Bảng Thượng Giai Tế (Dịch Full)

Bảng Hạ Quý Tế...

2024-09-24 00:53:46

“Bọn người của Chấn Sơn Trại cũng nhắm vào nhóm tiêu sư này, phái người đến dò la, bị Cửu ca phát hiện, đuổi theo.”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, nhưng lại là giọng điệu mà Minh Thư chưa từng nghe thấy.

“Mẹ kiếp! Lũ khốn kiếp Chấn Sơn Trại kia, ngay cả hàng của ta cũng dám cướp? Anh em, đi theo ta!”

Giọng nói thô ráp vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập và tiếng vũ khí va chạm, xem ra là đám sơn tặc đã rời khỏi quán trọ để đuổi theo, trong sân rất nhanh lại trở nên yên tĩnh.

Lục Thảng vẫn không phát tín hiệu cho nàng .

Minh Thư càng nghĩ càng thấy không đúng.

Cao Phú? Không phải là tên vừa rồi bị Lục Thảng đánh ngất sao?

Nghĩ một lúc, nàngnghiến răng nghiến lợi mắng thầm -

“Lục Thảng, huynh giỏi lắm!”

————

Đám sơn tặc ùa ra ngoài, trong quán trọ chỉ còn lại hai tên canh giữ tiêu đội vẫn ngồi uống rượu trước cửa phòng. Cảnh tượng trong quán trọ vô cùng hỗn loạn, ngọn lửa leo lét bị gió từ ngoài cửa thổi vào lay động không ngừng, có người đi vào vội vàng đóng cửa lại.

Người trông coi ngước mắt lên, ánh sáng không được đầy đủ, người nọ lại đội mũ trùm đầu kín mít, nhìn không ra hình dạng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ai?" Hắn đứng dậy quát hỏi.

"Ngươi không nhận ra ta?" Người nọ bước lại gần.

"Là Cao Phú." Một tên canh gác khác có lẽ nhận ra y phục của hắn, vỗ vỗ vai đồng bọn, ấn người xuống, "Uống rượu tiếp đi."

Người nọ đi tới bên cạnh hai tên này, thừa dịp hai người uống rượu nhanh chóng xuất chưởng.

Hai tên ngã xuống, người nọ lập tức xông vào gian phòng phía sau, kéo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.

Không phải Lục Thảng thì là ai?

Hắn sau khi tách khỏi Minh Thư, trước tiên cho dừng xe ngựa Tằng thị ngủ ở chỗ bí mật, rồi mới quay lại khách điếm. Nhờ có bão tuyết, đám sơn tặc đều đội mũ trùm đầu, nên hắn thay y phục của Cao Phú, đội mũ trùm đầu, trời đất tối tăm cũng có thể qua mắt được. Hắn lại cột thêm Lôi Hỏa Đạn phòng thân ở đuôi ngựa, thả ngựa dẫn Cửu ca đi, rồi lừa gạt nói có một nhóm sơn tặc khác nhòm ngó tiêu vật, khiến sơn tặc dốc toàn lực ra ngoài, hắn thừa cơ lẻn vào khách điếm cứu người.

Còn Minh Thư, chắc giờ vẫn còn ngây ngốc đứng ngoài cửa sổ.

————

Lục Thảng không phải cố ý lừa gạt Minh Thư, hắn cũng không phải không có ý định để Minh Thư phối hợp cứu người.

Đúng như Minh Thư nói, một người dẫn dụ sơn tặc rời đi, một người lẻn vào cứu người, là kế hoạch tốt nhất.

Lời kia khi ấy đã đến bên miệng, hắn vẫn không thể nói ra.

Hắn không muốn để nàng mạo hiểm, nhưng tính tình của nàng làm sao dễ dàng bỏ qua, nên hắn chỉ có thể lừa nàng đến bụi cỏ bên ngoài, để nàng yên ổn chờ tín hiệu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất nhiên, tín hiệu đó hắn sẽ không phát ra.

Hắn có thể tưởng tượng bộ dạng Minh Thư khi phát hiện chân tướng sẽ xù lông lên, nhưng tức giận còn hơn là mất mạng, hắn còn muốn đưa nàng vào kinh, thay cho nàng một thân y phục đẹp, để nàng làm lại đại tiểu thư như trước.

Gian phòng không quá kín đáo, sơn tặc hẳn là không muốn ở lâu, cửa sổ cũng không đóng, chỉ khép hờ. Trong phòng rất ngột ngạt, một mùi mốc meo, trên đất ngổn ngang rất nhiều người bị trói tay.

Lục Thảng ngồi xổm xuống bên người gần nhất, sờ soạng bên hông người nọ hai cái, quả nhiên lấy ra thuốc giải mà họ mang theo bên người, rất nhanh cho người nọ uống. Cứu xong một người, hắn vừa định đứng dậy, chợt thấy sau lưng căng thẳng, trực giác nguy hiểm bỗng nhiên dâng lên, hắn vội quay đầu lại, một thanh trường đao từ phía sau bổ xuống.

Thì ra là đám sơn tặc đuổi đến bên ngoài khách điếm, thấy khách điếm quá trống trải, bèn cho một tên quay lại, tên này vào khách điếm liền phát hiện đồng bọn canh giữ tiêu sư bị đánh ngất, liền lặng lẽ vào phòng, lúc này mới có tình cảnh nguy hiểm trước mắt.

Mồ hôi lạnh túa ra, Lục Thảng lăn một vòng tại chỗ.

Choang ——

Đao không chém xuống, bên tai hắn lại vang lên tiếng đồ sứ vỡ.

Tên sơn tặc giơ đao nhắm mắt ngã xuống, đao cũng "cạch" rơi xuống đất, để lộ Minh Thư đang đứng phía sau hắn, tay còn cứng đờ giữa không trung, trên đất là vò rượu vỡ nát.

Lục Thảng cũng ngây người, một đao này đến quá hung hiểm, nếu không có Minh Thư, cho dù hắn tránh được, cánh tay cũng khó bảo toàn.

"Cao Phú? Hử?" Minh Thư hoàn hồn, quả nhiên là bộ dạng tức giận, ngữ khí bất thiện.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, nàng đây là làm chim sẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảng Thượng Giai Tế (Dịch Full)

Số ký tự: 0