Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Mở rộng địa bàn

2024-11-28 17:34:08

Ám Nguyệt bị xem như là gối ôm, cứng ngắc trong lòng Mặc Tiêu Dao. Sau một hồi, biết bản thân không thoát được mới dần thả lỏng, nhàm chán nhìn vào màn hình laptop trước mặt. Hương thơm từ người Mặc Tiêu Dao tỏa ra rất dễ chịu, chỉ khoảng mười phút sau cô đã vùi mặt vào sâu trong lòng anh mà thiếp đi.

Mặc Tiêu Dao nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đang ngủ rồi lại rời tầm mắt nhìn vào màn hình laptop.

Ám Nguyệt cứ như vậy mà ngủ một cách ngon lành. Kể từ khi Hàn gia gặp biến cố đây có lẽ là giấc ngủ yên bình nhất, những cơn ác mộng lặp đi lặp lại nỗi đêm kia không còn tìm đến phá hỏng giấc ngủ của cô nữa.

Năm tiếng sau trực thăng đã hạ cánh ở địa phận quốc gia Rbia.

Cô lúc này cũng bị đánh thức bởi tiếng báo cáo của Bạch Phong, khẽ dụi dụi mắt hé gương mặt đang vùi trong ngực anh.

"Lão đại, đã tới rồi."

"Theo định vị, hắn ta và người của hắn ta đang ẩn náu tại khu phố A."

"Cậu cùng Nam Dương tới đó đi, một tên cũng không được sống sót." Thanh âm nhàn nhạt pha chút lạnh lẽo cất lên bên tai Ám Nguyệt.

"Rõ."

Nhận lệnh Bạch Phong cùng Nam Dương lên một chiếc xe đen rời đi trước.

Mặc Tiêu Dao không có ý định thả cô xuống mà trực tiếp ôm cô sang chiếc xe Bugatti La Voatio Noir.

Phong Duật lại đảm nhận vị trí lái còn Ngụy Lỗi ngồi phía cửa luôn luôn trong trạng thái cảnh giác. Một khi đã vào địa bàn của địch thì sự an toàn của Mặc Tiêu Dao phải được đảm bảo ở mức tuyệt đối.

"Lão đại, chúng ta đi đâu?" Ám Nguyệt cất tiếng hỏi khe khẽ.

"Mở rộng địa bàn." Nếu chỉ đơn giản là giết đám chuột nhắt đó thì đâu cần thiết một lão đại lớn như Mặc Tiêu Dao phải đích thân ra mặt? Đương nhiên mục đích của chuyến đi lần này không đơn giản như vậy.

||||| Truyện đề cử: Lục Sắc Đằng |||||

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế lực của Mặc Tiêu Dao nắm giữ một nửa địa phận Châu Âu, giờ là thời điểm anh cần phải mở rộng hơn nữa.

Lần này đám chuột nhắt đó dám ra tay hành động chẳng cần động não cũng biết có kẻ giật dây phía sau. Kẻ đó không phải ai xa lạ - người nắm giữ một nửa còn lại của Châu Âu. Để tránh thế lực của hắn ngày càng bành trướng thì Mặc Tiêu Dao phải ra tay trước, có được một phần địa bàn ở Châu Á sẽ thuận lợi rất nhiều đối với dự tính về sau.

Chiếc xe đã dần tiến vào thành phố A, được mệnh danh là phồn hoa bậc nhất đất nước này. Cách đó không xa là căn biệt thự của kẻ hiện đang nắm quyền tại nơi đây - dòng họ Willi.

Ám Nguyệt hướng ánh mắt nhìn qua cửa thấy phía trước có một hàng xe đen xếp ngay ngắn hai bên đường. Người từ phía trong mở cửa bước xuống, rồi rất nhanh cúi người cung kính.

Cánh cổng của căn biệt thự đã được mở sẵn, Phong Duật cho xe phóng thẳng vào trong.

Bấy giờ Mặc Tiêu Dao mới nới lỏng tay thả cô ra. Ngụy Lỗi xuống xe trước mở cửa cho anh.

"Lão đại."

Hai người bọn họ trao đổi ánh mắt trong vài giây ngắn ngủi, Ám Nguyệt tuy tò mò nhưng không dám tọc mạch.

Thấy cô chuẩn bị xuống xe, Phong Duật ngăn cô lại nói: "Cô có mang theo súng?"

"Không có." Khi nãy đi quá vội nên cô chưa kịp chuẩn bị gì, trong người hiện tại ngoài vài ba chiếc ám khí thì không còn gì.

Phong Duật nắm qua một khẩu súng ngắn rồi dặn dò: "Cẩn thận một chút, đám người này không đơn giản, hơn một nửa hẳn là đã cấu kết với người của demon bang."

"Ừm."

Cô cùng Phong Duật xuống xe theo sau Mặc Tiêu Dao.

Gia chủ Willi đã chờ sẵn ở cửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mặc lão đại, hôm nay đích thân đến thăm thật vinh hạnh cho dòng họ Willi chúng tôi." Ông ta tươi cười đưa tay ra trước mặt.

Mặc Tiêu Dao chẳng nể tình, anh không nhìn ông ta lấy một cái mà đi thẳng vào trong. Gương mặt của lão Willi Led sượng trân, nụ cười dần trở nên méo mó mà thu tay lại. Dù gì ông ta cũng là gia chủ của nơi đây vậy mà anh chẳng giữ cho ông ta chút mặt mũi trước ánh mắt của nhiều người như vậy.

Willi lão gia cũng chống gậy đứng chờ sẵn trong gian phòng.

"Mặc lão đại ghé thăm thứ lỗi tôi tuổi gia không ra đón tiếp được chu đáo, xin Mặc lão đại thông cảm."

"Mời ngồi, mời ngồi. Người đâu rót nước."

Đợi đến khi Mặc Tiêu Dao đã ngồi xuống, Willi Am mới thả lỏng, ông ta đưa cây gậy cho người hầu kế bên rồi ngồi xuống.

"Không biết Mặc lão đại ghé thăm là có chuyện gì quan trọng?"

"Tôi muốn nơi đây sát nhập vào địa bàn của Mặc gia." Mặc Tiêu Dao xưa nay vốn không thích lòng vòng, để tránh mất thời gian liền vào luôn chủ đề chính.

Willi Led đứng sau Willi lão gia sắc mặt khẽ biến.

"Mặc lão đại quả giống lời đồn, nói chuyện rất thẳng. Chỉ có điều..." Lão gia nói ngắt chừng uống một hớp trà điệu bộ ung dung nói tiếp: "Chỉ có điều nơi đây từ bao đời đều là do dòng họ Willi nắm quyền. Nếu thuộc về tay Mặc lão đại chúng tôi sẽ mất trắng sao?"

"Ý ông không đồng ý?" Mặc Tiêu Dao khẽ nhíu mày, những ngón tay vẫn xoay xoay chiếc nhẫn.

"Không không không, Mặc lão đại hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi muốn hỏi Mặc lão đại sẽ chia chát lợi nhuận thế nào?" Lão ta nở nụ cười giả tạo nói.

"Vậy ông cũng hiểu sai lời tôi rồi chăng? Tôi đến để thông báo chứ không phải thương lượng."

"Ngài..."

Dứt lời Mặc Tiêu Dao đứng dậy phủi phủi tay rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Số ký tự: 0