Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 492

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

Thiên Tuyết lập tức gắp mỗi thứ một ít cho bọn chúng, ánh mắt hai đứa lại bị phỉ thúy xinh đẹp hấp dẫn rồi. Bọn chúng chỉ là hai đứa trẻ con, này sao có thể giấu diếm được Thiên Tuyết? Thiên Tuyết lại gắp thêm cho chúng.

Uyển Tình nói: “Đủ rồi, ăn xong rồi lại thêm.”

Thiên Tuyết không để ý cô, hai mắt khát cầu nhìn tiểu bảo bối: “Gọi cô đi!”

Uyển Tình đầy vạch đen, thì ra là cô lấy hối lộ?

Đinh Đinh Đương Đương nhìn cô giây lát, quay đầu nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nói: “Không cần náo loạn, trước tiên ăn cái gì đi.”

“Được rồi.” Thiên Tuyết ngồi thẳng người: “Trước cứ tha cho chúng.”

Uyển Tình: ...

Thiên Tuyết awnn rất nhiều, tướng ăn tao nhã, động tác thần tốc, chắc là đói không chịu được. Đương nhiên, đồng thời cũng đại biểu cho việc cô ăn rất ngon. Uyển Tình rất quan tâm hiểu biết bản chất ăn hóa của cô, xem tướng ăn này, vài năm nay chắc là theo đuổi mỹ thực chỉ tăng chứ không giảm.

Thiên Tuyết cũng chưa quên ba mẹ con bọn họ, liên tiếp hỗ trợ thêm: “Nhìn các cậu lịch sự, ăn nhiều một chút! Dạ dày trẻ con thì thôi, cậu thế nào cũng lịch sự thế?”

“Mình...Từ từ ăn.” Uyển Tình thở dái: “Cậu không sợ sẽ béo lên à?”

Thiên Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Cậu quá không quan tâm mình rồi, cậu không nhìn ra thịt mình dài sao?”

“...”

Ai nói không thấy chứ? Chẳng qua phụ nữ đều không thích người ta nói cô ấy trở nên béo thôi? Tuy nhiên cô cảm thấy Thiên Tuyết nhiều thịt thì xinh đẹp hơn trước kia, khí chất cũng cao nhã rồi.

Thiên Tuyết nói: “Sau khi cậu đi đến bây giờ, mình tăng lên mười cân!”

Uyển Tình trừng mắt to: “Vậy mà cậu vẫn awnn.”

“Mình khống chế được đã tốt.” Thiên Tuyết cười nói, một chút cũng không thèm để ý: “Chỉ cần không tiếp tục béo lên là ok, mà còn vòng eo vẫn không béo lên, mặc quần áo vẫn dunngf số đo nnhuw trước, chỉ là đùi và cánh tay có chút to lên thôi, thế nhưng trước kia mình gầy ốm, cho nên hiện giờ lại vừa vặn.”

“Minnhf cũng hiểu được.” Uyển Tình cười nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiên Tuyết liếc nhìn cô một cái, nhíu mày: “Cậu thì quá gầy, đẻ con xonng không phải đều béo lên sao, cậu còn gầy hơn trước kia...” Thiên Tuyết than nhẹ không định tiếp tục.

Nghĩ muốn biết, một người sinh con, nuôi hai đứa con, kinh tế lại không ổn định, làm sao có thể chăm sóc bản thân tốt được? Nuôi được hai đứa trẻ trắng nõn nã, ánh mắt khờ dại, hành vi hiểu chuyện, chắc là tâm tư của cô đã tiêu hao không ít? Trời ơi, anh có thể hay không sẽ tự trách mà tự sát?

Cơm nước xong, hai người ôm hai bé rời đi. Khi lên xe, Uyển Tình hỏi: “Xe của cậu hiệu gì thế?”

“Maserati, giá hơn hai trăm vạn, khi tốt nghiệp đại học xonng thì anh đưa cho mình.” Thiên Tuyết nghĩ đến cô còn chưa học đại học xong, mà trước kia cô lại đặc biệt coi trọng, sợ cô thương tâm, đổi đề tài nói: “Nghĩ muốn đổi, nhuwnng lại không muốn quá xa xỉ, nên chỉ có thể chấp nhận.”

“Này còn nghĩ?” uyển Tình nói.

Thiên Tuyết thở dài: “Năm trước ở trên mạng không phải có một Quchs Mỹ mỹ sao? Người người hô lên, cô ấy liền chọn Maserati... kiết quả người xung quanh cũng hiểu là nó có vấn đề....”

Uyển Tình bật cười, lại không biết Quachs Mỹ Mỹ là chuyện gì...

Thiên Tuyết ở khu dân cư xa hoa trong thành phố, tiền thuê hơn hai nghìn một tháng...

Uyển Tình muốn hỏi cô làm ở đâu, tiếp theo lại nghĩ đến hơn nửa là Mục thị đi? Nhưng cô ấy đều muốn mọi thứ là tự lực cánh sinh, nên không thể nào. Nhõ đêu? Uyển Tình không muốn nhắc đến Mục Thiên Dương, rõ ràng không hỏi nữa.

Hiện tại hỏi liệu Mục Thiên Dương có biết chính mình trở lại hay không, dũng khí không có! Trên trực giác, anh nên là còn chưa biết! Tuy cô biết anh kết hôn, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy được, nneeus anh biết mình trở lại, chính mình chắc sẽ không tự tại như vậy

Nhưng Thiên Tuyết biết rõ, nói vậy Mục Thiên Dương cũng biết thôi? Nhất định là Văn Sâm nói cho bọn họ, Thiên Dương sớm hay muộn cũng sẽ biết.

Hiện giờ cô cũng không biết nên làm gì. Trốn? Đã haonf toàn đánh mất ý niệm này, cô cũng biết cô không có khả năng thoát khỏi đi. Nhưng đối mắt? Cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Cho nên, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Uyển Tình tùy thân hành lý lấy quần áo trẻ nnhor đi giặt, cho bọn chúng tắm rửa xong, liền bảo chúng đi ngủ. Thiên Tuyết để cô cho bọn trẻ ngủ trên giường minhg, cô nói: “Không tốt?”



Được được...” Thiên Tuyết nhanh chóng nói: “Mình muốn ngủ cunngf chúng, muốn nói chuyện với cậu!”

Uyển Tình gật đầu, ôm con đến giường cô. Đinh Đinh khổ đến không được, hôm nay cũng không được nghe chuyện xưa, hỏi cô: “Uông Uông?”

“Lập tức lấy cho con...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uyển Tình cầm Uông Uông qua, đinh Đinh ôm nó an tâm đi ngủ. Đương Đương thừa lúc bé ngủ, thu lại Uông Uông, thấy bé không tỉnh, lại ra sức thu hai lần, sau đó cười trộm.

Uyển Tình nhéo mũi nó.

Bé xấu hổ trốn vào trong chawnn, sau đó lại nghĩ tới cái gì, giống như sợ thu lại Uông Uông thì nó sẽ đau, tay lại vuốt nhẹ chó nhỏ, cũng dựa vào Đinh Đinh nhắm mắt lại.

Trẻ nhỏ vô tư, dường như vừa nhắm mắt là ngủ.

Uyển Tình thấy bọn chúng ngủ thiếp đi, cunngf Thiên Tuyết ra khỏi phòng.

Thiên Tuyết hỏi: “Chó nhỏ kia là sao?” Hình như cho tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy, mà còn có phần giống như tự làm, nên có lai lịch đặc biệt...

Uyển Tình nói chuyện Uông Uông cho cô, thổn thức nói: “Tiểu nha đầu thật đáng thương, lúc mình còn nuôi con chỏ nhỏ, cũng không nuôi được nó tử tế, về sau cũng không dám nuôi nữa. Mới vừa chuyển đến đây, rùa cunngx không dám nuôi, ở trong tay mình cũng có thể chết...”

Uyển Tình nhịn cười.

Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khahcs, Thiên Tuyết hỏi cô mấy câu, cô không muốn kể khổ, nhannf nhạt nói qua mấy câu, sau đó nói: “Mình tuwnngf kết hôn...”

Thiên Tuyết nói: “Mình biết...con là của anh mình? Cậu và người kia, chỉ là giả?”

Uyển Tình muốn gật đầu, lại không thể. Mục Thiên Dương có Trâu Tranh, cô không thể tùy tiện. Nếu Mục Thiên Dương chỉ một mình, cô sẽ không sợ.. sai lầm rồi, nếu mục Thiên Dương không có Trâu Tranh, cô từ vừa mới bắt đầu, sẽ để con ở bên cạnh anh.

Cuộc đời, một bước sai, cả bước sai. Thật ra, cô từ vừa mới bắt đầu không nên rời đi. Cũng không đúng, không rời đi, sẽ có vận mệnh như thế nào? Nhìn tình hinnf của anh lúc đó, cô rất sợ cùng anh càng đi càng xa. Nhưng hôm nay, đã chia ra, chẳng lẽ, bọn họ không có tương lại thật?

Thiên Tuyết thấy cô không trả lời, cũng không hỏi. Có một số việc, cô chỉ cần hỏi anh là được. Cô trầm mặc giây lát, nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, tên bọn trẻ là gì?”

“Đứa bé gái là Đinh Đinh, bé trai là Đương Đương, đều là biệt danh.”

“Tên thật thì sao?”

Uyển Tình sửng sốt, nhớ tới một đoạn trí nhớ đã lâu mới nhỏ giọng nói: “Đinh Đinh là Triển Nhan.”

Thiên Tuyết cũng sửng sốt nói: “Tên này có chút quen tai...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0