Chương 15
2024-11-28 17:34:08
Cốc...cốc...cốc...
"Lão đại, là tôi."
"Vào đi." Âm thanh trầm thấp từ trong vọng ra.
Cạch...
"Lão đại tìm tôi có điều gì giao phó?"
Mặc Tiêu Dao mặc bộ đồ ngủ trắng dựa lưng vào thành giường, tóc vẫn còn khá ướt, trên đùi anh đặt chiếc laptop hình như đang xử lí công việc.
Ánh mắt anh liếc nhìn cô một cái rồi ra hiệu cô lại gần.
Ám Nguyệt hiểu ý bước đến sát cạnh thì bị bàn tay to lớn vòng ra ôm lấy eo kéo cô ngã nhào xuống giường.
"Á." Đợi ô điều chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn, Mặc Tiêu Dao lại vòng tay ra kéo cô ngả vào người mình. Hương thơm lành lạnh từ người anh tỏa ra thật dễ chịu, suýt chút Ám Nguyệt đã bị đắm chìm trong đó.
Ánh mắt di chuyển tới màn hình laptop, Ám Nguyệt hơi sững người nhìn chăm chăm vào một điểm: Công ty Quilk của Trần gia mới chỉ một thời gian ngắn đã vươn xa như vậy, chiếm lĩnh một phần thị trường quốc tế. Từng ngón tay cô khẽ nắm chặt lại, Hàn gia trước đây lớn mạnh giờ gộp chung với thế lực của hai nhà Trần Trương, khỏi phải nói vững mạnh cỡ nào. Nền tảng của họ hiện đã và đang dần được củng cố vững chắc nếu cứ đà này thì...
Nhưng như vậy thì sao chứ? Sẽ nhanh thôi cô sẽ đòi lại tất cả, khiến cho bọn chúng từ đỉnh cao của danh vọng ngã xuống đáy xã hội, nếm trải mọi đau đớn sống không bằng chết.
Đang đắm chìm trong ngọn lửa hận thù thì bên tai vang lên giọng nói: "Chỉ là vài con kiến nhỏ bé đã khiến cô tức giận vậy rồi sao?"
"Tôi."
Đôi bàn tay to lớn khẽ siết lấy cằm cô nâng lên, ánh mắt cả hai giao nhau. Ở khoảng cách này, đây có lẽ là lần đầu tiên Ám Nguyệt được nhìn trực diện khuôn mặt của Mặc Tiêu Dao, từng đường nét trên gương mặt đều rất tiêu soái, sống mũi cao, hàng lông mày rậm và đôi mắt sắc lạnh hút hồn.
"Ba ngày nữa cô theo Bạch Phong bay qua Iland tiếp quản công ty con bên đó, tiện thể thì xử lí lũ chuột nhắt đang âm thầm làm phản đi."
"Vâng."
Mặc Tiêu Dao không chỉ là ông trùm vũ khí ở giới hắc đạo với thế lực địa bàn rộng trải dài từ Âu sang Á. Mà ở Bạch đạo, anh sở hữu tập đoàn NEAU chiếm lĩnh thị trường ở mảng công nghệ, phần mềm trí tuệ với biệt danh được giới truyền thông đặt cho là Richard.
"Cô có hai tuần để thu xếp bên đấy cho ổn thỏa, nếu không..."
Mặc Tiêu Dao vuốt ve gương mặt cô, khóe miệng khẽ nhếch lên:"Nếu không thì không cần về nữa, tự giác đến hắc lao bên Nam Phi chịu phạt."
Đối diện với ánh mắt này không khỏi khiến người ta run sợ, Ám Nguyệt đáp:" Vâng, tôi đã rõ thưa lão đại."
Mặc Tiêu Dao buông tay khỏi cằm cô nói: "Mau sấy tóc cho tôi."
"Vâng."
Không biết từ bao giờ Hàn Quyên đã dần quen với thân phận mới, cái tên mới này.
Sau khi đã sấy khô tóc cho Mặc Tiêu Dao, Ám Nguyệt định về lại phòng thì bị anh giữ lại.
"Tôi có nói cô được đi chưa?"
"Nằm xuống, đêm nay cô ngủ lại đây."
"Không được." Ám Nguyệt nhất thời phản ứng theo phản xạ tự nhiên.
"Cô không có quyền từ chối."
Rất nhanh Ám Nguyệt đã bị Mặc Tiêu Dao kéo ngã nhoài xuống giường.
"Lão đại, anh..." Cô thầm kêu không xong rồi.
Đôi bàn tay kia lại vuốt ve gương mặt cô, nụ cười cũng dần trở nên không đàng hoàng:" Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô? Hửm?"
Gương mặt anh dần dí sát lại, khoảng cách dần thu hẹp chỉ một chút xíu nữa là chạm môi:" Ngủ đi."
Mặc Tiêu Dao bất ngờ nằm vật sang bên cạnh đích thị xem cô như gối ôm mà ôm ngủ.
Ám Nguyệt thở phào, tim đập loạn nhịp, người cũng dần thả lỏng hơn, cứ như vậy mà thiếp đi lúc nào không hay.
Hiện giờ cô đâu có thời gian suy nghĩ hay là sức mạnh để phản kháng nữa? Hơn hết việc chống đối Mặc Tiêu Dao là việc làm ngu ngốc nhất, phí sức nhất mà cô đúc kết được từ khi đặt chân đến nơi đây. Lựa chọn tốt nhất hiện tại là cô phải ăn thật no, ngủ thật ngon để nạp năng lượng cho những ngày làm việc mệt mỏi sắp tới.
Mặc Tiêu Dao nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng mình, trong lòng ngổn ngang dòng suy nghĩ mông lung.
Lại là cơn ác mộng, Ám Nguyệt mở trừng hai mắt, mồ hôi túa ra ướt dẫm vầng trán. Nhìn sang bên cạnh phát hiện bản thân đang nằm gọn trong lồng ngực săn chắc của người kia. Chẳng hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác an tâm đến lạ.
Ánh mắt khẽ dừng lại trên gương mặt tiêu soái đã vơi bớt đi mấy phần hung dữ lạnh lùng của Mặc Tiêu Dao, Ám Nguyệt không kìm được muốn đưa tay chạm vào. Như bị thôi miên, Ám Nguyệt nâng tay chỉ còn cách gương mặt ấy một khoảng rất nhỏ thì đột nhiên tim cô giật thót một cái. Ánh mắt cô và Mặc Tiêu Dao giao nhau.
"A lão đại...xin lỗi tôi làm phiền anh nghỉ ngơi rồi." Lảng tránh ánh mắt ấy, Ám Nguyệt toan quay người qua hướng khác để vơi bớt sự ngượng ngùng nhưng Mặc Tiêu Dao nào cho cô có cơ hội đó.
Mặc Tiêu Dao giữ chặt cằm cô sát lại phía mình, cả người choàng dậy đè cô ở dưới bá đạo hôn lên môi cô.
Ám Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp, đầu óc trống rỗng cho đến khi đầu lưỡi người kia tiến vào cô mới hoàn hồn đẩy anh ra. Nhưng đối với Mặc Tiêu Dao sự chống cự này chẳng khác nào là tăng thêm sự thú tính. Đôi bàn tay anh khẽ luồn vào vạt áo lướt qua vòng eo của Ám Nguyệt.
Biết bản thân càng chống trả càng phản tác dụng, Ám Nguyệt dần thả lỏng cơ thể để mặc cho Mặc Tiêu Dao muốn làm gì thì làm. Cũng may Mặc Tiêu Dao chỉ dừng lại ở việc hôn môi, liên miên một hồi cuối cùng cũng chịu buông cô ra. Anh vùi mặt vào trong cổ cô hít lấy hương thơm nhè nhẹ, đây chính là thứ câu dẫn anh, sau đó để lại ở đó một vết hòng hồng.
...
Còn hai ngày nữa Ám Nguyệt phải bay qua Iland giải quyết công việc mà Mặc Tiêu Dao giao phó, tạm thời trong khoảng thời gian này cô khá rảnh rỗi.
Cô bắt đầu điều tra về cái chết của ba mẹ và anh hai.
Chuyến bay ngày hôm đó không thể ngẫu nhiên lại xảy ra tai nạn, chắc chắn đã có kẻ đứng sau ngấm ngầm ra tay. Tất cả đều đã được bưng bít không để lại chút dấu vết nào. Còn về cái chết của Hàn Cẩn Huy mọi manh mối đều rất rõ ràng, những kẻ ám sát ngày hôm đó đều được nhà họ Trần thuê đến.
Ám Nguyệt gõ bàn phím cành cạch một hồi lâu rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
"Anh hai rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Đáng lí với võ nghệ của anh trốn thoát khỏi đó là việc rất đơn giản, tại sao lại..."
Ám Nguyệt lại bắt đầu lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím, cô muốn phá mã bảo mật của tập đoàn Trần gia.
"Chết tiệt một mình mình thì không thể làm được." Trên màn hình hiện lên cảnh báo, cô không thể phá được lớp bảo mật cuối cùng.
"Lão đại, là tôi."
"Vào đi." Âm thanh trầm thấp từ trong vọng ra.
Cạch...
"Lão đại tìm tôi có điều gì giao phó?"
Mặc Tiêu Dao mặc bộ đồ ngủ trắng dựa lưng vào thành giường, tóc vẫn còn khá ướt, trên đùi anh đặt chiếc laptop hình như đang xử lí công việc.
Ánh mắt anh liếc nhìn cô một cái rồi ra hiệu cô lại gần.
Ám Nguyệt hiểu ý bước đến sát cạnh thì bị bàn tay to lớn vòng ra ôm lấy eo kéo cô ngã nhào xuống giường.
"Á." Đợi ô điều chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn, Mặc Tiêu Dao lại vòng tay ra kéo cô ngả vào người mình. Hương thơm lành lạnh từ người anh tỏa ra thật dễ chịu, suýt chút Ám Nguyệt đã bị đắm chìm trong đó.
Ánh mắt di chuyển tới màn hình laptop, Ám Nguyệt hơi sững người nhìn chăm chăm vào một điểm: Công ty Quilk của Trần gia mới chỉ một thời gian ngắn đã vươn xa như vậy, chiếm lĩnh một phần thị trường quốc tế. Từng ngón tay cô khẽ nắm chặt lại, Hàn gia trước đây lớn mạnh giờ gộp chung với thế lực của hai nhà Trần Trương, khỏi phải nói vững mạnh cỡ nào. Nền tảng của họ hiện đã và đang dần được củng cố vững chắc nếu cứ đà này thì...
Nhưng như vậy thì sao chứ? Sẽ nhanh thôi cô sẽ đòi lại tất cả, khiến cho bọn chúng từ đỉnh cao của danh vọng ngã xuống đáy xã hội, nếm trải mọi đau đớn sống không bằng chết.
Đang đắm chìm trong ngọn lửa hận thù thì bên tai vang lên giọng nói: "Chỉ là vài con kiến nhỏ bé đã khiến cô tức giận vậy rồi sao?"
"Tôi."
Đôi bàn tay to lớn khẽ siết lấy cằm cô nâng lên, ánh mắt cả hai giao nhau. Ở khoảng cách này, đây có lẽ là lần đầu tiên Ám Nguyệt được nhìn trực diện khuôn mặt của Mặc Tiêu Dao, từng đường nét trên gương mặt đều rất tiêu soái, sống mũi cao, hàng lông mày rậm và đôi mắt sắc lạnh hút hồn.
"Ba ngày nữa cô theo Bạch Phong bay qua Iland tiếp quản công ty con bên đó, tiện thể thì xử lí lũ chuột nhắt đang âm thầm làm phản đi."
"Vâng."
Mặc Tiêu Dao không chỉ là ông trùm vũ khí ở giới hắc đạo với thế lực địa bàn rộng trải dài từ Âu sang Á. Mà ở Bạch đạo, anh sở hữu tập đoàn NEAU chiếm lĩnh thị trường ở mảng công nghệ, phần mềm trí tuệ với biệt danh được giới truyền thông đặt cho là Richard.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô có hai tuần để thu xếp bên đấy cho ổn thỏa, nếu không..."
Mặc Tiêu Dao vuốt ve gương mặt cô, khóe miệng khẽ nhếch lên:"Nếu không thì không cần về nữa, tự giác đến hắc lao bên Nam Phi chịu phạt."
Đối diện với ánh mắt này không khỏi khiến người ta run sợ, Ám Nguyệt đáp:" Vâng, tôi đã rõ thưa lão đại."
Mặc Tiêu Dao buông tay khỏi cằm cô nói: "Mau sấy tóc cho tôi."
"Vâng."
Không biết từ bao giờ Hàn Quyên đã dần quen với thân phận mới, cái tên mới này.
Sau khi đã sấy khô tóc cho Mặc Tiêu Dao, Ám Nguyệt định về lại phòng thì bị anh giữ lại.
"Tôi có nói cô được đi chưa?"
"Nằm xuống, đêm nay cô ngủ lại đây."
"Không được." Ám Nguyệt nhất thời phản ứng theo phản xạ tự nhiên.
"Cô không có quyền từ chối."
Rất nhanh Ám Nguyệt đã bị Mặc Tiêu Dao kéo ngã nhoài xuống giường.
"Lão đại, anh..." Cô thầm kêu không xong rồi.
Đôi bàn tay kia lại vuốt ve gương mặt cô, nụ cười cũng dần trở nên không đàng hoàng:" Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô? Hửm?"
Gương mặt anh dần dí sát lại, khoảng cách dần thu hẹp chỉ một chút xíu nữa là chạm môi:" Ngủ đi."
Mặc Tiêu Dao bất ngờ nằm vật sang bên cạnh đích thị xem cô như gối ôm mà ôm ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ám Nguyệt thở phào, tim đập loạn nhịp, người cũng dần thả lỏng hơn, cứ như vậy mà thiếp đi lúc nào không hay.
Hiện giờ cô đâu có thời gian suy nghĩ hay là sức mạnh để phản kháng nữa? Hơn hết việc chống đối Mặc Tiêu Dao là việc làm ngu ngốc nhất, phí sức nhất mà cô đúc kết được từ khi đặt chân đến nơi đây. Lựa chọn tốt nhất hiện tại là cô phải ăn thật no, ngủ thật ngon để nạp năng lượng cho những ngày làm việc mệt mỏi sắp tới.
Mặc Tiêu Dao nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng mình, trong lòng ngổn ngang dòng suy nghĩ mông lung.
Lại là cơn ác mộng, Ám Nguyệt mở trừng hai mắt, mồ hôi túa ra ướt dẫm vầng trán. Nhìn sang bên cạnh phát hiện bản thân đang nằm gọn trong lồng ngực săn chắc của người kia. Chẳng hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác an tâm đến lạ.
Ánh mắt khẽ dừng lại trên gương mặt tiêu soái đã vơi bớt đi mấy phần hung dữ lạnh lùng của Mặc Tiêu Dao, Ám Nguyệt không kìm được muốn đưa tay chạm vào. Như bị thôi miên, Ám Nguyệt nâng tay chỉ còn cách gương mặt ấy một khoảng rất nhỏ thì đột nhiên tim cô giật thót một cái. Ánh mắt cô và Mặc Tiêu Dao giao nhau.
"A lão đại...xin lỗi tôi làm phiền anh nghỉ ngơi rồi." Lảng tránh ánh mắt ấy, Ám Nguyệt toan quay người qua hướng khác để vơi bớt sự ngượng ngùng nhưng Mặc Tiêu Dao nào cho cô có cơ hội đó.
Mặc Tiêu Dao giữ chặt cằm cô sát lại phía mình, cả người choàng dậy đè cô ở dưới bá đạo hôn lên môi cô.
Ám Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp, đầu óc trống rỗng cho đến khi đầu lưỡi người kia tiến vào cô mới hoàn hồn đẩy anh ra. Nhưng đối với Mặc Tiêu Dao sự chống cự này chẳng khác nào là tăng thêm sự thú tính. Đôi bàn tay anh khẽ luồn vào vạt áo lướt qua vòng eo của Ám Nguyệt.
Biết bản thân càng chống trả càng phản tác dụng, Ám Nguyệt dần thả lỏng cơ thể để mặc cho Mặc Tiêu Dao muốn làm gì thì làm. Cũng may Mặc Tiêu Dao chỉ dừng lại ở việc hôn môi, liên miên một hồi cuối cùng cũng chịu buông cô ra. Anh vùi mặt vào trong cổ cô hít lấy hương thơm nhè nhẹ, đây chính là thứ câu dẫn anh, sau đó để lại ở đó một vết hòng hồng.
...
Còn hai ngày nữa Ám Nguyệt phải bay qua Iland giải quyết công việc mà Mặc Tiêu Dao giao phó, tạm thời trong khoảng thời gian này cô khá rảnh rỗi.
Cô bắt đầu điều tra về cái chết của ba mẹ và anh hai.
Chuyến bay ngày hôm đó không thể ngẫu nhiên lại xảy ra tai nạn, chắc chắn đã có kẻ đứng sau ngấm ngầm ra tay. Tất cả đều đã được bưng bít không để lại chút dấu vết nào. Còn về cái chết của Hàn Cẩn Huy mọi manh mối đều rất rõ ràng, những kẻ ám sát ngày hôm đó đều được nhà họ Trần thuê đến.
Ám Nguyệt gõ bàn phím cành cạch một hồi lâu rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
"Anh hai rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Đáng lí với võ nghệ của anh trốn thoát khỏi đó là việc rất đơn giản, tại sao lại..."
Ám Nguyệt lại bắt đầu lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím, cô muốn phá mã bảo mật của tập đoàn Trần gia.
"Chết tiệt một mình mình thì không thể làm được." Trên màn hình hiện lên cảnh báo, cô không thể phá được lớp bảo mật cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro