Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua

Kiến Thúc Lạ Kỳ

2024-09-29 13:29:02

Lần này trên đường trở về, tên ngục tốt áp giải Diệp Tranh Lưu như gặp đại địch, cẩn thận mang xiềng xích nặng trĩu cùng gông cùm đeo lên người nàng.

Hắn ta không còn khoe khoang cái giọng điệu tựa như thương cảm nhưng kỳ thực lại ẩn chứa sự khinh miệt mà thốt ra những câu kiểu như: "Sớm mà làm nũng với Mộ công tử rồi để người rước về Quần Ngọc Lâu cho xong."

Trên đường áp giải, ngục tốt luôn một tay ấn vào chuôi đao ở bên hông, mắt không rời khỏi bóng lưng gầy guộc của Diệp Tranh Lưu, trong lòng thầm kêu mình thật là nhìn nhầm.

Quả thực là hắn ta đã sai lầm, một cô nương có thể sống chung với kẻ mang danh "Sói" trong cùng một căn phòng, lẽ nào lại không có bản lĩnh gì sao?

Vì ngục tốt không chủ động gợi chuyện, Diệp Tranh Lưu cũng không muốn giao thiệp cùng hắn ta. Khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài hóng gió một chuyến, nàng cũng có việc của mình cần làm.

Trước hết, đó là phần thưởng của nhiệm vụ hệ thống vừa trao.

[Nhiệm vụ tuyến phụ: Thắng một trận đấu - đã hoàn thành √

Mô tả nhiệm vụ: Dẫu rằng chỉ là mới vào, nhưng với toàn lực của mình, ngài không chỉ cứu lại được mạng sống mà còn có một lần xuất hiện đầy máu me ngoạn mục.

Cuộc đấu trước đã khép lại nhưng những trận chiến mới có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, xin hãy chuẩn bị đối mặt với nhiều kẻ địch hơn!

Phần thưởng nhiệm vụ (đã trao): Cơ hội rút thẻ ×1; trường kiếm nhẹ ×1]

Diệp Tranh Lưu: “...”

Nàng nhận ra hệ thống này thực sự rất lươn lẹo.

Thanh kiếm nhẹ là trang bị cơ bản mà đấu trường phát cho nàng, vậy mà cũng tính là phần thưởng nhiệm vụ hay sao? Quả là quá qua loa mà!

Đối với nhiệm vụ đã hoàn thành, Diệp Tranh Lưu chỉ lướt mắt qua rồi nhanh chóng đóng bảng nhiệm vụ lại. Lúc này, nàng đang tập trung tinh thần cao độ vào một việc khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Tranh Lưu đang sử dụng kỹ năng thứ nhất của mình nhằm thăm dò địa hình của hòn đảo này.

Từ nơi đấu sở đến đấu trường có một đoạn đường, trên đường đi có thể nhìn thấy nhiều công trình ở xa. Diệp Tranh Lưu trong lòng liên tục đổi tên các địa điểm khác nhau mà lẩm nhẩm, nhìn theo hướng mũi tên xanh dưới chân đổi hướng, từ đó tương ứng vị trí của các kiến trúc xa xôi với tên gọi của chúng.

Quần Ngọc Lâu chính là tòa kỹ viện cao cấp trên hòn đảo này. Nó nằm xa nhất so với đấu sở, cùng với đấu trường chiếm hai vị trí đông tây của hòn đảo. Dù Diệp Tranh Lưu đã cố gắng nheo mắt nhìn cũng chỉ thấy được một cái bóng mờ mịt.

Dinh thự của đảo chủ tọa lạc ở trung tâm đảo, còn đại điện mà nàng bị áp giải đến lúc đầu tiên nằm về phía đông, có lẽ là nơi xử lý những công việc trọng yếu và tiếp đón khách nhân. Nhà bếp lại gần Quần Ngọc Lâu hơn, nơi đóng quân của thị vệ thì phân bố rải rác khắp hòn đảo như sao giăng khắp trời, đều đặn và kín kẽ.

Còn bến thuyền thì có hai cái, mỗi bên đông tây của đảo một cái, bến phía tây là bến lớn. Diệp Tranh Lưu trước đó chính là bị áp giải xuống từ bến này.

Trên đường về chỉ mất một tuần hương, dẫu cho bước chân của Diệp Tranh Lưu nhỏ hơn nam nhân bình thường thì cũng chỉ mất thêm một chút nữa, tức là khoảng một tuần rưỡi hương.

Với nhiều người, chừng ấy bước chân còn chẳng đủ để tiêu thực sau bữa cơm, nhưng Diệp Tranh Lưu lại đã tranh thủ khoảng thời gian này, đơn giản mà phác họa ra trong đầu một tấm bản đồ địa hình của Phù Sinh Đảo.

Đợi đến khi về lại lao phòng, nàng sẽ có thể xác nhận một vài tin tức cụ thể với Sát Hồn, dẫu sao hắn là người suýt chút nữa đã trốn thoát khỏi đảo này.

Trong lòng Diệp Tranh Lưu nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi tắt kỹ năng “Mục đồng chỉ xóm Hạnh xa xanh”, nhìn thẳng về phía đấu sở ở không xa.

Đột nhiên, bước chân nàng khựng lại.

Diệp Tranh Lưu nhìn đấu sở trước mắt, rồi nghi hoặc quay đầu lại ngó về phía đấu trường đằng sau.

Ngục tốt nhận ra cử chỉ khác lạ của nàng, lập tức cảnh báo bằng cách dùng cán roi gõ mạnh lên gông cùm trên vai nàng, nhưng Diệp Tranh Lưu chẳng màng tới.

Nàng vừa rồi vẫn luôn dùng kỹ năng thứ nhất để phác họa bản đồ hòn đảo trong tâm trí, nhưng suýt chút nữa bỏ qua một nghi vấn hiển hiện trước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đấu sở và đấu trường nằm trên cùng một đường thẳng, một nam một bắc đối xứng xa xăm. Đây hẳn là hai kiến trúc xa nhất trên đảo, và theo một cách thức khá kỳ quặc, chúng hoàn thành một sự đối xứng tinh tế.

Cả hai đều được xây dựng trên chỗ cao của hòn đảo, địa thế của chúng cao hơn ít nhất bốn trượng so với những kiến trúc thông thường trên đảo.

Xây đấu sở giam giữ đấu sĩ ở một nơi cao như vậy? Người trên đảo này không lo một ngày nào đó tù nhân trong đấu sở đoạt được chìa khóa, chiếm cứ chỗ cao rồi cùng họ đánh trận thủ thành sao?

Còn đấu trường nàng vừa ghé qua, không những nằm trên chỗ cao mà phía sau còn vươn lên một tòa tháp đá cao chót vót. Xét về vị trí, ba công trình này tạo thành một đường thẳng.

Tòa tháp đá này... ừm, xét về hình dáng, mặc dù tầng trên cùng của nó bằng phẳng nhưng hẳn đây vẫn là một tháp đá đúng chứ?

Thật tiếc, kỹ năng thứ nhất của lá bài Đỗ Mục chỉ có thể dẫn lối đến nơi nàng nghĩ đến, chứ không thể từ con đường đã biết mà suy ra tên của địa điểm. Nếu có thể hẳn sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Thôi vậy, con người không nên quá tham lam.

Diệp Tranh Lưu nhíu mày nhìn về đấu sở phía trước rồi lại quay đầu nhìn về phía đấu trường, lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Vẫn là câu hỏi ấy, đấu trường và đấu sở, chẳng hiểu vì sao lại phải xây cao như vậy?

Tất nhiên, đây là một hải đảo, xét đến hạn chế về địa chất, nhà thiết kế hẳn không thể xây dựng công trình ngầm xuống dưới… lỡ đào thủng nền đảo thì sao?

Vậy nên việc xây dựng cao lên không có gì kỳ lạ, có lẽ đây chỉ là phong cách kiến trúc được tạo ra dưới những điều kiện địa lý đặc thù.

Chỉ là, tại sao chỉ có đấu sở và đấu trường…

Ngục tốt bị việc dừng chân của Diệp Tranh Lưu làm cho bất an, nhưng lại sợ hãi trước uy danh của Mộ Dao Quang, tạm thời không dám động tới nàng, chỉ nện một cái roi vang dội sát bên tai nàng.

Diệp Tranh Lưu bừng tỉnh, thầm lắc đầu trong lòng rồi theo lực áp giải của ngục tốt, từng bước một tiến về đấu sở trên cao ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua

Số ký tự: 0