Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chủ động toàn bộ hành trình.

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

Uyển Tình nghe xong câu cam đoan của hắn, rốt cuộc nói: “Là như vầy: Hiện tại mới năm thứ nhất, lại vừa khai giảng, nếu mỗi ngày em đều qua đêm ở bên ngoài, khẳng định sẽ làm người ta nghi ngờ………..”

Mục Thiên Dương quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên cô không lên tiếng, không dám nói.

“Em muốn như thế nào?”

“Em….. Em không biết như thế nào……”Cô chính là chỉ có vấn đề nan giài này thôi, thật sự không nghĩ tới phải giải quyết như thế nào. Dù sao, hắn đồng ý, tự nhiên sẽ đưa ra một phương án giải quyết thuận tiện. Thấy hắn không nói lời nào, cô vội vàng nói, “Thôi, quên đi! Không có việc gì! Anh đừng tức giận……Anh đã nói không tức giận.”

“Anh đã tức giận.” Mục Thiên Dương bỗng nhiên giận dữ.

Uyễn Tình ngẩn ra, câm như hến.

Mục Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ngủ!”

“Ừ……” Uyển Tình nhẹ nhàng lên tiếng, nằm xuống bên cạnh hắn.

Hắn xoay người ôm lấy cô, hôn trên vai cô vài cái: “Anh sẽ suy nghĩ một chút……”

Uyển Tình vừa động, xoay người đối diện mặt hắn, mặt chôn ở ngực hắn, nức nở nói: “Cám ơn…..”

“Anh không thích hai chữ này, về sau không được nói!”

Uyển Tình cứng lại, không dám phát ra âm thanh nữa.

Ngày hôm sau Uyển Tình nhận được điện thoại của Quản Hạo Nhiên, hỏi cô khi nào thi đi mua máy tính. Uyển Tình dừng một chút, vừa lật lịch trên bàn, Quốc khánh được nghỉ dài hạn nhưng đã qua hơn phân nữa. Cô nhớ tới buổi sáng nghe Mục Thiên Dương nói chuyện điện thoại, giống như ngày mai hắn có việc, đã nói: “Ngày mai đi.”

“Tốt lắm, ngày mai buổi sáng chín giờ, anh chờ em dưới lầu.” Quản Hạo Nhiên nói, “Hiện tại em ở đâu? Cùng nhau đi ăn cơm trưa à. Em tập huấn xong rồi mà còn chưa thấy được em, dì còn gọi điện thoại hỏi anh.”

“Ách……Ngày mai đi, em và Thiên Tuyết ở bên ngoài, đoán chừng buổi chiều mới trở về.”

“Các em đi chơi?”

“Đúng vậy, Thành phố C rất tốt để đi dạo.”

“Cẩn thận đừng lạc đường.”

“Ừ.”

Tắt điện thoại Uyển Tình lập tức đi tìm Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghe xong, không nói gì nhìn cô: “Cậu với anh ta đi mua máy tính? Cậu thật sự sợ anh mình không biết à?”

“Tớ còn phải ăn nói với mẹ tớ……” Uyển Tình phiền chán thở dài, “Bằng không có thể như thế nào? Hắn cũng không phải người ngốc! Ngày đó hắn còn nói cậu có khí chất quý tộc, khẳng định đoán được cậu sinh ra trong gia đình bất phàm!”

Thiên Tuyết mới không sợ bị người đoán được, chỉ quan tâm: “Ngày nào đó? Cậu dẫn mình theo để gặp mặt hắn? Cậu tin mình nói với anh mình hay không!”

“Nhỏ giọng ngỏ giọng…….”May mà bà Trương không có ở đây, bằng không cậu không cáo trạng, thì bà Trương cũng có khả năng cáo trạng. “Là thời điểm mẹ tớ ở đây, thời điểm lúc chúng ta đi chơi! Tớ không gặp lén hắn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Gọi điện thoại nói!”

“Tớ cũng không gọi cho hắn.” Uyển Tình thở dài, hôm nay Thiên Tuyết sao chịu động não như vậy?

Thiên Tuyết khẽ cắn môi: “Không được! Không thể để hắn quấn lấy cậu! Bằng không anh mình biết được, mình đồng ý cũng không cứu được cậu! Cậu nói, hắn lớn như vậy vẫn chưa có bạn gái? Không có bạn gái, chẳng lẽ là bạn trai đi!’

“Ách…..Cậu gần đây lại đọc loại sách gì ?” Như thế nào bắt đầu đến phương diện đàn ông đàn ông?

“Cậu quản mình xem sách gì!” Thiên Tuyết suy nghĩ nữa ngày, không thể nghĩ ra biện pháp, xua tay, “Được rồi, được rồi dù sau chỉ còn một năm nữa hắn sẽ tốt nghiệp.Trường học lớn như vậy, cũng không có khả năng ngày nào cũng gặp phải! Mình tạm thời giúp cậu gạt đi, chính cậu tự giác một chút, đừng để xảy ra chuyện gây ảnh hưởng đến mình!”

“Vậy ngày mai cậu đi hay không?”

“Như thế nào không đi? Không xem các người, cũng muốn ứng phó anh mình chứ? Mình không cùng ở với cậu, không phải làm cho hắn hoài nghi sao?”

“Cảm ơn!” Uyển Tình cảm kích nói.

Buổi tối Mục Thiên Dương trở về, hai người nói cho hắn ngày mai muốn đi mua máy tính. Hắn hỏi: “Muốn phái người đi theo hai em hay không?”

Thiên Tuyết xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Coi như hết! Thật sợ người khác không biết chúng em là người giàu?”

“Vậy em phải cẩn thận. Thấy không hiểu thì gọi điện thọai cho anh hoặc là Thiên Thành, miễn cho các người bị hố.”

“Yên tâm đi!” Thiên Tuyết làm tư thế Ok.

Mục Thiên Dương còn nói: “Bất quá hố cũng không sao, cùng lắm thì hỏng rồi thì mua lại.”

Thiên Tuyết: -_-

Khi ngủ, Mục Thiên Dương nói với Uyển Tình: “Ngày hôm qua em nói chuyện đó, anh có thể đồng ý với em.”

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.

“Bất quá, em phải đồng ý với anh một yêu cầu mới được.”

“Yêu cầu gì?” Uyển Tình mờ mịt sợ hãi hỏi, chỉ sợ hắn đề ra yêu cầu quá phận.

Hắn nhìn cô, tròng mắt mờ ám đi chuyển, hình như không có ý cười: “Lại đây.”

Uyển Tình bước qua, lo sợ bất an.

Hắn cầm tay cô: “Đêm nay tùy anh?”

Uyển Tình trợn to mắt nhìn hắn, nữa ngày mới gật đầu: “Ừ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tốt! Đồng ý với em! Về sau, một tuần em ở trong này hai ngày là được, ban ngày tùy ý, nhưng đừng có một lần cũng không lại đây. Anh không nhất định phải làm cái gì, nhưng anh để ý thái độ của em.”

“Uhm!” Uyển Tình vội vàng nói.

“Về phần thời gian……Tạm thời học kỳ này. Hiện tại lá gan của sinh viên rất lớn, nói chuyện yêu đương phòng thuê ngay bên ngoài, đoán chừng sau học kỳ còn có người chyển ra bên ngoài ở, chờ thời điểm có người dọn ra ngoài, em sẽ không cần lo lắng có người nghi ngờ.”

“Ừ.”

“Vậy hiện tại tùy anh?” Mục Thiên Dương yên lặng nhìn cô, cười ra tiếng.

Uyển Tình do dự một chút hỏi: “Em có thể đến cuối tuần không?” Cuối tuần cũng không đi học, nếu có thể, liền làm rất tốt, cô hoàn toàn có thể nói đi thăm thân thích gì đó.

Biểu tình Mục Thiên Dương như suy tư, thật lâu sau trả lời: “Có thể!” Cuối tuần nếu không phài hai ngày, hắn sẽ đề lại hai ngày khác mà? Đứa ngốc này!

Uyển Tình thở ra.

Hắn hỏi: “Hiện tại có thể tùy anh chứ?”

Uyển Tình ngẩn ngơ, chậm rãi gật đầu.

Hắn cười, lôi kéo cô lùi về sau, nằm ở trên giường, ôm cô đến ngồi trên mình: “Tốt lắm! Hiện tại bắt đầu đi!”

“A?”

“Hôm nay, toàn bộ hành trình chủ động từ em!”

“Cái gì?!”

“Cho em thời gian một phút chuẩn bị, không làm được, anh sẽ thu hồi lời nói trước đó.”

Uyển Tình đứng hình. Như thế nào lại như vậy a? Cô thậm chí suy nghĩ hắn sẽ SM, tình huống dùng công cụ đều có nha, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại để toàn bộ hành trình đều là cô chủ động a! Cô…… Cô phải làm sao bây giờ?

“Còn mười giây.”

“Em…….Em sẽ không.”

Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại: “8 giây, 7 giây…..3 giây, 2 giây, 1---- a!”

Uyển Tình ngăn chặn cái miệng của hắn, một lát sau buông ra, một bộ biểu tình cảnh cáo: “Em, em thật sự sẽ không, nếu, nếu……Anh đừng trách em.”

“Em sẽ.” Mục Thiên Dương cười nhìn cô, “ Em ngẫm lại anh đối với em như thế nào, em liền như thế với anh.”

Uyển Tình đỏ mặt lên, do dự nữa ngày, lại cúi đầu hôn hắn.

Mục Thiên Dương nẳm hưởng thụ, cảm thấy cô thật ra sức, rất là vừa lòng. Nhưng có một vấn đề, cô quá chậm, làm tâm hắn ngứa ngáy khó chịu, còn thiếu chút nữa nhịn không được áp đảo cô. Bất quá, cắn răn nhẫn nại, hắn phải cảm thụ cô chủ động!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0