Chương 90
2024-11-28 17:34:08
Ám Nguyệt lặng lẽ rời khỏi vị trí ẩn nập, lợi dụng lợi thế dáng người nhỏ nhắn di chuyển ra chỗ khác, nhanh chóng hạ thêm một đối thủ
Cuối cùng vòng thứ tư cũng kết thúc. Khoé môi Ám Nguyệt khẽ nhếch lên, tiết tấu càng ngày càng nhanh, càng thêm phần kích thích. Đã lâu rồi không được trải nghiệm cảm giác này, lớp vỏ bọc kẻ vô dụng kia quá nhàm chán.
Tiết Tử Minh quan sát toàn bộ bốn vòng huấn luyện, trong lòng anh bắt đầu dấy lên nghi hoặc.
Vòng đấu thứ năm cũng bắt đầu sau ít phút, bởi vì chiến thuật cũ đã bị lộ nên vòng này Ám Nguyệt vất vả hơn nhiều.
Bởi vì sáu đấu một nên số lượng đạn trong súng bọn họ rút hết chỉ còn một viên. Muốn vượt qua vòng này trước tiên phải tìm cách lừa bọn họ nổ súng. Nghĩ là làm cô dùng thân mình dụ địch, thành công lừa được bốn viên đạn.
Ba viên đạn chệch hướng ghim vào tường, bản thân sơ xuất trúng một viên. Nhưng cũng không tính là lỗ, cùng lúc đó coi cũng đã hạ được hai người và thành công gỡ bỏ mối nguy hại về súng. Số lượng đạn trong súng vẫn đủ để hai người nữa rời sân, hai người còn lại miễn cưỡng đánh tay đôi vẫn có thể thắng.
Vòng đấu kết thúc cũng đã qua trưa, Ám Nguyệt cả người toàn là bụi bẩn, cơ thể thấm mệt ngồi dựa vào tường uống nước. Bị vờn cả một buổi sáng, còn chưa được ăn gì nếu tiếp tục chắc chắn sẽ thất bại. Cô đang tính thương lượng với Tiết Tử Minh thì anh ta đã chủ động đi về phíá cô.
"Tất cả về phòng ăn, huấn luyện tạm hoãn ngày kia tiếp tục."
"Rõ."
Nói xong thì quay qua nhìn cô: "Cô là ai?"
Dựa vào sự nhạy bén lâu nay, Tiết Tử Minh xâu chuỗi những thông tin rời rạc: lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đứng sau bức tường bị cô phát hiện, điều này làm anh ta vô cùng kinh ngạc. Vì vậy hôm sau anh ta mới cố tình sắp xếp đấu võ để thử năng lực của cô. Nào ngờ không giống như trong tưởng tượng, năng lực của cô quá kém cỏi nên anh coi chuyện đêm hôm đó chỉ là trùng hợp. Lần thứ hai là lần gác đêm, cô thực sự chỉ là vô duyên vô có đi theo một con thỏ vào rừng rồi vô ý phát hiện ra kẻ xâm nhập? Tiếp đến là chiều hôm qua khi viên đạn lao đến, cô phản xạ rất nhanh, lúc đó quá bất ngờ nên không chú ý tới nhưng ngẫm lại quả thật là như vậy, kiến thức về súng cũng sâu rộng. Qua một loạt những điểm bất thường, người tên Hân Nghiên chỉ là một kẻ vô dụng bị ném đến đây chịu phạt thôi ư? Nghi ngờ trong lòng càng lớn cho đến khi xem hết toàn bộ năm vòng đấu, anh ta khẳng định suy nghĩ của mình là đúng: Hân Nghiên không hề đơn giản như những gì mọi người thấy, tất cả chỉ là nguy trang
Ý cười trên môi Ám Nguyệt càng thêm đậm, cô nói: "Anh vừa đập đầu vô đâu à? Tôi là Hân Nghiên."
"Đừng diễn trò trước mặt tôi, cô đến đây có mục đích gì?"
"Tôi đến..." Ám Nguyệt dừng một chút ra vẻ huyền bí rồi nói tiếp: "Chẳng phải để tham gia huấn luyện sao?"
"Hừ, được...tôi không biết cô là người của ai, đến đây với âm mưu gì nhưng tôi cảnh cái cô đừng để tôi nắm được sơ hở." Nói xong thì liếc cô một cái rồi lạnh lùng bỏ đi, hướng anh ta đi là phía phòng của Từ Triết.
Ám Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tiết Tử Minh nở nụ cười lạnh, nếu cô đã xác định để lộ năng lực vốn có thì cần phải sợ bị phát hiện chắc. Để xem khi anh ta biết được thân phận và mục đích của cô, anh ta sẽ xử lí cô thể nào đây?
Vẫn như mọi lần đi ăn cơm, nhóm Đại Ngưu đều để trống một chỗ chờ cô.
"Hân Nghiên." Nhìn qua biểu cảm của họ, ai nấy đều rất phấn kích.
"Cô mau nói tôi biết có phải cô lén luyện tập không?"
"Không có."
"Không có?"
"Vậy từ trước giờ là cô giấu năng lực sao?"
"Aisss mấy anh phiền quá, mau ăn đi chiều còn luyện tập."
.••
Vừa trở về phòng ngủ thì Từ Triết gửi tin nhắn gọi cô qua.
"Hân Nghiên..à không Ám Nguyệt, Tiết Tử Minh vừa tìm gặp tôi, cậu ta có vẻ đã nghi ngờ về thân phận thật của cô rồi."
"Tôi biết." Biểu hiện của cô rõ đến như vậy, Tiết Tử Minh còn không nhận ra thì sao xứng đáng vào nhóm cấp bậc A?
"Vậy..."
"Anh xem cái này đi." Ám Nguyệt đặt điện thoại lên bàn bên trên là một tấm ảnh. Trước cửa phòng cô có gắn một camera ẩn, là loại mới được thiết kế ra chưa được ra mắt trên thị trường, rất nhỏ. Các loại thiết bị dò đều vô dụng với nó.
"Dáng người này rất quen." Người trong bức ảnh mặc đồ đen, đội mũ bịt kín mặt mũi.
"Hắn đã đến trước cửa phòng tôi vài lần nhưng không biết vì lí do gì mà vẫn chưa ra tay. Nhưng nhanh thôi chúng sẽ tự chui vào bẫy. Cần đẩy nhanh tiến độ, tôi cần phải trở về bên lão đại sớm hơn dự kiến."
Sau khi bàn bạc với Từ Triết về kế hoạch của mình, Ám Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi, mở laptop ra bắt đầu họp với bên tập đoàn.
Cuối cùng vòng thứ tư cũng kết thúc. Khoé môi Ám Nguyệt khẽ nhếch lên, tiết tấu càng ngày càng nhanh, càng thêm phần kích thích. Đã lâu rồi không được trải nghiệm cảm giác này, lớp vỏ bọc kẻ vô dụng kia quá nhàm chán.
Tiết Tử Minh quan sát toàn bộ bốn vòng huấn luyện, trong lòng anh bắt đầu dấy lên nghi hoặc.
Vòng đấu thứ năm cũng bắt đầu sau ít phút, bởi vì chiến thuật cũ đã bị lộ nên vòng này Ám Nguyệt vất vả hơn nhiều.
Bởi vì sáu đấu một nên số lượng đạn trong súng bọn họ rút hết chỉ còn một viên. Muốn vượt qua vòng này trước tiên phải tìm cách lừa bọn họ nổ súng. Nghĩ là làm cô dùng thân mình dụ địch, thành công lừa được bốn viên đạn.
Ba viên đạn chệch hướng ghim vào tường, bản thân sơ xuất trúng một viên. Nhưng cũng không tính là lỗ, cùng lúc đó coi cũng đã hạ được hai người và thành công gỡ bỏ mối nguy hại về súng. Số lượng đạn trong súng vẫn đủ để hai người nữa rời sân, hai người còn lại miễn cưỡng đánh tay đôi vẫn có thể thắng.
Vòng đấu kết thúc cũng đã qua trưa, Ám Nguyệt cả người toàn là bụi bẩn, cơ thể thấm mệt ngồi dựa vào tường uống nước. Bị vờn cả một buổi sáng, còn chưa được ăn gì nếu tiếp tục chắc chắn sẽ thất bại. Cô đang tính thương lượng với Tiết Tử Minh thì anh ta đã chủ động đi về phíá cô.
"Tất cả về phòng ăn, huấn luyện tạm hoãn ngày kia tiếp tục."
"Rõ."
Nói xong thì quay qua nhìn cô: "Cô là ai?"
Dựa vào sự nhạy bén lâu nay, Tiết Tử Minh xâu chuỗi những thông tin rời rạc: lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đứng sau bức tường bị cô phát hiện, điều này làm anh ta vô cùng kinh ngạc. Vì vậy hôm sau anh ta mới cố tình sắp xếp đấu võ để thử năng lực của cô. Nào ngờ không giống như trong tưởng tượng, năng lực của cô quá kém cỏi nên anh coi chuyện đêm hôm đó chỉ là trùng hợp. Lần thứ hai là lần gác đêm, cô thực sự chỉ là vô duyên vô có đi theo một con thỏ vào rừng rồi vô ý phát hiện ra kẻ xâm nhập? Tiếp đến là chiều hôm qua khi viên đạn lao đến, cô phản xạ rất nhanh, lúc đó quá bất ngờ nên không chú ý tới nhưng ngẫm lại quả thật là như vậy, kiến thức về súng cũng sâu rộng. Qua một loạt những điểm bất thường, người tên Hân Nghiên chỉ là một kẻ vô dụng bị ném đến đây chịu phạt thôi ư? Nghi ngờ trong lòng càng lớn cho đến khi xem hết toàn bộ năm vòng đấu, anh ta khẳng định suy nghĩ của mình là đúng: Hân Nghiên không hề đơn giản như những gì mọi người thấy, tất cả chỉ là nguy trang
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý cười trên môi Ám Nguyệt càng thêm đậm, cô nói: "Anh vừa đập đầu vô đâu à? Tôi là Hân Nghiên."
"Đừng diễn trò trước mặt tôi, cô đến đây có mục đích gì?"
"Tôi đến..." Ám Nguyệt dừng một chút ra vẻ huyền bí rồi nói tiếp: "Chẳng phải để tham gia huấn luyện sao?"
"Hừ, được...tôi không biết cô là người của ai, đến đây với âm mưu gì nhưng tôi cảnh cái cô đừng để tôi nắm được sơ hở." Nói xong thì liếc cô một cái rồi lạnh lùng bỏ đi, hướng anh ta đi là phía phòng của Từ Triết.
Ám Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tiết Tử Minh nở nụ cười lạnh, nếu cô đã xác định để lộ năng lực vốn có thì cần phải sợ bị phát hiện chắc. Để xem khi anh ta biết được thân phận và mục đích của cô, anh ta sẽ xử lí cô thể nào đây?
Vẫn như mọi lần đi ăn cơm, nhóm Đại Ngưu đều để trống một chỗ chờ cô.
"Hân Nghiên." Nhìn qua biểu cảm của họ, ai nấy đều rất phấn kích.
"Cô mau nói tôi biết có phải cô lén luyện tập không?"
"Không có."
"Không có?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy từ trước giờ là cô giấu năng lực sao?"
"Aisss mấy anh phiền quá, mau ăn đi chiều còn luyện tập."
.••
Vừa trở về phòng ngủ thì Từ Triết gửi tin nhắn gọi cô qua.
"Hân Nghiên..à không Ám Nguyệt, Tiết Tử Minh vừa tìm gặp tôi, cậu ta có vẻ đã nghi ngờ về thân phận thật của cô rồi."
"Tôi biết." Biểu hiện của cô rõ đến như vậy, Tiết Tử Minh còn không nhận ra thì sao xứng đáng vào nhóm cấp bậc A?
"Vậy..."
"Anh xem cái này đi." Ám Nguyệt đặt điện thoại lên bàn bên trên là một tấm ảnh. Trước cửa phòng cô có gắn một camera ẩn, là loại mới được thiết kế ra chưa được ra mắt trên thị trường, rất nhỏ. Các loại thiết bị dò đều vô dụng với nó.
"Dáng người này rất quen." Người trong bức ảnh mặc đồ đen, đội mũ bịt kín mặt mũi.
"Hắn đã đến trước cửa phòng tôi vài lần nhưng không biết vì lí do gì mà vẫn chưa ra tay. Nhưng nhanh thôi chúng sẽ tự chui vào bẫy. Cần đẩy nhanh tiến độ, tôi cần phải trở về bên lão đại sớm hơn dự kiến."
Sau khi bàn bạc với Từ Triết về kế hoạch của mình, Ám Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi, mở laptop ra bắt đầu họp với bên tập đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro