ.
Khả năng tấn công ban đầu yếu kém, thời gian kích hoạt lại quá dài, mà trong thời gian đó, người thi triển chỉ là một pháo đài bất động…
Nhưng trong một không gian bị phong tỏa bởi khí tường không thể chạy trốn, không thể rút lui như hiện tại, sức mạnh của nó trở nên vô song.
Nó có thể tấn công, phòng thủ, chống chịu, và thậm chí còn sở hữu kỹ năng hủy diệt toàn bộ sàn đấu. Trừ khi đối thủ có thể ngay từ đầu hạ gục gã trong nháy mắt, hoặc có thể bay lên trời, nếu không, thật khó để làm gì hơn trước mặt nam nhân Đầm Lầy này.
Lớp bùn này dày đến cả thước, dính nhớp và mềm lỏng, không thể đâm thủng hay chém rách, bao bọc quanh người gã như một tấm giáp tự nhiên, bảo vệ cho gã khỏi mọi nguy hiểm, tác dụng thậm chí còn vượt xa áo giáp da thuộc.
[Thẻ bài vật thể: Đầm Lầy, kỹ năng “Giáp bùn” khởi động.
Năng lực: Khi chủ thẻ bài bị tấn công, toàn thân chủ thẻ bài sẽ kết ra một lớp bùn lầy, bảo vệ toàn bộ yếu huyệt của chủ thẻ bài.]
Thực ra ngay từ khi Diệp Tranh Lưu khởi động kỹ năng hai của Đỗ Mục, đối thủ đã sớm kích hoạt kỹ năng "Giáp bùn."
Vậy nên, khi thời gian bị làm chậm lại trong khoảnh khắc nàng ra tay, giáp bùn của đối thủ cũng đồng thời hình thành.
Năm giây vàng ngọc trôi qua trong chớp mắt, dòng chảy thời gian nhanh chóng trở lại bình thường.
Diệp Tranh Lưu nghiến chặt răng, cố gắng rút thanh kiếm nhẹ của mình ra khỏi sự dính chặt từ lớp bùn lầy như đầm lầy nuốt chửng, đồng thời nhanh chóng lùi bước.
Không phải nàng không muốn tiếp tục giữ vị trí cạnh đối phương, chờ cơ hội thích hợp. Mà chỉ cần chậm một chút thôi, nàng sẽ bị cuốn vào lớp bùn hộ thân của đối thủ đang không ngừng phình to.
Diệp Tranh Lưu chẳng giống như đối phương, kẻ có thể hô hấp thoải mái ngay giữa đầm lầy mà mình tạo ra.
Nếu để lớp bùn lầy phủ lên miệng và mũi nàng, Diệp Tranh Lưu sẽ chỉ có một kết cục duy nhất: bị ngạt thở mà chết.
Nàng nhanh chóng bật lùi ba bước, chỉ thấy lớp bùn lầy quanh thân nam nhân Đầm Lầy đã dày đến mức gần như tạo thành một hình cầu trọn vẹn, nhưng ngay sau đó, nó từ từ co lại và tiêu tan dần dần.
Trong thoáng chốc ngắn ngủi ấy, Diệp Tranh Lưu liếc mắt nhìn thanh kiếm nhẹ của mình, thấy từng giọt bùn nhễ nhại đang từ mũi kiếm rơi xuống.
Trên thanh kiếm của nàng chỉ còn lại mũi kiếm với một vệt máu mờ nhạt, mang sắc đỏ nhạt.
Hiển nhiên, nhát kiếm vừa rồi không phải hoàn toàn vô dụng, nàng đã đâm trúng đối phương. Tuy nhiên, so với lớp phòng thủ kiên cố của địch, nàng vẫn chậm một nhịp.
Lỡ mất cơ hội trời ban như vậy thực khiến người ta tiếc nuối khôn nguôi.
Diệp Tranh Lưu âm thầm than thở trong lòng nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo từng động tĩnh của đối thủ. Nàng hiểu rất rõ, thời gian sắp tới tuyệt đối không dễ dàng gì.
Quả nhiên, khi lớp bùn quanh thân nam nhân Đầm Lầy vừa rút đi một nửa, gã lập tức không chút do dự mà phóng tới Diệp Tranh Lưu một loạt đạn bùn, khiến nàng bị truy đuổi khắp sàn đấu như một con thỏ không ngừng nhảy nhót thoát thân.
Nếu không phải nhờ những ngày qua, Diệp Tranh Lưu ngày ngày kéo Sát Hồn ra làm bạn tập luyện, từ đó mà tăng cường đáng kể cả khả năng phản xạ lẫn sức bền, nàng tuyệt đối không thể duy trì được lâu như vậy.
Đối thủ như nam nhân Đầm Lầy, chỉ cần đứng yên tại chỗ đã hóa thành một pháo đài di động. Đấu với hạng người này, Diệp Tranh Lưu chỉ muốn báo cáo lên quan viên rằng đối thủ đã gian lận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa chờ đợi Mười năm một giấc mộng Dương Châu hồi chiêu, vừa chuẩn bị tinh thần cho khả năng phải rút thẻ bài. Trong tình huống khẩn cấp, nàng sẵn sàng sử dụng cơ hội rút thẻ duy nhất từ chín lần đã tích lũy được.
Nam nhân Đầm Lầy liên tục phóng ra từng loạt bùn đạn, còn Diệp Tranh Lưu thì cứ thế mà lần lượt tránh né.
Sau khoảng bốn năm phút chạy nhảy khắp sàn đấu, vô tình nàng quay đầu lại bỗng nhận ra rằng viền ngoài của kết giới khí trong hình vuông đã bị những vệt bùn do Đầm Lầy Nam tạo ra vẽ thành một đường vuông vức.
Không ngờ rằng, trong vô thức, nàng đã bị đuổi chạy vòng quanh khắp sàn đấu bởi những loạt đạn bùn của gã.
Những vũng bùn dưới chân vẫn không ngừng sôi sục, giống như những sinh vật dính nhớp đang nhấp nhô trên mặt đất.
Do cẩn trọng, Diệp Tranh Lưu không dám dẫm vào chỗ nào đã bị bùn phủ, khiến không gian tránh né của nàng bị thu hẹp đáng kể.
Khi nàng đang tập trung quan sát quỹ đạo của loạt bùn kế tiếp từ tay nam nhân Đầm Lầy, đột nhiên cổ tay gã nghiêng đi rõ ràng.
Đường bùn mới phóng ra, so với vị trí hiện tại của Diệp Tranh Lưu lệch đi đến bảy tám chục độ, còn chưa kịp chạm vào viền ngoài của kết giới khí đã rơi phịch xuống mặt đất.
Đợt tấn công này không đủ gây tổn thương, thậm chí không chạm đến mép áo của Diệp Tranh Lưu, thế nhưng trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy một cơn rùng mình.
Người này đang làm gì đây?
Chẳng lẽ gã đã nhận ra rằng nàng không dám chạm vào bùn nên muốn lấp đầy mặt đất bằng bùn sao?
Không đúng, nếu bùn vô dụng, nàng chỉ cần dẫm lên một lần là đủ lật tẩy cái trò đánh lừa đơn giản này. Gã cũng chẳng việc gì phải mất thời gian để bày vẽ một vở diễn chậm chạp như vậy.
Nếu như bùn vẫn có tác dụng ngay cả khi đã rơi xuống đất, đáng lý gã phải phóng đầy bùn khắp sàn đấu từ đầu, chẳng cần phải đuổi nàng liên tục như thế.
Khi Diệp Tranh Lưu còn đang suy tư, nam nhân đã nhanh chóng đánh thêm tám quả bùn xuống mặt đất.
Trước tiên, bốn quả rơi quanh thân gã định hình thành một viền vuông nhỏ, rồi tiếp theo là bốn điểm lấp đầy các đường nối, khiến bốn cạnh mỗi cạnh đều có ba viên bùn, tạo thành một hình vuông chỉnh tề.
Giả như hình vuông này không xuất hiện trong một tình thế nghiêm trọng như hiện tại, có lẽ Diệp Tranh Lưu sẽ nghĩ đây là một bài toán tiểu học.
Nhưng lúc này…
Diệp Tranh Lưu nhìn vị trí của tám viên bùn, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm.
Hình dạng này…
Nàng ngước đầu lên, phát hiện nam nhân quả nhiên đang đứng ở chính giữa sàn đấu.
Lẽ thường mà nói, một pháo đài đứng yên như nam nhân Đầm Lầy, tựa lưng vào khí tường mới là vị trí an toàn nhất. Việc gã lựa chọn đứng giữa sân, chẳng lẽ là vì…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu vậy thì… chờ đã, không phải chứ…
Đôi mắt của Diệp Tranh Lưu mở to, không chút do dự, nàng lao mình thẳng về phía nam nhân. Lúc này, kỹ năng Mười năm một giấc mộng Dương Châu của nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng nàng không còn tâm trí để suy nghĩ nữa.
Nam nhân Đầm Lầy lạnh lùng nhìn Diệp Tranh Lưu, ánh mắt vẫn tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
Thấy nàng với thế trận hoàn toàn lộ sơ hở, trực tiếp lao thẳng về phía chân mình, khuôn mặt cứng như đá của gã cuối cùng cũng nở một nụ cười khinh miệt, đây là lần đầu tiên kể từ khi trận đấu bắt đầu.
Gã có đôi chút ngạc nhiên, không ngờ đối thủ có thể nhìn ra điểm then chốt của chiêu thức này.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng đã nhận ra quá muộn rồi.
Dù tiểu cô nương này có nhiều mánh khóe, vừa rồi thậm chí khiến ý thức và hành động của gã trở nên trì độn, lơ mơ như thể đang nằm mộng, suýt chút nữa đã gục ngã. Dù có giáp bùn bảo vệ, nàng vẫn đâm trúng một chút thịt da của gã.
Thế nhưng, đó cũng là tất cả những gì nàng có thể làm.
Nam nhân chầm chậm nâng tay lên, gốc bàn tay hướng xuống, thẳng tắp nhắm vào khoảng cách nửa tấc trước mũi chân bắn ra một đường bùn.
Tiếng bùn bắn xuống mặt đất vang lên tạch tạch, như một quân cờ cuối cùng đã an vị, đồng thời cũng như trái tim của Diệp Tranh Lưu rơi xuống vực sâu.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả sàn đấu bỗng chốc trào lên một lớp bùn nhầy nhụa, phun ra những bọt khí hôi thối. Bùn lầy tức khắc dâng lên tới tận bắp chân của Diệp Tranh Lưu khiến nàng không còn lối thoát.
Vốn dĩ bùn này không hình không dạng, nhưng lúc này lại như mọc ra hàng ngàn cánh tay vô hình. Những bàn tay ấy bám chặt lấy bắp chân của Diệp Tranh Lưu, kéo mạnh xuống hệt như muốn kéo nàng chìm sâu vào đáy.
Bùn dày đến cả tấc, và chỉ sau một cái giãy giụa vô thức, bùn đã dâng lên tới tận bụng của Diệp Tranh Lưu.
[Thẻ Vật thể: Đầm Lầy, kỹ năng "Cờ đầm lầy" kích hoạt.
Năng lực: Cờ có quân cờ, bùn có hạt bùn. Khi hạt bùn được dùng để vạch ra ranh giới của bàn cờ, và quân cờ được đặt lên các vị trí trọng yếu của cờ bàn, đầm lầy sẽ được triệu hồi trong phạm vi bàn cờ.]
Có một kỹ năng đáng sợ như vậy, bảo sao nam nhân này có thể liên tiếp thắng tám mươi tư trận.
Phải nói rằng, "Đầm Lầy" không phải là một thẻ bài quá mạnh mẽ.
Khả năng tấn công ban đầu yếu kém, thời gian kích hoạt lại quá dài, mà trong thời gian đó, người thi triển chỉ là một pháo đài bất động…
Nhưng trong một không gian bị phong tỏa bởi khí tường không thể chạy trốn, không thể rút lui như hiện tại, sức mạnh của nó trở nên vô song.
Nó có thể tấn công, phòng thủ, chống chịu, và thậm chí còn sở hữu kỹ năng hủy diệt toàn bộ sàn đấu. Trừ khi đối thủ có thể ngay từ đầu hạ gục gã trong nháy mắt, hoặc có thể bay lên trời, nếu không, thật khó để làm gì hơn trước mặt nam nhân Đầm Lầy này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro