Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Mẫu Thân
2024-09-29 13:29:02
Diệp Tranh Lưu không khỏi ngạc nhiên khi nghe Sát Hồn nói, bởi sự nhạy cảm và sắc bén ngoài dự liệu của hắn.
Sát Hồn rõ ràng đã hiểu lầm sự im lặng của Diệp Tranh Lưu. Hắn kiên định nói:
“Sói đầu đàn đã từng nói với ta rằng, “Khi người nữ ấy bò vào rừng cây rậm rạp, nàng đã xé toạc bụng mình để lôi ta ra, dùng răng cắn đứt dây rốn cho ta. Nàng chảy máu nhiều đến mức chết đi. Quạ đen và chó rừng lượn quanh, nàng liền ném ruột mình ra để chúng ăn, cho đủ số thịt bằng một con dê non.
Lũ quạ ăn no bay đi nhưng bầy chó rừng vẫn tiếp tục vây quanh nàng. Khi ấy, người nữ ấy đã hướng về trời mà gào lên: “Tổ sơn, mật lâm, đại địa và dòng chảy của thủy nguyên ơi, xin hãy cứu lấy đứa con của ta.”
Đàn sói cách tổ sơn, cách mật lâm, cách dòng sông uốn lượn sáu khúc nghe thấy tiếng gọi của nàng, chúng tìm theo tiếng mà mang ta đi, liếm sạch máu trên thân ta.’
Bởi vì nàng, dưới sự chứng giám của tổ sơn, mật lâm, đại địa và nguồn chảy của thủy nguyên, ta tuyệt đối không giết hại người nữ.”
“…”
Diệp Tranh Lưu trầm ngâm một lát, bước lên phía trước trước tiên tháo dải băng bịt mắt của Sát Hồn ra.
Dải băng đen to bản được gỡ khỏi khuôn mặt của thiếu niên, và ngay sau đó, điều đầu tiên Diệp Tranh Lưu nhìn thấy là đôi mắt sáng ngời như tuyết, vẫn lấp lánh trong căn phòng tối.
Đôi mắt ấy vừa dữ tợn, lạnh lùng, hoàn toàn mang thuộc tính của kẻ săn mồi; lại vừa ngơ ngác, bối rối, ẩn chứa sự tò mò, ngây thơ và mơ hồ.
Sự hung bạo của một con sói trưởng thành pha trộn với nét đơn thuần của một thiếu niên nhân loại, kết hợp lại trên thân Sát Hồn tạo nên một khí chất đầy mâu thuẫn và độc đáo.
Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc ấy, đối với Diệp Tranh Lưu chẳng khác nào việc chứng kiến cảnh tượng dã thú đeo kiếm.
Sự ngây thơ không biết thế sự và sát khí thẳng thắn không chút che đậy, hai loại khí chất trái ngược nhau, đan xen và đối lập, nhưng lại hòa quyện theo một cách khó hiểu tạo nên một hương vị phức tạp, khiến người ta gặp qua một lần là không thể quên.
Sát Hồn không vội vã bảo Diệp Tranh Lưu cởi trói cho hắn. Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Diệp Tranh Lưu, lần đầu tiên từ chính đôi mắt mình chứ không phải từ lời kể của người khác, nhận ra hình ảnh sự sống giống với mẫu thân hắn.
Hắn thì thào hỏi nhỏ: “Người nữ?”
“…” Diệp Tranh Lưu chỉnh lại cho hắn, “Là nữ nhân.”
Sát Hồn chớp chớp mắt, biểu hiện như thể đã hiểu đôi chút: “Vậy… nàng… ta cũng nên gọi nàng là nữ nhân?”
“Nàng là nữ nhân,” Diệp Tranh Lưu thở dài, “Nhưng với ngươi, nàng còn là mẫu thân.”
“…Mẫu thân.” Sát Hồn khẽ nhắc đi nhắc lại từ vừa học được, “Mẫu thân, mẫu thân…”
Trong khi Sát Hồn còn lẩm bẩm nhắc lại, Diệp Tranh Lưu lặng lẽ tháo dây trói trên tay chân của Sát Hồn.
…
Ngày đầu trở thành bạn cùng phòng, Diệp Tranh Lưu cùng Sát Hồn mỗi người chiếm một góc trong gian phòng, hai người dựa vào hai bức tường đá xanh. Đôi lúc ánh mắt giao nhau, thế nhưng đôi bên vẫn bình thản, không gây phiền nhiễu.
Sát Hồn nằm trên đám rơm, hắn vẫn còn sốt cao, phần lớn thời gian đều nhắm mắt, từ hơi thở đều đặn mà nghe có thể đoán rằng hắn ngủ rất sâu.
Hắn thực sự tựa như một con dã thú hoang dã, khi bị thương, hắn cuộn tròn mình trong tư thế an toàn, kiên nhẫn chờ đợi cơn đau cùng sự yếu đuối từ từ rời khỏi thân thể.
Một ngày có mười hai canh giờ, Sát Hồn dùng hơn phân nửa thời gian để chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng hắn tỉnh dậy khỏi cơn mê man nhưng cũng chẳng làm phiền đến Diệp Tranh Lưu, chỉ tự mình gắng sức mà bò đến bên bát đất để uống chút nước.
Diệp Tranh Lưu thì tranh thủ thời gian khi người bạn cùng phòng mới của nàng không để ý đến nàng, dốc lòng nghiên cứu sâu thêm về các thẻ bài trong tay mình.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Diệp Tranh Lưu phát hiện rằng, kỹ năng thứ nhất “Mục đồng chỉ xóm Hạnh xa xanh,” kỹ năng thứ hai “Thần thực hữu trường sách, bỉ khả từ tiên si,” và kỹ năng thứ ba “Mười năm một giấc mộng Dương Châu” hoàn toàn có thể kết hợp cùng nhau.
Kỹ năng thứ nhất và kỹ năng thứ hai khi phối hợp sử dụng có thể kéo dài trong một khoảng thời gian khá lâu. Theo nàng ước lượng, có thể duy trì trong khoảng từ sáu đến bảy phút. Diệp Tranh Lưu suy đoán, hai kỹ năng này có lẽ vốn dĩ được thiết lập để phối hợp với nhau.
Cả hai kỹ năng này đều có thể sử dụng liên tục, nàng đã thử sử dụng đến mười hai lần mà không hề gặp phải trở ngại nào, chưa hề có dấu hiệu suy giảm lực.
Còn về kỹ năng thứ ba, khi kích hoạt chỉ duy trì được trong năm giây. Theo tình hình hiện tại, phạm vi ảnh hưởng của kỹ năng đủ để bao phủ toàn bộ gian phòng lao này, từ đó suy ra, bán kính ít nhất cũng trên ba trượng.
Đồng thời, kỹ năng “Mười năm một giấc mộng Dương Châu” sau khi hiệu quả biến mất thì không thể lập tức sử dụng lại. Thời gian hồi chiêu cần khoảng mười bốn đến mười lăm giây.
Xét về phương diện lâu dài, Diệp Tranh Lưu nhất định phải di chuyển theo hướng mà kỹ năng thứ nhất chỉ dẫn ngay khi hiệu ứng của kỹ năng thứ ba kết thúc, để tránh bị kẻ địch tập kích trong khoảng trống đó.
Sau khi phân tích tình hình thực lực hiện tại của mình, Diệp Tranh Lưu tự nhủ, mục tiêu tiếp theo của mình là phải gia tăng khả năng một kích chết ngay, đồng thời cải thiện phản ứng của mình để kịp thời theo hướng mũi tên của “Mục đồng chỉ xóm Hạnh xa xanh.”
Nếu không, gặp phải một đối thủ lợi hại như Ứng Loan Tinh, nếu đợt tấn công đầu tiên của nàng không giết được đối phương thì chỉ trong thời gian khoảng trống mười lăm giây, Ứng Loan Tinh đã đủ để phản kích giết nàng đến hai mươi lần rồi.
Sau một hồi luyện tập, Diệp Tranh Lưu đã mất gần hai canh giờ. Sát Hồn vừa dứt giấc ngủ, với thân thể tàn tạ nhưng vẫn kiên cường, hắn lê bước về phía cửa lao bằng những bước chậm chạp.
Hắn muốn làm gì?
Diệp Tranh Lưu đầy thắc mắc, theo ánh mắt Sát Hồn mà nhìn về phía cửa. Sau nửa tuần trà, trong hành lang mới truyền đến tiếng bước chân lộc cộc cùng tiếng kéo lê của sàn gỗ bị đẩy đi.
Hai tên ngục tốt đã gặp ban ngày xuất hiện từ khúc quanh, mỗi người kéo theo một thùng cơm to cao đến nửa người. Sát Hồn chăm chú nhìn vào thùng cơm, hai cánh mũi khẽ phập phồng, rõ ràng từ lâu đã ngửi thấy mùi cơm nóng thơm phức.
Gã ngục tốt cao kều không quên lời hứa của hắn ta với Diệp Tranh Lưu. Lần này, hắn ta mang thêm cho nàng một bộ bát đũa mới và một ít rơm sạch, khiến cho điều kiện sống của nàng được cải thiện lên một bậc.
Bữa tối là cơm đậu trộn ngũ cốc, Sát Hồn và Diệp Tranh Lưu mỗi người được chia một bát đầy. Khi ngục tốt chia cơm, gã còn liếc nhìn Diệp Tranh Lưu một cái, vẻ như ngạc nhiên trước khả năng thích nghi của nàng.
Diệp Tranh Lưu bất đắc dĩ cười: Thích nghi là chuyện tất nhiên rồi, nếu yêu cầu quá cao, nàng đã chết từ lâu.
Nàng vừa đến thế giới này, việc đầu tiên là tự lôi mình ra khỏi đống xác chết. Trải qua ba năm sống đời tị nạn, phản ứng đầu tiên của nàng khi thấy côn trùng chính là thêm vào làm món ăn.
Bây giờ có thể có mái che đầu, còn có cơm đậu nóng hổi để ăn, cuộc sống đấu sĩ chẳng đặng đừng này, nàng đành lạc quan mà coi như đi nghỉ dưỡng thôi.
Sát Hồn rõ ràng đã hiểu lầm sự im lặng của Diệp Tranh Lưu. Hắn kiên định nói:
“Sói đầu đàn đã từng nói với ta rằng, “Khi người nữ ấy bò vào rừng cây rậm rạp, nàng đã xé toạc bụng mình để lôi ta ra, dùng răng cắn đứt dây rốn cho ta. Nàng chảy máu nhiều đến mức chết đi. Quạ đen và chó rừng lượn quanh, nàng liền ném ruột mình ra để chúng ăn, cho đủ số thịt bằng một con dê non.
Lũ quạ ăn no bay đi nhưng bầy chó rừng vẫn tiếp tục vây quanh nàng. Khi ấy, người nữ ấy đã hướng về trời mà gào lên: “Tổ sơn, mật lâm, đại địa và dòng chảy của thủy nguyên ơi, xin hãy cứu lấy đứa con của ta.”
Đàn sói cách tổ sơn, cách mật lâm, cách dòng sông uốn lượn sáu khúc nghe thấy tiếng gọi của nàng, chúng tìm theo tiếng mà mang ta đi, liếm sạch máu trên thân ta.’
Bởi vì nàng, dưới sự chứng giám của tổ sơn, mật lâm, đại địa và nguồn chảy của thủy nguyên, ta tuyệt đối không giết hại người nữ.”
“…”
Diệp Tranh Lưu trầm ngâm một lát, bước lên phía trước trước tiên tháo dải băng bịt mắt của Sát Hồn ra.
Dải băng đen to bản được gỡ khỏi khuôn mặt của thiếu niên, và ngay sau đó, điều đầu tiên Diệp Tranh Lưu nhìn thấy là đôi mắt sáng ngời như tuyết, vẫn lấp lánh trong căn phòng tối.
Đôi mắt ấy vừa dữ tợn, lạnh lùng, hoàn toàn mang thuộc tính của kẻ săn mồi; lại vừa ngơ ngác, bối rối, ẩn chứa sự tò mò, ngây thơ và mơ hồ.
Sự hung bạo của một con sói trưởng thành pha trộn với nét đơn thuần của một thiếu niên nhân loại, kết hợp lại trên thân Sát Hồn tạo nên một khí chất đầy mâu thuẫn và độc đáo.
Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc ấy, đối với Diệp Tranh Lưu chẳng khác nào việc chứng kiến cảnh tượng dã thú đeo kiếm.
Sự ngây thơ không biết thế sự và sát khí thẳng thắn không chút che đậy, hai loại khí chất trái ngược nhau, đan xen và đối lập, nhưng lại hòa quyện theo một cách khó hiểu tạo nên một hương vị phức tạp, khiến người ta gặp qua một lần là không thể quên.
Sát Hồn không vội vã bảo Diệp Tranh Lưu cởi trói cho hắn. Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Diệp Tranh Lưu, lần đầu tiên từ chính đôi mắt mình chứ không phải từ lời kể của người khác, nhận ra hình ảnh sự sống giống với mẫu thân hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thì thào hỏi nhỏ: “Người nữ?”
“…” Diệp Tranh Lưu chỉnh lại cho hắn, “Là nữ nhân.”
Sát Hồn chớp chớp mắt, biểu hiện như thể đã hiểu đôi chút: “Vậy… nàng… ta cũng nên gọi nàng là nữ nhân?”
“Nàng là nữ nhân,” Diệp Tranh Lưu thở dài, “Nhưng với ngươi, nàng còn là mẫu thân.”
“…Mẫu thân.” Sát Hồn khẽ nhắc đi nhắc lại từ vừa học được, “Mẫu thân, mẫu thân…”
Trong khi Sát Hồn còn lẩm bẩm nhắc lại, Diệp Tranh Lưu lặng lẽ tháo dây trói trên tay chân của Sát Hồn.
…
Ngày đầu trở thành bạn cùng phòng, Diệp Tranh Lưu cùng Sát Hồn mỗi người chiếm một góc trong gian phòng, hai người dựa vào hai bức tường đá xanh. Đôi lúc ánh mắt giao nhau, thế nhưng đôi bên vẫn bình thản, không gây phiền nhiễu.
Sát Hồn nằm trên đám rơm, hắn vẫn còn sốt cao, phần lớn thời gian đều nhắm mắt, từ hơi thở đều đặn mà nghe có thể đoán rằng hắn ngủ rất sâu.
Hắn thực sự tựa như một con dã thú hoang dã, khi bị thương, hắn cuộn tròn mình trong tư thế an toàn, kiên nhẫn chờ đợi cơn đau cùng sự yếu đuối từ từ rời khỏi thân thể.
Một ngày có mười hai canh giờ, Sát Hồn dùng hơn phân nửa thời gian để chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng hắn tỉnh dậy khỏi cơn mê man nhưng cũng chẳng làm phiền đến Diệp Tranh Lưu, chỉ tự mình gắng sức mà bò đến bên bát đất để uống chút nước.
Diệp Tranh Lưu thì tranh thủ thời gian khi người bạn cùng phòng mới của nàng không để ý đến nàng, dốc lòng nghiên cứu sâu thêm về các thẻ bài trong tay mình.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Diệp Tranh Lưu phát hiện rằng, kỹ năng thứ nhất “Mục đồng chỉ xóm Hạnh xa xanh,” kỹ năng thứ hai “Thần thực hữu trường sách, bỉ khả từ tiên si,” và kỹ năng thứ ba “Mười năm một giấc mộng Dương Châu” hoàn toàn có thể kết hợp cùng nhau.
Kỹ năng thứ nhất và kỹ năng thứ hai khi phối hợp sử dụng có thể kéo dài trong một khoảng thời gian khá lâu. Theo nàng ước lượng, có thể duy trì trong khoảng từ sáu đến bảy phút. Diệp Tranh Lưu suy đoán, hai kỹ năng này có lẽ vốn dĩ được thiết lập để phối hợp với nhau.
Cả hai kỹ năng này đều có thể sử dụng liên tục, nàng đã thử sử dụng đến mười hai lần mà không hề gặp phải trở ngại nào, chưa hề có dấu hiệu suy giảm lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn về kỹ năng thứ ba, khi kích hoạt chỉ duy trì được trong năm giây. Theo tình hình hiện tại, phạm vi ảnh hưởng của kỹ năng đủ để bao phủ toàn bộ gian phòng lao này, từ đó suy ra, bán kính ít nhất cũng trên ba trượng.
Đồng thời, kỹ năng “Mười năm một giấc mộng Dương Châu” sau khi hiệu quả biến mất thì không thể lập tức sử dụng lại. Thời gian hồi chiêu cần khoảng mười bốn đến mười lăm giây.
Xét về phương diện lâu dài, Diệp Tranh Lưu nhất định phải di chuyển theo hướng mà kỹ năng thứ nhất chỉ dẫn ngay khi hiệu ứng của kỹ năng thứ ba kết thúc, để tránh bị kẻ địch tập kích trong khoảng trống đó.
Sau khi phân tích tình hình thực lực hiện tại của mình, Diệp Tranh Lưu tự nhủ, mục tiêu tiếp theo của mình là phải gia tăng khả năng một kích chết ngay, đồng thời cải thiện phản ứng của mình để kịp thời theo hướng mũi tên của “Mục đồng chỉ xóm Hạnh xa xanh.”
Nếu không, gặp phải một đối thủ lợi hại như Ứng Loan Tinh, nếu đợt tấn công đầu tiên của nàng không giết được đối phương thì chỉ trong thời gian khoảng trống mười lăm giây, Ứng Loan Tinh đã đủ để phản kích giết nàng đến hai mươi lần rồi.
Sau một hồi luyện tập, Diệp Tranh Lưu đã mất gần hai canh giờ. Sát Hồn vừa dứt giấc ngủ, với thân thể tàn tạ nhưng vẫn kiên cường, hắn lê bước về phía cửa lao bằng những bước chậm chạp.
Hắn muốn làm gì?
Diệp Tranh Lưu đầy thắc mắc, theo ánh mắt Sát Hồn mà nhìn về phía cửa. Sau nửa tuần trà, trong hành lang mới truyền đến tiếng bước chân lộc cộc cùng tiếng kéo lê của sàn gỗ bị đẩy đi.
Hai tên ngục tốt đã gặp ban ngày xuất hiện từ khúc quanh, mỗi người kéo theo một thùng cơm to cao đến nửa người. Sát Hồn chăm chú nhìn vào thùng cơm, hai cánh mũi khẽ phập phồng, rõ ràng từ lâu đã ngửi thấy mùi cơm nóng thơm phức.
Gã ngục tốt cao kều không quên lời hứa của hắn ta với Diệp Tranh Lưu. Lần này, hắn ta mang thêm cho nàng một bộ bát đũa mới và một ít rơm sạch, khiến cho điều kiện sống của nàng được cải thiện lên một bậc.
Bữa tối là cơm đậu trộn ngũ cốc, Sát Hồn và Diệp Tranh Lưu mỗi người được chia một bát đầy. Khi ngục tốt chia cơm, gã còn liếc nhìn Diệp Tranh Lưu một cái, vẻ như ngạc nhiên trước khả năng thích nghi của nàng.
Diệp Tranh Lưu bất đắc dĩ cười: Thích nghi là chuyện tất nhiên rồi, nếu yêu cầu quá cao, nàng đã chết từ lâu.
Nàng vừa đến thế giới này, việc đầu tiên là tự lôi mình ra khỏi đống xác chết. Trải qua ba năm sống đời tị nạn, phản ứng đầu tiên của nàng khi thấy côn trùng chính là thêm vào làm món ăn.
Bây giờ có thể có mái che đầu, còn có cơm đậu nóng hổi để ăn, cuộc sống đấu sĩ chẳng đặng đừng này, nàng đành lạc quan mà coi như đi nghỉ dưỡng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro