Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Tách Ra Ở
2024-09-29 13:29:02
“... Đa tạ Mộ lâu chủ.”
Tuy thoạt nhìn Mộ Dao Quang không giống loại người nói không nói lời nào liền ra tay. Nhưng không nghi ngờ gì, hành động đánh ngất Sát Hồn của y thực sự đã giúp Diệp Tranh Lưu bớt đi không ít lo lắng.
Với những người có tính cách như Sát Hồn, cách xử lý tốt nhất chính là: có thể động thủ thì đừng nói nhiều.
Còn về việc vì sao lần nào Diệp Tranh Lưu cũng phải khuyên can Sát Hồn, không phải bằng lời mà bằng ý tứ thâm trầm...
Đó chẳng qua là vì nàng đánh không lại hắn mà thôi = =
——————————
Nửa đường, Sát Hồn và Diệp Tranh Lưu chia thành hai ngả. Diệp Tranh Lưu được đưa vào trú trong Quần Ngọc Lâu, còn Sát Hồn thì do "A Bắc" kề cận chăm sóc, ở lại nơi ở của đội tinh nhuệ hiện nay.
Lý do mà Mộ Dao Quang đưa ra thì cực kỳ chính đáng.
Sát Hồn thân là nam tử, ở trong Quần Ngọc Lâu thật không tiện.
Cũng vì vậy mà để Diệp Tranh Lưu sống cùng đám hán tử lực lưỡng được sàng lọc từ đấu trường, hiển nhiên cũng gây thêm phiền toái cho nàng.
Xét theo tình lý, sắp xếp như vậy thật sự chu toàn.
Vậy nên Diệp Tranh Lưu cũng không nói thêm gì.
Thực ra, việc nàng ở lại Quần Ngọc Lâu vốn dĩ đã nằm trong các phương án dự tính của nàng. Nếu có thể thừa cơ ở trong sào huyệt của Mộ Dao Quang mà đốt lên một ngọn lửa, kế hoạch đào thoát đã thành công được phân nửa.
Giờ đây, Mộ Dao Quang tự mình mời Diệp Tranh Lưu tới ở, sao nàng lại không thuận theo chứ?
Quần Ngọc Lâu, đêm đêm rượu chè sênh hát tưng bừng.
Khi bước chân vào Quần Ngọc Lâu, thần sắc của Mộ Dao Quang liền buông lỏng đi nhiều.
“Đấu trường dẫu sao cũng là nơi sơ sài, không phải địa bàn của ta, ta cũng khó lòng can thiệp, Quần Ngọc Lâu thì khác. Diệp cô nương ở đây, nếu có nhu cầu gì chỉ cần nói với Như Nương.”
Mộ Dao Quang chầm chậm bước tới trước bàn tròn, y đưa tay thử xem nhiệt độ của ấm trà trên bàn rồi nhấc lên rót nửa chén thanh trà, thản nhiên đưa cho Diệp Tranh Lưu.
Nếu nói rằng khi ở bên ngoài, Mộ Dao Quang vẫn còn vài phần tỏ vẻ thì khi về tới Quần Ngọc Lâu, lớp vỏ bọc ấy đã hoàn toàn thay thế bằng sự thoải mái thuần túy.
Y thậm chí chẳng còn cầm cây quạt hoa mỹ ấy mà khua qua lại, cử chỉ càng thêm tùy hứng, tự nhiên.
Xét từ điểm này, Quần Ngọc Lâu đích thực là nơi thuộc về y.
Diệp Tranh Lưu ôm lấy chén trà trong tay, lặng lẽ quan sát khắp nội thất của tiểu lâu.
Quần Ngọc Lâu tuy danh xưng là "lâu", nhưng thực chất lại chỉ cả một cụm kiến trúc rộng lớn. Tất cả các tòa đều mang phong cách phi diêm đấu giác, mái ngói cong vút.
Bề ngoài lâu có vẻ vuông vức nhưng vào trong mới thấy từ tầng hai trở lên là kiến trúc hình vòng cung, còn đại sảnh tầng một lại rất rộng rãi, chính giữa để trống.
Tựa như đấu trường, trong đại sảnh của Quần Ngọc Lâu cũng có một đài vuông nhưng được trang hoàng tinh mỹ xa hoa hơn đấu trường gấp trăm lần, e là để phục vụ các buổi diễn.
Cả tòa lầu đều bằng gỗ, nơi đây lại là chốn phong hoa tuyết nguyệt, muốn tăng thêm phần phong nhã, tầng hai giăng đầy rèm sa, bày khéo các màn trướng rũ xuống ẩn hiện bóng người loáng thoáng.
Chậc chậc chậc, chỉ nhìn thôi đã thấy rất dễ đốt rồi.
Thậm chí chẳng cần tưới dầu lên, chỉ cần dùng nến đốt một tấm màn sa thôi, chỉ trong chốc lát, những dải lụa liên kết với nhau này sẽ nhanh chóng bùng cháy thành biển lửa.
Chưa kể, trước cửa phòng các cô nương còn treo một chiếc đèn lồng giấy đầy màu sắc. Nào là hành lang gỗ, cầu thang, tay vịn chạm trổ hoa văn...
Tất cả đều quá thuận tiện để ra tay, Diệp Tranh Lưu nhìn đến mức không muốn tiếp tục nữa.
Nếu ở thời hiện đại, chẳng cần phải đưa ra vũ khí tối thượng của chiến dịch thanh trừng, chỉ cần một vị công dân nhiệt tâm gọi điện thoại báo phòng cháy chữa cháy, Quần Ngọc Lâu ắt hẳn phải đóng cửa sửa sang ngay lập tức.
Quan sát kỹ lưỡng, Diệp Tranh Lưu lại phát hiện đèn lồng treo trước cửa phòng các cô nương có điểm khác biệt so với nơi khác.
Nàng xem xét vài lần rồi nhận ra huyền cơ trong đó.
Nếu đèn lồng sáng có nghĩa là trong phòng chưa có khách, khách đến chơi cứ việc vào vui vầy; còn nếu đèn lồng đã bị gỡ xuống tức là đã có người nhanh chân đến trước, khách quan hãy quay lại vào ngày mai.
Diệp Tranh Lưu chỉ kịp nắm bắt được tình hình của tòa lầu đến đây.
Bởi lúc này, Mộ Dao Quang đã uống cạn chén trà, tự thấy đã làm tròn phần lễ nghĩa của chủ nhà. Y ngó trời thấy đêm đã khuya bèn ra lệnh cho Như Nương đưa Diệp Tranh Lưu đi an trí.
Diệp Tranh Lưu dĩ nhiên không có lời nào dị nghị.
Như Nương là nữ tử áo xanh ít nói ít cười dẫn đường cho Diệp Tranh Lưu, hai người từng bước từng bước dọc theo cầu thang gỗ mà lên lầu.
Như Nương dẫn Diệp Tranh Lưu tới một gian phòng góc tầng bốn, thay nàng tháo chiếc đèn lồng giấy treo trước cửa xuống.
Có lẽ vì tính cách trầm mặc, nàng ta chẳng nói một lời suốt dọc đường, mãi cho đến khi đưa Diệp Tranh Lưu tới cửa phòng ngủ, nàng ta mới lần đầu lên tiếng.
“Nếu cô nương có việc gì, ban ngày cứ đến tìm ta.” Như Nương chỉ tay về một gian phòng khác không xa trên tầng bốn: “Ta ở đó.”
Diệp Tranh Lưu nhìn theo bóng Như Nương rời đi, thấy nữ tử áo xanh trầm mặc bước tới gian phòng trước mặt, đẩy cửa vào mà không cần gõ, rõ ràng nàng ta quả thực ở đó.
Diệp Tranh Lưu thu hồi ánh mắt, đang định vào phòng nghỉ ngơi bỗng phát hiện cửa phòng Như Nương lại mở ra.
Nàng nhìn kỹ thì thấy Như Nương tay phải cầm một cây nến đỏ, tay trái cầm theo một chiếc ghế con.
“Hửm, nàng ta định làm gì đây?”
Dưới ánh mắt dò xét của Diệp Tranh Lưu, Như Nương thản nhiên đứng lên ghế, kế đó dùng ngọn nến đỏ trong tay châm sáng…
Nàng ta châm sáng chiếc đèn giấy vàng nhạt treo trước cửa phòng mình?!
Trong ánh nhìn kinh ngạc của Diệp Tranh Lưu, Như Nương mặt không biểu cảm thổi tắt ngọn nến đỏ trong tay. Lần này, nàng ta bước vào phòng mình, cánh cửa chạm trổ hoa văn suốt đêm không hề hé mở thêm lần nào.
...
Đã quen với cảnh khổ cực ở Đấu Sở, nay phòng ốc Quần Ngọc Lâu đối với Diệp Tranh Lưu quả thật chẳng khác nào tiên cảnh nơi trần thế.
Nàng thả mình nằm dạng ra trên chiếc giường lớn chạm trổ tinh xảo, thần kinh căng thẳng cả ngày đã dần mỏi mệt, song Diệp Tranh Lưu vẫn cố gắng gượng mở hệ thống Thiên Mệnh ra.
Nàng còn một lá bài năm sao chưa kịp xem kỹ!
Chưa kịp trang bị cho thẻ bài một bộ trang bị thích hợp trước khi ngủ, trong lòng Diệp Tranh Lưu chẳng thể yên ổn được!
Tuy thoạt nhìn Mộ Dao Quang không giống loại người nói không nói lời nào liền ra tay. Nhưng không nghi ngờ gì, hành động đánh ngất Sát Hồn của y thực sự đã giúp Diệp Tranh Lưu bớt đi không ít lo lắng.
Với những người có tính cách như Sát Hồn, cách xử lý tốt nhất chính là: có thể động thủ thì đừng nói nhiều.
Còn về việc vì sao lần nào Diệp Tranh Lưu cũng phải khuyên can Sát Hồn, không phải bằng lời mà bằng ý tứ thâm trầm...
Đó chẳng qua là vì nàng đánh không lại hắn mà thôi = =
——————————
Nửa đường, Sát Hồn và Diệp Tranh Lưu chia thành hai ngả. Diệp Tranh Lưu được đưa vào trú trong Quần Ngọc Lâu, còn Sát Hồn thì do "A Bắc" kề cận chăm sóc, ở lại nơi ở của đội tinh nhuệ hiện nay.
Lý do mà Mộ Dao Quang đưa ra thì cực kỳ chính đáng.
Sát Hồn thân là nam tử, ở trong Quần Ngọc Lâu thật không tiện.
Cũng vì vậy mà để Diệp Tranh Lưu sống cùng đám hán tử lực lưỡng được sàng lọc từ đấu trường, hiển nhiên cũng gây thêm phiền toái cho nàng.
Xét theo tình lý, sắp xếp như vậy thật sự chu toàn.
Vậy nên Diệp Tranh Lưu cũng không nói thêm gì.
Thực ra, việc nàng ở lại Quần Ngọc Lâu vốn dĩ đã nằm trong các phương án dự tính của nàng. Nếu có thể thừa cơ ở trong sào huyệt của Mộ Dao Quang mà đốt lên một ngọn lửa, kế hoạch đào thoát đã thành công được phân nửa.
Giờ đây, Mộ Dao Quang tự mình mời Diệp Tranh Lưu tới ở, sao nàng lại không thuận theo chứ?
Quần Ngọc Lâu, đêm đêm rượu chè sênh hát tưng bừng.
Khi bước chân vào Quần Ngọc Lâu, thần sắc của Mộ Dao Quang liền buông lỏng đi nhiều.
“Đấu trường dẫu sao cũng là nơi sơ sài, không phải địa bàn của ta, ta cũng khó lòng can thiệp, Quần Ngọc Lâu thì khác. Diệp cô nương ở đây, nếu có nhu cầu gì chỉ cần nói với Như Nương.”
Mộ Dao Quang chầm chậm bước tới trước bàn tròn, y đưa tay thử xem nhiệt độ của ấm trà trên bàn rồi nhấc lên rót nửa chén thanh trà, thản nhiên đưa cho Diệp Tranh Lưu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nói rằng khi ở bên ngoài, Mộ Dao Quang vẫn còn vài phần tỏ vẻ thì khi về tới Quần Ngọc Lâu, lớp vỏ bọc ấy đã hoàn toàn thay thế bằng sự thoải mái thuần túy.
Y thậm chí chẳng còn cầm cây quạt hoa mỹ ấy mà khua qua lại, cử chỉ càng thêm tùy hứng, tự nhiên.
Xét từ điểm này, Quần Ngọc Lâu đích thực là nơi thuộc về y.
Diệp Tranh Lưu ôm lấy chén trà trong tay, lặng lẽ quan sát khắp nội thất của tiểu lâu.
Quần Ngọc Lâu tuy danh xưng là "lâu", nhưng thực chất lại chỉ cả một cụm kiến trúc rộng lớn. Tất cả các tòa đều mang phong cách phi diêm đấu giác, mái ngói cong vút.
Bề ngoài lâu có vẻ vuông vức nhưng vào trong mới thấy từ tầng hai trở lên là kiến trúc hình vòng cung, còn đại sảnh tầng một lại rất rộng rãi, chính giữa để trống.
Tựa như đấu trường, trong đại sảnh của Quần Ngọc Lâu cũng có một đài vuông nhưng được trang hoàng tinh mỹ xa hoa hơn đấu trường gấp trăm lần, e là để phục vụ các buổi diễn.
Cả tòa lầu đều bằng gỗ, nơi đây lại là chốn phong hoa tuyết nguyệt, muốn tăng thêm phần phong nhã, tầng hai giăng đầy rèm sa, bày khéo các màn trướng rũ xuống ẩn hiện bóng người loáng thoáng.
Chậc chậc chậc, chỉ nhìn thôi đã thấy rất dễ đốt rồi.
Thậm chí chẳng cần tưới dầu lên, chỉ cần dùng nến đốt một tấm màn sa thôi, chỉ trong chốc lát, những dải lụa liên kết với nhau này sẽ nhanh chóng bùng cháy thành biển lửa.
Chưa kể, trước cửa phòng các cô nương còn treo một chiếc đèn lồng giấy đầy màu sắc. Nào là hành lang gỗ, cầu thang, tay vịn chạm trổ hoa văn...
Tất cả đều quá thuận tiện để ra tay, Diệp Tranh Lưu nhìn đến mức không muốn tiếp tục nữa.
Nếu ở thời hiện đại, chẳng cần phải đưa ra vũ khí tối thượng của chiến dịch thanh trừng, chỉ cần một vị công dân nhiệt tâm gọi điện thoại báo phòng cháy chữa cháy, Quần Ngọc Lâu ắt hẳn phải đóng cửa sửa sang ngay lập tức.
Quan sát kỹ lưỡng, Diệp Tranh Lưu lại phát hiện đèn lồng treo trước cửa phòng các cô nương có điểm khác biệt so với nơi khác.
Nàng xem xét vài lần rồi nhận ra huyền cơ trong đó.
Nếu đèn lồng sáng có nghĩa là trong phòng chưa có khách, khách đến chơi cứ việc vào vui vầy; còn nếu đèn lồng đã bị gỡ xuống tức là đã có người nhanh chân đến trước, khách quan hãy quay lại vào ngày mai.
Diệp Tranh Lưu chỉ kịp nắm bắt được tình hình của tòa lầu đến đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi lúc này, Mộ Dao Quang đã uống cạn chén trà, tự thấy đã làm tròn phần lễ nghĩa của chủ nhà. Y ngó trời thấy đêm đã khuya bèn ra lệnh cho Như Nương đưa Diệp Tranh Lưu đi an trí.
Diệp Tranh Lưu dĩ nhiên không có lời nào dị nghị.
Như Nương là nữ tử áo xanh ít nói ít cười dẫn đường cho Diệp Tranh Lưu, hai người từng bước từng bước dọc theo cầu thang gỗ mà lên lầu.
Như Nương dẫn Diệp Tranh Lưu tới một gian phòng góc tầng bốn, thay nàng tháo chiếc đèn lồng giấy treo trước cửa xuống.
Có lẽ vì tính cách trầm mặc, nàng ta chẳng nói một lời suốt dọc đường, mãi cho đến khi đưa Diệp Tranh Lưu tới cửa phòng ngủ, nàng ta mới lần đầu lên tiếng.
“Nếu cô nương có việc gì, ban ngày cứ đến tìm ta.” Như Nương chỉ tay về một gian phòng khác không xa trên tầng bốn: “Ta ở đó.”
Diệp Tranh Lưu nhìn theo bóng Như Nương rời đi, thấy nữ tử áo xanh trầm mặc bước tới gian phòng trước mặt, đẩy cửa vào mà không cần gõ, rõ ràng nàng ta quả thực ở đó.
Diệp Tranh Lưu thu hồi ánh mắt, đang định vào phòng nghỉ ngơi bỗng phát hiện cửa phòng Như Nương lại mở ra.
Nàng nhìn kỹ thì thấy Như Nương tay phải cầm một cây nến đỏ, tay trái cầm theo một chiếc ghế con.
“Hửm, nàng ta định làm gì đây?”
Dưới ánh mắt dò xét của Diệp Tranh Lưu, Như Nương thản nhiên đứng lên ghế, kế đó dùng ngọn nến đỏ trong tay châm sáng…
Nàng ta châm sáng chiếc đèn giấy vàng nhạt treo trước cửa phòng mình?!
Trong ánh nhìn kinh ngạc của Diệp Tranh Lưu, Như Nương mặt không biểu cảm thổi tắt ngọn nến đỏ trong tay. Lần này, nàng ta bước vào phòng mình, cánh cửa chạm trổ hoa văn suốt đêm không hề hé mở thêm lần nào.
...
Đã quen với cảnh khổ cực ở Đấu Sở, nay phòng ốc Quần Ngọc Lâu đối với Diệp Tranh Lưu quả thật chẳng khác nào tiên cảnh nơi trần thế.
Nàng thả mình nằm dạng ra trên chiếc giường lớn chạm trổ tinh xảo, thần kinh căng thẳng cả ngày đã dần mỏi mệt, song Diệp Tranh Lưu vẫn cố gắng gượng mở hệ thống Thiên Mệnh ra.
Nàng còn một lá bài năm sao chưa kịp xem kỹ!
Chưa kịp trang bị cho thẻ bài một bộ trang bị thích hợp trước khi ngủ, trong lòng Diệp Tranh Lưu chẳng thể yên ổn được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro