Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chụp trộm

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

Đối phương cứng lại: "Ngày đặt biệt như vậy, khẳng định có thể xin phép ! Thiên Tuyết tổng sẽ không không đi, cậu ấy muốn đi, trường học dám không cho phép sao?"

"Cậu ấy đi là chuyện của cậu ấy. "

"Di?" Bạn học cả kinh, giống như phát hiện bí mật lớn gì, "Cậu với Thiên Tuyết. . . . . . Các người cãi nhau ?"

Uyển Tình không kiên nhẫn nhíu mày, có cái gì tốt hỏi thăm?

Bạn học thấy cô như vậy, cũng không tốt quấy rầy, không hờn giận đi rồi. Thật là, một chút không hiểu lõi đời! Nghĩ đến bám vào Mục gia, liền vênh váo sao?

Lúc này đúng là tiết học thể dục, Thiên Tuyết đánh cầu, đầu đầy mồ hôi đã chạy tới: "Uyển Tình! Cậu sao không đi chơi bóng?"

"Tớ đánh không tốt."

"Rèn luyện thân thể thôi!" Thiên Tuyết ngồi vào bên người cô, "Đúng rồi, anh mình bảo mình hỏi cậu, cuối tháng muốn đi suối nước nóng hay không."

"Suối nước nóng?"

"Ừ. Anh mình cùng anh họ nói, cuối tháng đi suối nước nóng chơi hai ngày, cho là du lịch. Chúng ta vừa vặn thi xong, cùng đi đi! Ngâm suối nước nóng mới có lợi với thân thể, cậu nhìn tố chất thân thể cậu kém như vậy, không cẩn thận là bao tử liền co rút, vận động nhiều lập tức choáng váng đầu, ngâm nhiều thì tốt rồi!"

Uyển Tình cười một cái: "Hắn gọi tớ đi, ta dám không đi sao?"

Thiên Tuyết thở dài: "Cậu không cần như vậy! Cậu nói không đi, hắn khẳng định sẽ không cưỡng cầu."

"Vậy tớ không đi!" Uyển Tình nói lẫy. Rõ ràng nói cuối tháng cho cô về nhà , hắn dựa vào cái gì tìm chút danh mục đến ngăn cản cô?

Thiên Tuyết cứng lại, vội vàng nói: "Được rồi được rồi. . . . . ."

Buổi tối, Uyển Tình nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương: "Nghe nói em không muốn đi suối nước nóng?"

Uyển Tình vô lực cười lạnh: "Tôi sẽ đi."

Mục Thiên Dương lặng im một lát, nói: "Không cần đi." Hắn chỉ là muốn mang cô đi ra ngoài chơi mà thôi, không nghĩ tới cô phản ứng lớn như vậy.

Uyển Tình tắt điện thoại, quay đầu nhìn Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Uyển Tình hít sâu một hơi, bò lên giường ngủ.

Thiên Tuyết theo sau bò lên, ghé vào trên đỉnh đầu cô: "Cậu làm sao vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uyển Tình há miệng thở dốc, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: "Không có việc gì." Cô còn tưởng rằng, các cô là bạn. Không nghĩ tới, cô ấy chỉ là giúp Mục Thiên Dương giám thị mình mà thôi.

Là cô quá ngây thơ, không có nhận rõ vị trí của mình, người ta tốt với cô một chút, cô liền nghĩ người ta làm bạn với cô. Người ta nhưng là Mục đại tiểu thư, làm sao có thể muốn cô người như vậy làm bạn. . . . . .

-

Thứ Bảy, Uyển Tình theo thường lệ đến biệt thự Mục Thiên Dương. Vừa lên xe, A Thành đã nói: "Tổng giám đốc ở bên ngoài ăn cơm, bảo tôi đưa cô qua."

"Hắn một người?"

"Cùng nhị thiếu gia."

Uyển Tình gật gật đầu. Khi đến phòng, thấy Văn Sâm đã ở. Mục Thiên Thành vừa thấy cô liền đến gần đây: "Chị dâu nhỏ chị dâu nhỏ. . . . . ."

Mục Thiên Dương lạnh lùng thoáng nhìn, nói với Văn Sâm: "Kéo về!"

Văn Sâm yên lặng đem người nào đó kéo về.

Uyển Tình nghi hoặc nhìn bọn họ một cái, hỏi Mục Thiên Dương: "Thiên Tuyết không có tới?"

"Các người luôn cùng biến mất, không tốt lắm."

"Hả." Xác thực không tốt lắm. Có người hỏi cô, cô mỗi buổi tối thứ Bảy, Chủ nhật buổi chiều cũng không ở, Thiên Tuyết cũng không ở, có phải cùng đi đâu hay không, tỷ như Mục gia. Cô không tốt trả lời, hoặc là trầm mặc mà chống đỡ, hoặc là nói đối phương quản quá nhiều, kết quả đắc tội thật nhiều người.

Cơm nước xong, rời khỏi tiệm cơm. Đi ra cửa, trước mắt chợt lóe, Uyển Tình theo bản năng nhắm mắt, lại trợn mắt, mắt có chút hoa.

Bên cạnh Mục Thiên Dương quát chói tai một tiếng: "Đuổi theo!"

Mục Thiên Thành chạy đi đuổi theo, nhưng Uyển Tình căn bản không biết hắn ở đuổi theo cái gì, liền nhìn về phía Mục Thiên Dương. Sắc mặt Mục Thiên Dương ngưng trọng, nói với cô: "Cho Văn Sâm đưa em về trường học, lúc này không cần tìm anh!"

Uyển Tình trực giác có việc phát sinh, sững sờ gật đầu.

Trở lại trường học, phát hiện Thiên Tuyết không ở, cô nghĩ nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nói: "Mình biết ! Vừa mới anh cô gọi điện thoại cho mình, các cậu bị phóng viên chụp trộm thôi!"

"Phóng viên?" Uyển Tình nhất thời không phản ứng lại.

"Yên tâm! Ảnh chụp đã cầm lại đến đây, bị tiêu hủy, cậu sẽ không bị biết đến."

Uyển Tình nghe được cho hai chữ biết đến, mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình, nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc. May mắn may mắn, bằng không bị mẹ thấy, cô cũng không có biện pháp giải thích!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thật là, mình một ngày không ở bên cạnh cậu, cậu đã bị chụp ảnh. Mình ở bên cạnh cậu, tốt xấu còn có thể nói là mình mang cậu đi! À, nhìn ra anh mình phải nhận mình cái bóng đèn này mới được!"

Cái bóng đèn gì a, Uyển Tình không nói gì.

"Cậu ở đâu?"

"Sân thể dục tản bộ! Tới hay không?"

Uyển Tình dừng một chút, cười nói: "Tốt!" Quản nó là giám thị hay là bạn, Thiên Tuyết có thể hoà mình với bất luận kẻ nào, nhưng cô trừ bỏ Thiên Tuyết, giống như cũng không quen ai.

--- ------ ------ ---

Từ khi tin tức đính hôn thả ra, Mục Thiên Dương liên tiếp mang theo Thải Nghiên tham gia các loại hoạt động cùng yến hội. Thải Nghiên thay đổi lễ phục một bộ lại một bộ, trang sức cũng bãi đầy bàn trang điểm, khí chất cả người so với trước cao quý hơn nhiều.

Tâm nguyện đạt thành một nửa, cô cũng không lại tính kế cái gì. Tính kế sẽ làm sắc mặt người trở nên đáng ghê tởm, không tính kế, tự nhiên sẽ trở nên đẹp mặt.

Buổi tối có một tiệc rượu, chẳng những cô muốn tham gia, Tiết Lệ Na cùng Đinh Chí Cương cũng muốn tham gia. Thải Nghiên cuối cùng sửa sang lại lễ phục của mình, đứng trước gương nhìn trái rồi nhìn phải.

Tiết Lệ Na có không vừa lòng được, thúc giục nói: "Đừng soi nữa! Đừng soi nữa! Không có người nào xinh đẹp hơn con đâu! Thiên Dương đều đến đây, nhanh một chút, đừng cho người ta đợi lâu!"

"Chờ một chút làm sao vậy?" Thải Nghiên nhíu mi, cầm lấy vòng tai chậm rãi đeo.

Trước kia cô không dám cho hắn chờ cô, chỉ sợ hắn không kiên nhẫn. Nhưng hiện tại, bọn họ đều đã đính hôn, ông lại thích cô như vậy, cô đương nhiên muốn hưởng thụ quyền lợi làm công chúa một chút. Rất dễ dàng được đến tay gì đó, sẽ không có người quý trọng! Cho hắn chờ một chút, hắn mới biết được cô khó có được!

Thải Nghiên nhìn mình trong kính, vừa lòng gật đầu. Đêm nay, cô chính là nữ vương toàn trường!

Đi xuống lầu, thấy Mục Thiên Dương cùng Đinh Chí Cương ngồi ở trên sô pha, không biết hàn huyên cái gì, tựa hồ thực khoái trá. Thải Nghiên mỉm cười: "Thiên Dương."

Mục Thiên Dương ngẩng đầu, nhãn tình sáng lên, mâu quang để lóe ánh sáng không rõ . Hắn chậm rãi đi đến cạnh cô, hai mắt vẫn tập trung trên mặt cô. Khi đến trước mặt cô, hắn giống như ngây ngốc cầm tay cô: "Em hôm nay. . . . . . Đẹp quá."

Thải Nghiên ngượng ngùng cười.

"Đi thôi." Mục Thiên Dương gắt gao cầm tay cô, nói với Đinh Chí Cương cùng Tiết Lệ Na, "Bác trai, bác gái, trước hết mời các người."

"Cậu trước cậu trước. . . . . ." Đinh Chí Cương rốt cuộc vẫn là sợ hắn, nhịn không được khúm núm.

Tiết Lệ Na bất mãn trừng hắn một cái, chờ Mục Thiên Dương mang theo Thải Nghiên đi ra ngoài mới làm khó dễ: "Anh có thể có chút khí khái hay không? Bình thường không thấy anh như vậy, sao nhìn thấy Mục Thiên Dương liền biến thành mèo! Hắn lại lợi hại lại như thế nào, anh là cha vợ hắn!"

Đinh Chí Cương nhíu mày nhìn bà một cái, lập tức đi ra ngoài. Tiết Lệ Na kéo theo váy đuổi theo đi: "A! Chí Cương! Anh vẫn phải dắt em đi chứ ——"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0