Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Đối Thủ Có Thẻ...
2024-09-29 13:29:02
Sát Hồn vừa rời đi, trong phòng giam chỉ còn lại một mình Diệp Tranh Lưu.
Nhàn rỗi không có việc gì làm lại chẳng có bạn tù để cùng luyện tập, nàng đành nhặt vài cọng rơm, cắt ngắn, rồi theo trí nhớ của mình bắt đầu vẽ lại toàn bộ bản đồ địa hình của hòn đảo lên nền đất đá xanh.
Dựa vào kỹ năng thứ nhất của Đỗ Mục, Diệp Tranh Lưu đã lợi dụng những khoảng thời gian rảnh rỗi sau các trận đấu, để tái hiện lại gần như toàn bộ bản đồ địa hình của hòn đảo.
Hiện tại, không những nàng đã nắm rõ vị trí của vài nhân vật quan trọng cùng chỗ ở và nơi làm việc của họ trên đảo, mà thậm chí còn tái hiện được những chi tiết nội thất của một số địa điểm trọng yếu.
Nhìn vào bản đồ đơn giản tự chế, Diệp Tranh Lưu bắt đầu suy tính cho kế hoạch chạy trốn.
Nghị sự đường, Đại thư phòng, Quần Ngọc Lâu, đấu sở, Đấu trường, phòng thị vệ, nhà bếp…
Cùng với mỗi cọng rơm đại diện cho các địa điểm lần lượt được đặt lên mặt đất, ánh mắt Diệp Tranh Lưu cũng dần trở nên bình tĩnh và tập trung.
Những khả năng và giả thiết khác nhau lần lượt được triển khai trong tâm trí nàng. Diệp Tranh Lưu cẩn trọng thêm thông tin vừa mới biết vào kế hoạch, tựa như một kỳ thủ cẩn thận đặt từng quân cờ lên bàn cờ.
Hiện tại, Mộ Dao Quang đã có quyền chọn người từ đấu sở, rất có khả năng hắn sẽ chọn đưa nàng ra ngoài, nàng phải cân nhắc đến khả năng này.
Trong đấu sở này, nhãn hiệu đặc biệt nhất của Diệp Tranh Lưu không phải là "Đấu giả", mà là "nữ nhân."
Nếu nàng có thể dùng điểm này làm quân cờ, vận dụng thuật nói chuyện để khiến Mộ Dao Quang đưa nàng đến ở tạm tại Quần Ngọc Lâu, thì dựa theo lực lượng bảo vệ nơi đó, nàng hoàn toàn có thể lách qua hệ thống bảo vệ, giành lấy một ít phạm vi hành động tự do.
Quần Ngọc Lâu quả thực là một nơi tuyệt hảo, các vị khách quý đến đảo tiêu khiển phần lớn đều ngụ gần Quần Ngọc Lâu. Nếu nàng muốn gây náo động trên đảo, chỉ cần phóng một mồi lửa tại Quần Ngọc Lâu là đủ.
Các loại dầu dễ cháy và củi có thể tìm thấy trong nhà bếp, việc vận chuyển và tích trữ cần một ít thủ đoạn nhưng cũng không quá khó khăn.
Tuy nhiên, hòn đảo này bốn bề là biển, muốn chạy thoát chắc chắn phải dựa vào thuyền. Muốn cuộc náo động đủ lớn để ép bến thuyền cho thuyền xuất cảng, chỉ một mồi lửa ở Quần Ngọc Lâu là chưa đủ.
Quả nhiên, phải có nội ứng ngoại hợp, chặn giết ngục tốt, thả hết đám tử tù trong đấu sở này ra mới ổn.
Thả lũ dã thú bị giam cầm ấy ra, trật tự trên đảo chắc chắn sẽ tan vỡ trong chốc lát.
Khi ấy, đám khách quý đến đảo sẽ đổ dồn sự tức giận lên đảo chủ, còn lũ Đấu giả tán loạn chạy trốn khắp nơi sẽ làm đảo lộn mọi thứ trên đảo, và nàng sẽ nhân cơ hội này tiến thẳng đến bến thuyền phía Tây... Không, phải đến bến thuyền phía Đông mới đúng.
Thuyền ở bến thuyền phía Tây là thuyền công của đảo, khi đón khách quý rời đảo, họ chắc chắn sẽ không quên lục soát kỹ lưỡng từng chiếc thuyền trước sau, cắt đứt mọi khả năng để những bí mật trên đảo bị lộ ra ngoài.
Chỉ có bến thuyền phía Đông là nơi neo đậu thuyền của các khách quý.
Những kẻ này không hề hay biết rằng ngoài vẻ đẹp trụy lạc của Phù Sinh Đảo, nơi đây còn ẩn chứa nhiều điều bí mật khác. Trong cơn hoảng loạn, họ chắc chắn chỉ nghĩ đến việc mau chóng rời khỏi đảo mà không bận tâm lục soát kỹ thuyền. Nếu nàng có thể trốn lên một chiếc thuyền như thế, kế hoạch coi như đã thành công được một nửa.
Tất nhiên, nàng cũng cần tính đến các tình huống bất ngờ có thể xảy ra trong quá trình hành động.
Như việc trên đảo rất có thể sẽ xuất hiện một kẻ có khả năng sử dụng thẻ bài để truy tìm thủ phạm;
Nếu đám khách quý không quan trọng như nàng nghĩ, phản ứng đầu tiên của đảo chủ có thể không phải là đưa họ đi, mà là phong tỏa toàn đảo ngay lập tức;
Thêm nữa, đám tử tù trong đấu sở này, mỗi kẻ đều có mưu đồ riêng, cho dù có mở cửa lao ra chưa chắc bọn chúng đã chạy trốn. Có lẽ cần phải bức bách, chẳng bằng không làm thì thôi, đã làm thì phóng hỏa thiêu cháy lao ngục, buộc chúng phải chạy ra...
Diệp Tranh Lưu cẩn thận suy nghĩ kỹ mọi khả năng có thể xảy ra, mỗi khi xác nhận một phương án khả thi, nàng lại đặt một cọng rơm xuống nền đá xanh.
Đối với kế hoạch này, Diệp Tranh Lưu đánh dấu nó bằng con số "⑥" to tướng trong tâm trí.
Đây là phương án dự phòng số sáu của nàng.
Vì suy nghĩ quá nhập tâm, Diệp Tranh Lưu suýt chút nữa không nghe thấy tiếng bước chân của ngục tốt.
Ngục tốt đứng trước cửa phòng giam của nàng, tức tối dùng xiềng xích gõ lên song sắt. Diệp Tranh Lưu luống cuống thu gom đống rơm lại, ngước đầu đầy thắc mắc nhìn lên: "?"
"Tới lượt ngươi." Ngục tốt hằm hằm nói: "Ra đấu."
Gì cơ, đến lượt nàng sao?
Vậy lần rút bài thứ mười mà nàng còn thiếu chẳng phải…
Hệ thống lập tức hiện lên thông báo nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ tuyến phụ: Chiến thắng một trận đấu
Mô tả nhiệm vụ: Sự tàn khốc của trận đấu không cần phải nói nhiều, ngài đã quá rõ rồi. Quy luật vẫn như trước, trong trận đấu chỉ có kẻ chiến thắng và kẻ chết, không hề có kết quả hòa.
Nhưng đối với ngài, người đã trông đợi đến mòn mỏi trận đấu này, ngài đã đợi chờ từ rất lâu!
Hãy chiến thắng trận đấu, bởi cuộc đời là những nấc thang được tạo nên từ từng chiến thắng một.
Phần thưởng nhiệm vụ: Cơ hội rút thẻ x1]
Nhìn vào nhiệm vụ hiện ra trên màn hình, Diệp Tranh Lưu chậm rãi thở ra một hơi dài.
Cuối cùng thì cũng đến.
Nàng có cảm giác như số phận đã an bài, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
……
Vẫn là cái xiềng nặng trĩu, Diệp Tranh Lưu bị ngục tốt áp giải đi trên con đường quen thuộc, đến cái đấu trường đã chẳng còn xa lạ gì.
Nàng bước lên cái đài đá được bao quanh bởi dải lụa đỏ quen thuộc, mắt chăm chú nhìn đối thủ trước mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc đầu tiên, Diệp Tranh Lưu đã nhận ra đối thủ lần này không giống những kẻ trước kia.
Khuôn mặt của gã thô ráp như đá tảng, nước da đen nhẻm cũng như đá tảng phủ màu.
Thân hình gã to lớn, lặng lẽ, không có vẻ tham lam tàn ác, cũng không ngông cuồng khinh địch, nhưng cả người gã toát ra khí tức nguy hiểm, giống như một hố đen sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.
Đối diện với kẻ địch như vậy, Diệp Tranh Lưu lập tức trở nên cảnh giác.
Người chủ trì giới thiệu tiểu sử của hai đấu thủ theo thường lệ, trước hắn ta hết nhấn mạnh đến thân phận nữ nhân của Diệp Tranh Lưu, rồi sau đó đề cập đến việc nàng đã sống sót qua sáu trận đấu.
Khi con số ấy vừa vang lên, giữa những vị khách đang ngồi xem trên lầu truyền đến âm thanh xì xào khe khẽ.
Thế nhưng đối thủ của Diệp Tranh Lưu lại chẳng mảy may nhíu mày.
Gã lãnh đạm nhìn về phía Diệp Tranh Lưu, trong ánh mắt toát ra vẻ âm trầm không chút xao động.
Chỉ một khoảnh khắc sau, Diệp Tranh Lưu đã nghe được nguồn gốc của đối thủ trước mắt.
“Hắn đã trải qua tám mươi tư trận đấu, thức tỉnh một thẻ bài vật thể, tên gọi của thẻ bài là ‘Đầm Lầy’.”
Diệp Tranh Lưu bất giác căng cứng cả sống lưng.
Thẻ Bài!
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một đối thủ cũng đã thức tỉnh bài giống mình!
Nhàn rỗi không có việc gì làm lại chẳng có bạn tù để cùng luyện tập, nàng đành nhặt vài cọng rơm, cắt ngắn, rồi theo trí nhớ của mình bắt đầu vẽ lại toàn bộ bản đồ địa hình của hòn đảo lên nền đất đá xanh.
Dựa vào kỹ năng thứ nhất của Đỗ Mục, Diệp Tranh Lưu đã lợi dụng những khoảng thời gian rảnh rỗi sau các trận đấu, để tái hiện lại gần như toàn bộ bản đồ địa hình của hòn đảo.
Hiện tại, không những nàng đã nắm rõ vị trí của vài nhân vật quan trọng cùng chỗ ở và nơi làm việc của họ trên đảo, mà thậm chí còn tái hiện được những chi tiết nội thất của một số địa điểm trọng yếu.
Nhìn vào bản đồ đơn giản tự chế, Diệp Tranh Lưu bắt đầu suy tính cho kế hoạch chạy trốn.
Nghị sự đường, Đại thư phòng, Quần Ngọc Lâu, đấu sở, Đấu trường, phòng thị vệ, nhà bếp…
Cùng với mỗi cọng rơm đại diện cho các địa điểm lần lượt được đặt lên mặt đất, ánh mắt Diệp Tranh Lưu cũng dần trở nên bình tĩnh và tập trung.
Những khả năng và giả thiết khác nhau lần lượt được triển khai trong tâm trí nàng. Diệp Tranh Lưu cẩn trọng thêm thông tin vừa mới biết vào kế hoạch, tựa như một kỳ thủ cẩn thận đặt từng quân cờ lên bàn cờ.
Hiện tại, Mộ Dao Quang đã có quyền chọn người từ đấu sở, rất có khả năng hắn sẽ chọn đưa nàng ra ngoài, nàng phải cân nhắc đến khả năng này.
Trong đấu sở này, nhãn hiệu đặc biệt nhất của Diệp Tranh Lưu không phải là "Đấu giả", mà là "nữ nhân."
Nếu nàng có thể dùng điểm này làm quân cờ, vận dụng thuật nói chuyện để khiến Mộ Dao Quang đưa nàng đến ở tạm tại Quần Ngọc Lâu, thì dựa theo lực lượng bảo vệ nơi đó, nàng hoàn toàn có thể lách qua hệ thống bảo vệ, giành lấy một ít phạm vi hành động tự do.
Quần Ngọc Lâu quả thực là một nơi tuyệt hảo, các vị khách quý đến đảo tiêu khiển phần lớn đều ngụ gần Quần Ngọc Lâu. Nếu nàng muốn gây náo động trên đảo, chỉ cần phóng một mồi lửa tại Quần Ngọc Lâu là đủ.
Các loại dầu dễ cháy và củi có thể tìm thấy trong nhà bếp, việc vận chuyển và tích trữ cần một ít thủ đoạn nhưng cũng không quá khó khăn.
Tuy nhiên, hòn đảo này bốn bề là biển, muốn chạy thoát chắc chắn phải dựa vào thuyền. Muốn cuộc náo động đủ lớn để ép bến thuyền cho thuyền xuất cảng, chỉ một mồi lửa ở Quần Ngọc Lâu là chưa đủ.
Quả nhiên, phải có nội ứng ngoại hợp, chặn giết ngục tốt, thả hết đám tử tù trong đấu sở này ra mới ổn.
Thả lũ dã thú bị giam cầm ấy ra, trật tự trên đảo chắc chắn sẽ tan vỡ trong chốc lát.
Khi ấy, đám khách quý đến đảo sẽ đổ dồn sự tức giận lên đảo chủ, còn lũ Đấu giả tán loạn chạy trốn khắp nơi sẽ làm đảo lộn mọi thứ trên đảo, và nàng sẽ nhân cơ hội này tiến thẳng đến bến thuyền phía Tây... Không, phải đến bến thuyền phía Đông mới đúng.
Thuyền ở bến thuyền phía Tây là thuyền công của đảo, khi đón khách quý rời đảo, họ chắc chắn sẽ không quên lục soát kỹ lưỡng từng chiếc thuyền trước sau, cắt đứt mọi khả năng để những bí mật trên đảo bị lộ ra ngoài.
Chỉ có bến thuyền phía Đông là nơi neo đậu thuyền của các khách quý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những kẻ này không hề hay biết rằng ngoài vẻ đẹp trụy lạc của Phù Sinh Đảo, nơi đây còn ẩn chứa nhiều điều bí mật khác. Trong cơn hoảng loạn, họ chắc chắn chỉ nghĩ đến việc mau chóng rời khỏi đảo mà không bận tâm lục soát kỹ thuyền. Nếu nàng có thể trốn lên một chiếc thuyền như thế, kế hoạch coi như đã thành công được một nửa.
Tất nhiên, nàng cũng cần tính đến các tình huống bất ngờ có thể xảy ra trong quá trình hành động.
Như việc trên đảo rất có thể sẽ xuất hiện một kẻ có khả năng sử dụng thẻ bài để truy tìm thủ phạm;
Nếu đám khách quý không quan trọng như nàng nghĩ, phản ứng đầu tiên của đảo chủ có thể không phải là đưa họ đi, mà là phong tỏa toàn đảo ngay lập tức;
Thêm nữa, đám tử tù trong đấu sở này, mỗi kẻ đều có mưu đồ riêng, cho dù có mở cửa lao ra chưa chắc bọn chúng đã chạy trốn. Có lẽ cần phải bức bách, chẳng bằng không làm thì thôi, đã làm thì phóng hỏa thiêu cháy lao ngục, buộc chúng phải chạy ra...
Diệp Tranh Lưu cẩn thận suy nghĩ kỹ mọi khả năng có thể xảy ra, mỗi khi xác nhận một phương án khả thi, nàng lại đặt một cọng rơm xuống nền đá xanh.
Đối với kế hoạch này, Diệp Tranh Lưu đánh dấu nó bằng con số "⑥" to tướng trong tâm trí.
Đây là phương án dự phòng số sáu của nàng.
Vì suy nghĩ quá nhập tâm, Diệp Tranh Lưu suýt chút nữa không nghe thấy tiếng bước chân của ngục tốt.
Ngục tốt đứng trước cửa phòng giam của nàng, tức tối dùng xiềng xích gõ lên song sắt. Diệp Tranh Lưu luống cuống thu gom đống rơm lại, ngước đầu đầy thắc mắc nhìn lên: "?"
"Tới lượt ngươi." Ngục tốt hằm hằm nói: "Ra đấu."
Gì cơ, đến lượt nàng sao?
Vậy lần rút bài thứ mười mà nàng còn thiếu chẳng phải…
Hệ thống lập tức hiện lên thông báo nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ tuyến phụ: Chiến thắng một trận đấu
Mô tả nhiệm vụ: Sự tàn khốc của trận đấu không cần phải nói nhiều, ngài đã quá rõ rồi. Quy luật vẫn như trước, trong trận đấu chỉ có kẻ chiến thắng và kẻ chết, không hề có kết quả hòa.
Nhưng đối với ngài, người đã trông đợi đến mòn mỏi trận đấu này, ngài đã đợi chờ từ rất lâu!
Hãy chiến thắng trận đấu, bởi cuộc đời là những nấc thang được tạo nên từ từng chiến thắng một.
Phần thưởng nhiệm vụ: Cơ hội rút thẻ x1]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vào nhiệm vụ hiện ra trên màn hình, Diệp Tranh Lưu chậm rãi thở ra một hơi dài.
Cuối cùng thì cũng đến.
Nàng có cảm giác như số phận đã an bài, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
……
Vẫn là cái xiềng nặng trĩu, Diệp Tranh Lưu bị ngục tốt áp giải đi trên con đường quen thuộc, đến cái đấu trường đã chẳng còn xa lạ gì.
Nàng bước lên cái đài đá được bao quanh bởi dải lụa đỏ quen thuộc, mắt chăm chú nhìn đối thủ trước mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc đầu tiên, Diệp Tranh Lưu đã nhận ra đối thủ lần này không giống những kẻ trước kia.
Khuôn mặt của gã thô ráp như đá tảng, nước da đen nhẻm cũng như đá tảng phủ màu.
Thân hình gã to lớn, lặng lẽ, không có vẻ tham lam tàn ác, cũng không ngông cuồng khinh địch, nhưng cả người gã toát ra khí tức nguy hiểm, giống như một hố đen sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.
Đối diện với kẻ địch như vậy, Diệp Tranh Lưu lập tức trở nên cảnh giác.
Người chủ trì giới thiệu tiểu sử của hai đấu thủ theo thường lệ, trước hắn ta hết nhấn mạnh đến thân phận nữ nhân của Diệp Tranh Lưu, rồi sau đó đề cập đến việc nàng đã sống sót qua sáu trận đấu.
Khi con số ấy vừa vang lên, giữa những vị khách đang ngồi xem trên lầu truyền đến âm thanh xì xào khe khẽ.
Thế nhưng đối thủ của Diệp Tranh Lưu lại chẳng mảy may nhíu mày.
Gã lãnh đạm nhìn về phía Diệp Tranh Lưu, trong ánh mắt toát ra vẻ âm trầm không chút xao động.
Chỉ một khoảnh khắc sau, Diệp Tranh Lưu đã nghe được nguồn gốc của đối thủ trước mắt.
“Hắn đã trải qua tám mươi tư trận đấu, thức tỉnh một thẻ bài vật thể, tên gọi của thẻ bài là ‘Đầm Lầy’.”
Diệp Tranh Lưu bất giác căng cứng cả sống lưng.
Thẻ Bài!
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một đối thủ cũng đã thức tỉnh bài giống mình!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro