Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 6

Miu SaLa

2024-11-11 23:54:48

Trải qua một ngày đầy lao lực vì tiệc rượu kết hôn xong, Anh Tuấn ôm cô với gương mặt mệt mỏi lên xe hoa trở về nhà. Thấy dung nhan mệt mỏi của cô, mày đẹp của Anh Tuấn cau lại, sau đó ôm cô chặt cô vào trong lòng, cưng chiều vuốt ve mái tóc mềm mại của cô , trong mắt mang theo như tình không hề giấu diếm.

Cái giây phút chiếc xe hoa màu trắng dài thật dài dừng trước căn nhà, hai người Quản gia cùng tất cả người giúp việc trong ngôi nhà bước ra xếp hàng ngay ngắn đứng đợi.

Đợi hộ vệ mở cửa xe, Tuấn nhẹ nhàng ôm cô đã ngủ say xuống xe .

Tất cả tập thể cung kính cuối chào lớn tiếng chúc phúc :

- Chúc ông chủ và phu nhân trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm . Trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm ........

Nghe được âm thanh vang dội của đám thuộc hạ Tuấn liếc nhẹ hai người quản gia một cái, rồi ôm chặt cô vào lòng , muốn ngăn cho những âm thanh kia không lọt vào tai của cô.

" Ưm ? " Nhã Băng ở trong lòng Tuấn từ từ tìm một vị trí thoải mái , ngủ tiếp, vẫn không hề bị những âm thanh kia làm cho thức giấc, lúc này Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi anh thật lo lắng những thứ âm thanh ầm ĩ kia sẽ làm cho nha đầu đang mơ mơ màng màng tỉnh giấc , cô ấy mệt nhọc như thế, nhất định phải để cô nghỉ ngơi thật tốt, nếu không đợi lát nữa động phòng hoa trúc làm sao cô đủ tinh lực để đối phó.

Tuấn bước ngang qua hai người quản gia đi vào trong nhà, lúc này hai Quản gia mới nhìn rõ là cô đang ngủ trong lòng của anh, trong lòng âm thầm kinh hãi, hoàn hảo hành động vừa rồi của họ không làm cô thức giấc , nếu không ông chủ nhất định sẽ không tha cho bọn họ, tự cân nhắc mình lần sau làm cái gì cũng phải xem xét kĩ lưỡng còn nếu không ông chủ sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ như ngày hôm nay.

- Những người khác giải tán đi, còn nữa phát cho mỗi người một bao lì xì - Anh đột nhiên quay người nhẹ giọng phân phó cho quản gia Ngọc và quản gia Nghiêm , sau đó ôm cô từ từ đi vào trong nhà.

Sau khi thấy Tuấn đã đi xa, hai quản gia lặng lẽ thở ra một hơi , âm thầm lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nói với mọi người xung quanh :

- Ai đi làm việc của người nấy đi ! Tâm ý của mọi người ông chủ cũng đã nhận, mỗi người đến gặp quản lý lĩnh bao lì xì đi !

Vì vậy mọi người cao hứng phấn chấn lập tức giải tán, tất cả mọi người vui rạo rực, không hề biết hành động vừa rồi của bọn họ thiếu chút nữa đã làm ông chủ giận.

Không thể không nói hai người quản gia này rất biết thu phục lòng người, nói vài ba lời khiến mọi người quyết một lòng với ông chủ của họ.

Tuấn nhẹ nhàng ôm cô vào phòng tân hôn của bọn họ, đặt cô lên những cánh hoa hồng đã được xếp thành hình trái tim ở trên giường lớn, vén vén vài sợi tóc tinh nghịch rợi vào trên gương mặt nhỏ nhắn của cô , với lấy chăn ở bên cạnh nhẹ nhàng đắp lên thân thể nhỏ nhắn của cô

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Ưm " Chỉ thấy cô thoải mái ưm lên một tiếng , cái đầu nhỏ rúc vào trong chăn, sau đó khóe miệng dần dần giương lên , giống đi đang đi vào giấc mộng đẹp.

Thấy động tác trẻ con của cô , anh nhìn cô mỉm cười cưng chiều, sau đó đặt nụ hôn lên trán cô rồi mở cửa vào phòng tắm rửa.

Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, lúc này cô đã tỉnh, mỉm cười với anh. Đi lại gần cô, cuối đầu hôn nhẹ lên môi cô sau đó nhẹ nhàng hỏi :

- Còn buồn ngủ không?

- Em hết rồi bây giờ muốn tắm. - Cô lắc lắc đầu nhỏ trả lời anh.

- Ừ, vậy tắm đi, anh chờ. - Nhéo nhẹ cánh mũi nhỏ của cô, không kiềm lòng hôn nhẹ lên hai má rồi mới cho cô đi.

Lấy quần áo ở tủ rồi bước vào phòng tắm, còn anh mở ti vi lên xem. 30' sau cô bước ra mặc chiếc áo ngủ hai dây rất mỏng nhìn như làn da thứ hai bước ra khỏi phòng tắm, những giọt nước trên đầu rơi tí tách dọc theo xương quai xanh hoàn mỹ chảy xuống chui vào bên trong chiếc áo ngủ mỏng manh , biến mất không dấu vết, tình cảnh này tràn đầy hấp dẫn.

Tuấn nhanh chóng tới ôm eo cô đi đến bên giường ngồi xuống, từ trong ngăn tủ tìm máy sấy mang lại.

- Có lạnh không? - Anh vừa giúp cô sấy tóc vừa ân cần hỏi han , vuốt ve sợi tóc trong tay tựa như bảo bối trân quý.

- Hi không lạnh lắm - Cô mỉm cười tươi trả lời anh.

- Ừ, được rồi - Tuấn cất máy sấy đi , trở lại giường vuốt vuốt những sợi tóc của cô.

- Lão bà của anh, anh yêu em. - Tuấn ôm cô trong ngực, thì thào ở bên tai cô không quên cắn nhẹ một cái làm cô bỗng rên rỉ thành tiếng.

Cô bỗng chốc đỏ mặt. Lão bà? Nghĩ đến anh gọi cô như vậy, trong lòng cô xông lên một trận ngọt ngào và thẹn thùng.

- Ha ha ha ...... Bảo bối của anh đang nghĩ gì, sao mặt lại đỏ lên như vậy? - Nhìn gương mặt đo đỏ của cô anh nhịn không được bèn trêu chọc.

Nhã Băng khẽ mỉm cười đáp lại anh, sau đó lặng lẽ cúi đầu , trong nháy mắt vẻ thẹn thùng đẹp đến mức khiến anh hô hấp cũng chậm lại.

Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao sáng rực, gió nhè nhẹ thổi làm cho rèm che cửa sổ sát đất bay lất phất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ha ha ha ..... Bảo bối của anh mới như vậy đã đỏ mặt, đợi lát nữa phải làm sao đây? - Anh quay người cô lại đối diện với anh , ôm cô vào lòng liếm láp lỗ tai nhạy cảm của cô, sau đó men theo lối , hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, cuối cùng biến thành nhẹ nhàng gặm cắn.

- Ưm ..... - Nhã Băng không kiềm được than nhẹ một cái , hai tay không tự chủ ôm chặt lấy hông anh .

Hồi lâu sau, anh ngẩng mặt lên hai mắt tràn ngập thỏa mãn nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ ửng như trái cà chua của cô .

Không khí ngày càng trở nên khô nóng, nhiệt độ không ngừng tăng lên, anh chăm chú nhìn như muốn đốt cháy cô luôn vậy, tiếng tim đập của cô ngày càng nhanh.

Gần như gào thét, Tuấn lật người đè cô xuống thân anh thành nam thương - nữ hạ, anh cuối xuống hôn lên môi đỏ mọng của cô , tùy ý cọ sát lẫn nhau, chiếm đoạt.

Lưỡi của anh xâm nhập vào trong miệng cô , thỏa thích mút vào cái lưỡi thơm tho của cô. Công thành đoạt đất không buông tha chỗ nào . Răng môi dây dưa , tay của anh ở bên dưới cũng không nhàn nhạ. Nhanh chóng loại bỏ áo ngủ của cô , vì vậy một khối bạch ngọc liền hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.

Đáng chết, cô như thế lại không mặc đồ lót, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, may mà cô ở trong phòng , nếu không vóc người lung linh hấp dẫn của cô chẳng phát nhất nhất hiện ra rồi sao.

Tuấn ngồi dậy, cơ hồ mà mê mẩn nhìn cô bé trước mắt, bắt đầu từ tám năm trước từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, vẻ mặt ngây thơ, không có chỗ nào khiến cho anh không điên cuồng.

Cô một thân da thịt như được tạo hóa ưu ái, da trắng như bạch ngọc, khinh thường sương tuyết, ở dưới ánh đèn giống như Ngọc Thạch ôn nhuận từ từ phát sáng.

Ánh mắt của anh từ từ di chuyển xuống dưới, đó là một loại khiêu khích không tiếng động. Mắt cá chân mảnh khảnh, chân thon dài thẳng tắp , mông mượt mà khéo léo, eo vừa đầy một nắm tay, sau đó là bộ ngực sữa trổ mã tốt đẹp. Hai điểm đỏ hồng vì bị anh nhìn chăm chú mà run rẩy từ từ rồi dựng thẳng đứng lên.

- Làm sao đây, em thật sự là yêu tinh, xinh đẹp vô hạn . - Nói nhỏ vào tai cô, sau đó thân mình cuối xuống , bắt đầu từ cổ ngọc trắng như tuyết của cô ấn xuống từng nụ hôn cháy bỏng.

Ở trên cổ cô không ngừng liếm hôn, mút vào, lưu lại vô số ấn kí màu đỏ. Anh cảm thấy thân thể của cô, trở nên lửa nóng, nhẹ nhàng run rẩy. Một đường xuống phía dưới, anh rốt cuộc cũng đi đến ngực cô, dừng lại.

Trổ mã tốt đẹp chính là rất tròn khá to cực kì mê người, khiến cho thân thể anh căng thẳng đến đau đớn.

- Nhìn anh , bảo bối ! - Anh nhẹ nhàng nói , đối diện với đôi mắt của cô, một tay anh đặt lên ngực phải của cô, nhẹ nhàng vuốt ve điểm phấn hồng, sau đó cười đểu nhìn cô , vừa nhìn cô, vừa ngậm bên ngực trái vào trong miệng mà cắn nhẹ.

- Tuấn ...... - Nhã Băng chưa bao giờ trải qua trêu đùa như vậy, kêu lên tên anh , nhục dục cùng khoái cảm mãnh liệt khiến cả thân thể của cô cong lên, nhưng không ngờ như vậy lại khiến bầu ngực sữa càng thêm đưa sâu vào miệng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Số ký tự: 0