Chương 5
2024-09-20 08:38:10
Lên cấp ba, tôi ở ký túc xá, việc học rất bận rộn.
Mỗi nửa tháng tôi mới về nhà một lần, và mỗi lần về, luôn có một đống quần áo bẩn chờ tôi giặt.
Ở trường làng, tôi là người giỏi nhất.
Nhưng khi vào trường cấp một, tôi chỉ là người kém nhất trong số những học sinh xuất sắc.
Tôi cố gắng hết sức để vượt qua khoảng cách này, nhưng thật sự rất khó, thời gian luôn không đủ.
Hóa ra, thế giới rộng lớn đến vậy.
Còn tôi, thì thật tầm thường.
Tết đến, họ hàng ở thành phố đều về.
Bác trai và các cô hỏi tôi tại sao cuối tuần không đến nhà họ ăn cơm. Tôi viện cớ bận học.
Họ nhắc nhở tôi rằng kỳ nghỉ sau đừng về nhà, hãy đến nhà họ ăn cơm.
Trước khi đi, bác lớn lại lén đưa cho tôi 100 đồng tiền mừng tuổi.
Nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp, trong số 15 lớp, tôi đã lọt vào top 200 của khối trong kỳ thi cuối kỳ.
Các nữ sinh trong lớp chia thành hai nhóm, nhóm nội trú và nhóm đi học về trong ngày.
Nhóm nội trú đều là những cô gái nông thôn giống tôi.
Nhóm đi học về trong ngày đều là con cái thành phố.
Hai nhóm rất khó hòa hợp với nhau.
Nhưng bạn cùng bàn mới của tôi, Phan Phan, thuộc nhóm đi học về, lại khác biệt. Cô ấy ngây thơ, đáng yêu và tốt bụng.
Khi biết tôi có những lo lắng, cô ấy nhìn tôi đầy khó hiểu: "Cậu nghĩ nhiều làm gì, bác và các cô chú của cậu thật lòng thích cậu, thế là đủ rồi."
08
Lời cô ấy nói đã xua tan mây mù trong lòng tôi.
Cuối tuần đó, tôi đến nhà bác lớn, bác trai làm món thịt kho tàu nổi tiếng của ông, còn bác gái làm món đầu cá hấp ớt. Khi tôi về, họ còn cho tôi vài bộ quần áo gần như mới.
Sau đó, tôi thường xuyên qua lại với bác trai và các cô.
So với bố mẹ, họ quan tâm đến thành tích của tôi hơn.
Còn bố mẹ tôi thì luôn nhắc nhở tôi tiết kiệm tiền, nói với tôi rằng họ kiếm tiền rất vất vả.
Điều đó khiến tôi luôn cảm thấy tội lỗi khi tiêu tiền.
Phan Phan vào trường cấp một bằng cách đóng tiền tài trợ, học lực không tốt.
Trong lớp, cô ấy lúc nào cũng mải nghịch, gặp chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.
Tôi luôn kiên nhẫn giải thích cho cô ấy.
Cuối tuần trước kỳ nghỉ hè, cô ấy nhất quyết mời tôi về nhà ăn cơm.
Nhà cô ấy là một ngôi biệt thự nhỏ, có hai chiếc ô tô và cả người giúp việc chuyên nấu ăn, dọn dẹp.
Nhờ đó, tôi đã gặp anh trai sinh đôi của cô ấy, Pan Lương.
Cậu ấy là thành viên đội bóng rổ của trường, cao ráo, đẹp trai, nụ cười trắng sáng như một vệt nắng.
Trước đây, tôi không bao giờ nghĩ họ là anh em, vì ở trường họ chẳng có vẻ gì là hợp nhau.
Người giúp việc rất thân thiện.
Trên bàn ăn, cô ấy lấy ra hai hộp sữa tươi cho tôi và Phan Phan.
Phan Lương không có, cậu ấy lớn tiếng phản đối.
Tôi rất ngại ngùng, đưa hộp sữa của mình cho cậu, nhưng người giúp việc giành lại và đưa cho tôi: "Cậu ấy là con trai, phải nhường cho các cô gái."
Tôi nghĩ đó chỉ là lời nói xã giao.
Sau khi quan sát kỹ, tôi nhận ra rằng trong gia đình họ, con gái được chiều chuộng hơn, và Phan Lương luôn bị em gái áp chế.
Họ đã cho tôi thấy một khả năng khác trong cuộc sống: con gái có thể nhận được nhiều tình yêu hơn.
Đó là lần đầu tiên tôi uống sữa tươi.
Rất đậm đà và mịn màng.
Tôi đã ghi nhớ mãi hương vị đó.
Ban đầu, cuộc sống của tôi và Phan Lương có gì liên quan.
Cho đến một lần, tôi đọc sách ở nhà sách Tân Hoa cho đến khi họ chuẩn bị đóng cửa, sợ nhà ăn đã đóng cửa nên tôi quyết định đi đường tắt về trường.
Không ngờ lại gặp một nhóm thanh niên đầu vàng.
Khi đó, phong cách thời trang "Shamate" đang thịnh hành, họ để kiểu tóc như tổ quạ, hút thuốc, trên tay đầy hình xăm, trông rất đáng sợ.
Tôi hối hận, quay đầu định rút lui thì tên cầm đầu đeo khuyên mũi huýt sáo: "Em gái sợ gì chứ, bọn anh không phải người xấu đâu."
Nói xong, cả đám phá lên cười.
Tôi hoảng loạn hơn, không tiến cũng không lùi được, đúng lúc đó, Phan Lương và mấy người trong đội bóng rổ xuất hiện.
Cậu ấy túm lấy tay áo tôi: "Còn đứng đó làm gì, đi thôi!"
09
Thế là chúng tôi cứ thế hiên ngang đi qua con hẻm nhỏ, đồng đội của cậu ấy cười hỏi tôi là ai.
Phan Lương thản nhiên trả lời: "Em gái tôi, sau này nhớ quan tâm giúp đỡ."
"Nhưng cô ấy không cùng họ với cậu!"
Pan Liang khoe hàm răng trắng: "Em họ thì không phải em gái à?"
Cậu ấy rất nhiệt tình.
Điều đó khiến tôi bối rối nhưng khó mà từ chối.
Cậu ấy dẫn tôi đến quán net, lập cho tôi một tài khoản QQ, và người bạn đầu tiên trong danh sách của tôi chính là cậu ấy.
Cậu ấy dẫn tôi đến phòng bi-a, dạy tôi cách chơi.
Dẫn tôi đến KTV, chỉ tôi cách chọn bài và đổi bài.
Dẫn tôi đi trượt patin, lúc tôi sắp ngã, cậu ấy đỡ lấy eo tôi.
Cậu ấy tổ chức sinh nhật cho tôi, mua cho tôi quả cầu pha lê rất thịnh hành lúc đó làm quà.
Mỗi nửa tháng tôi mới về nhà một lần, và mỗi lần về, luôn có một đống quần áo bẩn chờ tôi giặt.
Ở trường làng, tôi là người giỏi nhất.
Nhưng khi vào trường cấp một, tôi chỉ là người kém nhất trong số những học sinh xuất sắc.
Tôi cố gắng hết sức để vượt qua khoảng cách này, nhưng thật sự rất khó, thời gian luôn không đủ.
Hóa ra, thế giới rộng lớn đến vậy.
Còn tôi, thì thật tầm thường.
Tết đến, họ hàng ở thành phố đều về.
Bác trai và các cô hỏi tôi tại sao cuối tuần không đến nhà họ ăn cơm. Tôi viện cớ bận học.
Họ nhắc nhở tôi rằng kỳ nghỉ sau đừng về nhà, hãy đến nhà họ ăn cơm.
Trước khi đi, bác lớn lại lén đưa cho tôi 100 đồng tiền mừng tuổi.
Nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp, trong số 15 lớp, tôi đã lọt vào top 200 của khối trong kỳ thi cuối kỳ.
Các nữ sinh trong lớp chia thành hai nhóm, nhóm nội trú và nhóm đi học về trong ngày.
Nhóm nội trú đều là những cô gái nông thôn giống tôi.
Nhóm đi học về trong ngày đều là con cái thành phố.
Hai nhóm rất khó hòa hợp với nhau.
Nhưng bạn cùng bàn mới của tôi, Phan Phan, thuộc nhóm đi học về, lại khác biệt. Cô ấy ngây thơ, đáng yêu và tốt bụng.
Khi biết tôi có những lo lắng, cô ấy nhìn tôi đầy khó hiểu: "Cậu nghĩ nhiều làm gì, bác và các cô chú của cậu thật lòng thích cậu, thế là đủ rồi."
08
Lời cô ấy nói đã xua tan mây mù trong lòng tôi.
Cuối tuần đó, tôi đến nhà bác lớn, bác trai làm món thịt kho tàu nổi tiếng của ông, còn bác gái làm món đầu cá hấp ớt. Khi tôi về, họ còn cho tôi vài bộ quần áo gần như mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, tôi thường xuyên qua lại với bác trai và các cô.
So với bố mẹ, họ quan tâm đến thành tích của tôi hơn.
Còn bố mẹ tôi thì luôn nhắc nhở tôi tiết kiệm tiền, nói với tôi rằng họ kiếm tiền rất vất vả.
Điều đó khiến tôi luôn cảm thấy tội lỗi khi tiêu tiền.
Phan Phan vào trường cấp một bằng cách đóng tiền tài trợ, học lực không tốt.
Trong lớp, cô ấy lúc nào cũng mải nghịch, gặp chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.
Tôi luôn kiên nhẫn giải thích cho cô ấy.
Cuối tuần trước kỳ nghỉ hè, cô ấy nhất quyết mời tôi về nhà ăn cơm.
Nhà cô ấy là một ngôi biệt thự nhỏ, có hai chiếc ô tô và cả người giúp việc chuyên nấu ăn, dọn dẹp.
Nhờ đó, tôi đã gặp anh trai sinh đôi của cô ấy, Pan Lương.
Cậu ấy là thành viên đội bóng rổ của trường, cao ráo, đẹp trai, nụ cười trắng sáng như một vệt nắng.
Trước đây, tôi không bao giờ nghĩ họ là anh em, vì ở trường họ chẳng có vẻ gì là hợp nhau.
Người giúp việc rất thân thiện.
Trên bàn ăn, cô ấy lấy ra hai hộp sữa tươi cho tôi và Phan Phan.
Phan Lương không có, cậu ấy lớn tiếng phản đối.
Tôi rất ngại ngùng, đưa hộp sữa của mình cho cậu, nhưng người giúp việc giành lại và đưa cho tôi: "Cậu ấy là con trai, phải nhường cho các cô gái."
Tôi nghĩ đó chỉ là lời nói xã giao.
Sau khi quan sát kỹ, tôi nhận ra rằng trong gia đình họ, con gái được chiều chuộng hơn, và Phan Lương luôn bị em gái áp chế.
Họ đã cho tôi thấy một khả năng khác trong cuộc sống: con gái có thể nhận được nhiều tình yêu hơn.
Đó là lần đầu tiên tôi uống sữa tươi.
Rất đậm đà và mịn màng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi đã ghi nhớ mãi hương vị đó.
Ban đầu, cuộc sống của tôi và Phan Lương có gì liên quan.
Cho đến một lần, tôi đọc sách ở nhà sách Tân Hoa cho đến khi họ chuẩn bị đóng cửa, sợ nhà ăn đã đóng cửa nên tôi quyết định đi đường tắt về trường.
Không ngờ lại gặp một nhóm thanh niên đầu vàng.
Khi đó, phong cách thời trang "Shamate" đang thịnh hành, họ để kiểu tóc như tổ quạ, hút thuốc, trên tay đầy hình xăm, trông rất đáng sợ.
Tôi hối hận, quay đầu định rút lui thì tên cầm đầu đeo khuyên mũi huýt sáo: "Em gái sợ gì chứ, bọn anh không phải người xấu đâu."
Nói xong, cả đám phá lên cười.
Tôi hoảng loạn hơn, không tiến cũng không lùi được, đúng lúc đó, Phan Lương và mấy người trong đội bóng rổ xuất hiện.
Cậu ấy túm lấy tay áo tôi: "Còn đứng đó làm gì, đi thôi!"
09
Thế là chúng tôi cứ thế hiên ngang đi qua con hẻm nhỏ, đồng đội của cậu ấy cười hỏi tôi là ai.
Phan Lương thản nhiên trả lời: "Em gái tôi, sau này nhớ quan tâm giúp đỡ."
"Nhưng cô ấy không cùng họ với cậu!"
Pan Liang khoe hàm răng trắng: "Em họ thì không phải em gái à?"
Cậu ấy rất nhiệt tình.
Điều đó khiến tôi bối rối nhưng khó mà từ chối.
Cậu ấy dẫn tôi đến quán net, lập cho tôi một tài khoản QQ, và người bạn đầu tiên trong danh sách của tôi chính là cậu ấy.
Cậu ấy dẫn tôi đến phòng bi-a, dạy tôi cách chơi.
Dẫn tôi đến KTV, chỉ tôi cách chọn bài và đổi bài.
Dẫn tôi đi trượt patin, lúc tôi sắp ngã, cậu ấy đỡ lấy eo tôi.
Cậu ấy tổ chức sinh nhật cho tôi, mua cho tôi quả cầu pha lê rất thịnh hành lúc đó làm quà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro