Bảng Thượng Giai Tế (Dịch Full)

Bảng Hạ Quý Tế...

2024-09-24 00:53:46

Sau đó, nàng ta có biệt danh là Giản Đại Đảm.

Nhưng mà đó đều là chuyện khi còn bé, sau khi lớn lên, con người này dần dần thay đổi, có rào cản, cũng có khoảng cách, không làm những chuyện hoang đường ấy nữa, trở thành đại tiểu thư Giản gia đúng mực.

Giờ mất trí nhớ, ngược lại khơi ra tính tình cũ của nàng ta.

“Thế nào? Không tệ chứ!” Nàng ta chờ hắn khen.

Lục Thảng chỉ để lộ mỗi đôi mắt, trong mắt không có chút tán thưởng nào, giơ tay chọc lên mi tâm nàng ta: “Toàn nghĩ mấy thứ không đâu, mau về cho ta!”

“Ta...” Minh Thư còn muốn cãi lại, chợt ánh mắt thay đổi, giọng nói nhỏ đi: “Có người đến.” Vừa nói nàng ta vừa kéo Lục Thảng co người về phía sau chuồng ngựa.

Lục Thảng cũng nghe thấy động tĩnh, nhanh hơn nàng ta, trở tay giấu nàng sau lưng mình, ấn đầu xuống ngồi xổm.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai người từ sau quán trọ đi ra, đều đội nón trùm, mặc áo dày, đang đi qua con đường nhỏ trước chuồng ngựa.

“Khụ, khụ.” Một người trong đó hắng giọng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó, trời lạnh thấu xương thế này, kẻ ngu xuẩn nào không sợ chết lại chạy đến cái nơi hoang vu này. Lão đại cũng quá cẩn thận, thời tiết quỷ quái thế này còn bắt chúng ta ra ngoài uống gió tây bắc canh gác, máu vừa rồi còn chưa đủ cho ta hả giận!”

Tên ngu ngốc không sợ chết kia đang nấp sau chuồng ngựa dòm ngó.

Qua khe hở của hàng rào gỗ, Minh Thư thấy người vừa nói đang xách một thanh đao lớn, trên lưỡi đao còn nhỏ máu, kéo lê một vệt dài trên nền tuyết, khiến nàng ta bất giác rùng mình.

Xem ra tiêu sư canh gác bên ngoài đã bị giết hại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cửu ca bớt giận, tục ngữ nói cẩn tắc vô ưu, lão đại cũng là vì an toàn của chúng ta.” Người còn lại khuyên nhủ.

“Bốp” một tiếng giòn tan, kẻ vừa nói chuyện vỗ mạnh lên đầu kẻ kia, cáu kỉnh mắng: “Ngươi cái đồ khốn kiếp này nói đỡ cho hắn ta làm gì, bọn chúng trốn trong phòng uống rượu ăn thịt, có quan tâm đến chúng ta hay không?”

“Ca ca đừng giận, đám dê béo này có lai lịch bất phàm, huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới lừa được chúng đến đây ra tay, cẩn thận một chút cũng tốt. Đợi tuyết này tan, chúng ta chia số hàng quý giá kia là có thể xuống núi tự do tự tại rồi, chẳng phải rất sung sướng sao? Nào nào, uống hai ngụm cho ấm người đã.” Tên kia vội vàng dâng một bầu rượu qua.

Kẻ đứng đầu giật lấy bầu rượu, ngửa cổ tu ừng ực một hơi sau đó mới nói: “Coi như ngươi thức thời.”

Tên kia cười nịnh nọt hai câu, lại nói: “Cửu ca cứ đi trước đi, để tiểu đệ đi giải quyết nỗi buồn rồi đến ngay.”

Hai người nói xong bèn tản ra, một kẻ đi về phía trước canh gác, một kẻ khác tự tìm chỗ giải quyết, thật trùng hợp, lại đi đến chỗ Lục Thảng và Minh Thư đang nấp.

Minh Thư chỉ nghe thấy tiếng sột soạt cởi thắt lưng, khuôn mặt bịt kín trong khăn trùm đầu đã nóng bừng, kéo Lục Thảng định lùi về sau, nào ngờ Lục Thảng quay đầu túm lấy nàng ta, lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ lộ ra hai phần ý cười, như đang trêu chọc nàng ta.

Nàng ta nóng ruột, bên kia đã vang lên tiếng nước chảy ào ào, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng thêm rõ ràng, mùi khai tỏa ra, dù cách hai ba lớp khăn vẫn ngửi thấy rõ, nàng ta không nhịn được lấy tay bịt mũi, hung hăng véo cánh tay Lục Thảng - còn không đi? Ở lại đây ngửi mùi hôi sao?

“Chết tiệt! Lạnh chết ta rồi!” Tên kia sau khi tiểu xong run rẩy kéo quần lên, xoay người định bỏ đi.

Minh Thư chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Lục Thảng đã thoát khỏi tay nàng ta, trong bóng đêm giống như báo săn không tiếng động lao ra ngoài, nhanh như chớp bịt miệng mũi tên kia, tay còn lại nhanh chóng khóa chặt hai tay hắn ta vặn ra sau. Chờ đến khi Minh Thư hoàn hồn, tên kia đã bị Lục Thảng lôi ra sau chuồng ngựa.

“Đừng kêu, hỏi gì nói nấy!” Không biết từ lúc nào, tay phải Lục Thảng đã lật ngược một con dao găm dài bằng bàn tay, mũi dao găm kề sát cổ họng tên kia.

Tên kia trợn trừng mắt, cuống quýt gật đầu. Lục Thảng buông tay đang bịt miệng hắn ta ra, không ngờ tên này lại có chút võ công, hai tay ôm lấy cổ tay cầm dao của Lục Thảng đẩy ra ngoài, há miệng định kêu la. Minh Thư thấy vậy không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng vơ lấy một cục tuyết nhét mạnh vào miệng hắn ta, Lục Thảng bên này giơ chân đạp mạnh vào bụng dưới, khiến tên kia buông lỏng tay, hắn không chút lưu tình đâm mạnh dao găm vào cánh tay tên kia rồi rút mạnh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảng Thượng Giai Tế (Dịch Full)

Số ký tự: 0