Chuyên gia tình yêu
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Xem phim xong, Uyển Tình tâm tình có chút thả lỏng. Đi ra rạp chiếu phim, Thiên Tuyết hỏi: "Ngươi thích ai?"
"Diêu Thần." Mấy năm trước xem qua ‘võ lâm ngoại truyện’ , khi xem, có thể tạm thời quên rất nhiều cực khổ của cuộc sống, có được vui vẻ ngắn ngủi. Khi đó cô cùng mẹ tựa vào trên sô pha, hai người đều cười đến thực vui vẻ.
"Muốn chữ kí không? Bảo anh mình đi lấy!"
Uyển Tình lắc đầu: "Người trong TV, để họ ở trong TV là được, không cần liên hệ vào hiện thực."
Thiên Tuyết nhún vai, không biết cô vì sao nghĩ như vậy, nhưng nghe ra cô là thật cũng không có loại ý niệm này trong đầu, cho dù một chút.
A Thành đã ở bên ngoài rạp chiếu phim chờ bọn hắn, Thiên Tuyết một bên lên xe một bên nói với Mục Thiên Dương: "Không sai biệt lắm, đưa chúng ta về trường học đi. Chiều mai cũng không đi học nha, có muốn cùng nhau ăn cơm xem phim không?"
Mục Thiên Dương nói: "Tự em bắt xe trở về, anh mang Uyển Tình về nhà."
Thiên Tuyết sửng sốt, trừng mắt bọn họ, thật lâu nghẹn ra một câu: "Anh vẫn đưa chúng em về trường học đi, Uyển Tình có kinh, anh mang cô ấy về cũng làm không được cái gì."
"Tôi. . . . . ." Uyển Tình nháy mắt mấy cái, cô khi nào có kinh? Thấy vẻ mặt Mục Thiên Dương kinh ngạc, cô thông minh ngậm miệng, không nói gì. Nếu như vậy có thể tránh được một kiếp, cũng tốt.
Một lát sau, Mục Thiên Dương khôi phục sắc mặt, nói với Uyển Tình: "Lên xe!"
Uyển Tình nghe xong mệnh lệnh của hắn, ngơ ngác lên xe. Cô đều chu kỳ kinh nguyệt, hắn sao còn không buông tha cô? !
Thiên Tuyết giống như không ngoài ý muốn hành vi của hắn, chỉ nói: "Chúng em sáng mai muốn lên tự học sớm nha!"
"Yên tâm, cô ấy sẽ không muộn."
"Vậy em cũng trở về tốt lắm, có bạn." Thiên Tuyết nhún nhún vai, tiến vào trong xe, gặp Uyển Tình nắm chặt quần, sắc mặt trắng bệch, hỏi, "Cậu không sao chứ?"
Uyển Tình lắc đầu, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Mục Thiên Dương, hắn sẽ không là muốn. . . . . . Muốn cho cô dùng địa phương khác giúp hắn giải quyết đi? Hắn, hắn là cầm thú!
Về nhà, Mục Thiên Dương theo thường lệ đi thư phòng. Uyển Tình cùng Thiên Tuyết cũng đều tự trở về phòng, Uyển Tình đứng ở trong phòng không có việc gì, liền tắm rửa thay quần áo, tìm hai tờ tạp chí xem.
Hy vọng Mục Thiên Dương có hơi nhân tính, niệm tình cô đang đèn đỏ, không đáp lại hắn ra sao. Đương nhiên, loại sự tình này, hắn dùng tay tìm tòi có thể phát hiện, cô có cần lấy băng vệ sinh lót lên trên hay không? Nhưng lấy tính cách hắn ác liệt như vậy, kêu cô cởi ra kiểm tra làm sao bây giờ?
Nếu không chủ động thừa nhận tốt hơn? Theo nguyên tắc "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng" , cho dù làm hai lần, hẳn là cũng sẽ không kịch liệt lắm.
Uyển Tình nghĩ nghĩ, thật sự không muốn hắn chạm vào mình, mở ra ngăn kéo lấy băng vệ sinh ra, do dự một lát, vẫn không dám. Cuối cùng, ngược lại là rót nước uống thuốc tránh thai, nghĩ rằng: vẫn là thành thật một chút đi. . . . . . Mày đấu không lại Mục Thiên Dương!
Cô ở trong này rối rắm nửa ngày, bên kia Thiên Tuyết sôi nổi trượt vào thư phòng. Khóa cửa, cô chạy đến trước mặt Mục Thiên Dương: "Anh!"
"Anh bận." Mục Thiên Dương nói.
Thiên Dương đặt mông lên bàn học phấn hồng của mình ngồi , vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Mục Thiên Dương chậm rãi quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng nhìn cô. Cô sửng sốt một chút, nhẹ nhàng co lại dưới bàn làm việc, kéo qua ghế dựa thực thục nữ ngồi xuống, hai tay lại thục nữ để lên đầu gối.
Ô ~ chờ hắn có con gái, khẳng định sẽ quản người ta được giống như rối gỗ đi? Cô phải tìm một cơ hội tẩy não hắn, nói với hắn như vậy sẽ bóp chết đứa nhỏ ngây thơ chất phác, sẽ làm đứa nhỏ không vui vẻ!
"Anh, vừa rồi em giúp anh nha!" Thiên Tuyết ngồi ngay ngắn trong chốc lát, xương sống thắt lưng bắt đầu đau, ngồi không yên, tùy ý nằm lên bàn.
"Em giúp anh cái gì?"
"Uyển Tình không có tới kỳ kinh nguyệt."
Hắn sửng sốt: "Em nói cái gì?"
Thiên Tuyết nhún nhún vai: "Nếu anh muốn làm cái gì, cũng có thể."
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Hồ nháo!" Em ấy cùng hắn có cừu oán sao, gây sự cùng tình phúc của hắn! Hiện tại hắn "Biết" Uyển Tình đến cái kia, còn cầu hoan thế nào?
Thiên Tuyết nói: "Em là giúp anh! Em biết, cậu ấy cho dù đến cái kia, anh cũng sẽ mang cậu ấy về , bởi vì anh không chỉ là muốn làm vậy với cậu ấy mà thôi! Anh nói, lúc em nói cậu ấy đến kỳ, anh còn mang cậu ấy trở về, cùng anh trực tiếp mang cậu ấy trở về có cái gì bất đồng? Anh làm như vậy, cậy ấy sẽ nghĩ thế nào? Có thể cảm nhận được tâm tư của anh hay không, cảm nhận được anh cần cô không chỉ có ở trên***? ! Anh, anh nhắm vào lòng của cô, ngươi phải làm cho cô biết mới có dùng, bằng không anh liền một người chịu tội mà thôi!"
Mục Thiên Dương cảm thấy hữu lý, tức giận ư nói: "Em còn trở thành chuyên gia!"
Thiên Tuyết đắc ý cười nói: "Đương nhiên, các cậu ấy đều bảo em là ‘ chuyên gia tình yêu ’!"
"Chuyên gia tình yêu?" Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, đập bàn nhảy dựng lên, "Em mới mấy tuổi, em cùng anh nói qua bao nhiêu mối tình?"
Thiên Tuyết sợ tới mức nhảy lên, trốn sau bàn học: "Không có mà, em chỉ là xem sách có vẻ nhiều, tự mò tổng kết, lý luận suông mà thôi! Loại sự tình này, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chờ khi em thực yêu đương, khẳng định cái gì cũng đều không hiểu !"
Mục Thiên Dương biết tính cách của cô, rất khó coi trọng ai, nếu thực coi trọng, khẳng định sẽ đưa đến trước mặt hắn hiến vật quý! Cô nói như thế, thì chắc là không có. Hắn khoát tay, không hề tức giận, ngồi xuống.
Thiên Tuyết thở ra, nghĩ rằng nhất định phải hảo hảo lấy lòng Uyển Tình, muốn ở trên con đường theo đuổi của anh có trợ giúp lớn nhất!
Mọi người cho là cô là người tốt sao? Thiện lương sao? Nhàn rỗi không có việc gì sao?
Sai! Sai! Sai!
Cô đây đều là tâm cơ a tâm cơ ~
Cô Mục Thiên Tuyết là ai sinh ra, trên hôn nhân đại sự, nếu tìm ai cùng mình môn không đăng hộ không đối, anh bên này còn nói được, dù sao cũng yêu thương cô, khả năng sẽ theo ý cô, nhưng ông cùng mẹ sẽ không trả lời như vậy! Hơn nữa khả năng anh sẽ cho cô gả cho người bình thường cũng rất nhỏ, hơn phân nửa sẽ tự chủ trương cho cô tìm một người hắn cho rằng tốt lắm cho cô.
Cô mới không cần! Chung thân đại sự cô tuyệt không mặc cho người nào bài bố, tuyệt đối muốn tự mình toàn quyền làm chủ!
Cho nên, cô đây là ở vì tương lai lót đường a!
Lấy ánh mắt anh hiện tại nhìn Uyển Tình, cũng đã là Uyển Tình muốn cái gì, hắn liền nâng niu lên rồi! Tiếp qua một đoạn thời gian, phỏng chừng là Uyển Tình nói đi phía đông, hắn không dám đi tây! Lại phát triển đi xuống, vậy khẳng định thành một người thê nô, Uyển Tình cười một cái, hắn sẽ choáng váng rơi đầu!
Cho nên, chờ cô lấy lòng Uyển Tình, vạn nhất ở đâu chọc hắn khó chịu, kêu Uyển Tình cầu tình —— hắc hắc, vậy giải quyết ! Đến lúc đó, cho dù cô muốn gả khất cái cũng là không thành vấn đề , càng đừng nói cái khác lộn xộn linh tinh là việc nhỏ!
Thiên Tuyết vui tươi hớn hở nghĩ, nghĩ tình cảnh mình cùng Uyển Tình dắt tay, cùng nhau chỉ huy Mục Thiên Dương, nhịn không được cười ra tiếng.
Mục Thiên Dương hỏi: "Em choáng váng?"
Thiên Tuyết một cái giật mình, tỉnh táo lại, kéo ghế ngồi vào thân thể hắn biên giới, tận tình khuyên bảo nói: "Anh! Theo đuổi con gái thôi, cần lãng mạn một chút, ôn nhu một chút. Trình tự của các người vốn sai rồi, không cần vẫn sai đi xuống. Lâu ngày sinh tình mặc dù có đạo lý nhất định, nhưng Uyển Tình cảm thấy anh ban ngày mà —— khụ! Em, em là nói. . . . . ." Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện mình nói sai rồi, gấp đến độ mặt đỏ lên, rất là sợ hãi.
"Diêu Thần." Mấy năm trước xem qua ‘võ lâm ngoại truyện’ , khi xem, có thể tạm thời quên rất nhiều cực khổ của cuộc sống, có được vui vẻ ngắn ngủi. Khi đó cô cùng mẹ tựa vào trên sô pha, hai người đều cười đến thực vui vẻ.
"Muốn chữ kí không? Bảo anh mình đi lấy!"
Uyển Tình lắc đầu: "Người trong TV, để họ ở trong TV là được, không cần liên hệ vào hiện thực."
Thiên Tuyết nhún vai, không biết cô vì sao nghĩ như vậy, nhưng nghe ra cô là thật cũng không có loại ý niệm này trong đầu, cho dù một chút.
A Thành đã ở bên ngoài rạp chiếu phim chờ bọn hắn, Thiên Tuyết một bên lên xe một bên nói với Mục Thiên Dương: "Không sai biệt lắm, đưa chúng ta về trường học đi. Chiều mai cũng không đi học nha, có muốn cùng nhau ăn cơm xem phim không?"
Mục Thiên Dương nói: "Tự em bắt xe trở về, anh mang Uyển Tình về nhà."
Thiên Tuyết sửng sốt, trừng mắt bọn họ, thật lâu nghẹn ra một câu: "Anh vẫn đưa chúng em về trường học đi, Uyển Tình có kinh, anh mang cô ấy về cũng làm không được cái gì."
"Tôi. . . . . ." Uyển Tình nháy mắt mấy cái, cô khi nào có kinh? Thấy vẻ mặt Mục Thiên Dương kinh ngạc, cô thông minh ngậm miệng, không nói gì. Nếu như vậy có thể tránh được một kiếp, cũng tốt.
Một lát sau, Mục Thiên Dương khôi phục sắc mặt, nói với Uyển Tình: "Lên xe!"
Uyển Tình nghe xong mệnh lệnh của hắn, ngơ ngác lên xe. Cô đều chu kỳ kinh nguyệt, hắn sao còn không buông tha cô? !
Thiên Tuyết giống như không ngoài ý muốn hành vi của hắn, chỉ nói: "Chúng em sáng mai muốn lên tự học sớm nha!"
"Yên tâm, cô ấy sẽ không muộn."
"Vậy em cũng trở về tốt lắm, có bạn." Thiên Tuyết nhún nhún vai, tiến vào trong xe, gặp Uyển Tình nắm chặt quần, sắc mặt trắng bệch, hỏi, "Cậu không sao chứ?"
Uyển Tình lắc đầu, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Mục Thiên Dương, hắn sẽ không là muốn. . . . . . Muốn cho cô dùng địa phương khác giúp hắn giải quyết đi? Hắn, hắn là cầm thú!
Về nhà, Mục Thiên Dương theo thường lệ đi thư phòng. Uyển Tình cùng Thiên Tuyết cũng đều tự trở về phòng, Uyển Tình đứng ở trong phòng không có việc gì, liền tắm rửa thay quần áo, tìm hai tờ tạp chí xem.
Hy vọng Mục Thiên Dương có hơi nhân tính, niệm tình cô đang đèn đỏ, không đáp lại hắn ra sao. Đương nhiên, loại sự tình này, hắn dùng tay tìm tòi có thể phát hiện, cô có cần lấy băng vệ sinh lót lên trên hay không? Nhưng lấy tính cách hắn ác liệt như vậy, kêu cô cởi ra kiểm tra làm sao bây giờ?
Nếu không chủ động thừa nhận tốt hơn? Theo nguyên tắc "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng" , cho dù làm hai lần, hẳn là cũng sẽ không kịch liệt lắm.
Uyển Tình nghĩ nghĩ, thật sự không muốn hắn chạm vào mình, mở ra ngăn kéo lấy băng vệ sinh ra, do dự một lát, vẫn không dám. Cuối cùng, ngược lại là rót nước uống thuốc tránh thai, nghĩ rằng: vẫn là thành thật một chút đi. . . . . . Mày đấu không lại Mục Thiên Dương!
Cô ở trong này rối rắm nửa ngày, bên kia Thiên Tuyết sôi nổi trượt vào thư phòng. Khóa cửa, cô chạy đến trước mặt Mục Thiên Dương: "Anh!"
"Anh bận." Mục Thiên Dương nói.
Thiên Dương đặt mông lên bàn học phấn hồng của mình ngồi , vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Mục Thiên Dương chậm rãi quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng nhìn cô. Cô sửng sốt một chút, nhẹ nhàng co lại dưới bàn làm việc, kéo qua ghế dựa thực thục nữ ngồi xuống, hai tay lại thục nữ để lên đầu gối.
Ô ~ chờ hắn có con gái, khẳng định sẽ quản người ta được giống như rối gỗ đi? Cô phải tìm một cơ hội tẩy não hắn, nói với hắn như vậy sẽ bóp chết đứa nhỏ ngây thơ chất phác, sẽ làm đứa nhỏ không vui vẻ!
"Anh, vừa rồi em giúp anh nha!" Thiên Tuyết ngồi ngay ngắn trong chốc lát, xương sống thắt lưng bắt đầu đau, ngồi không yên, tùy ý nằm lên bàn.
"Em giúp anh cái gì?"
"Uyển Tình không có tới kỳ kinh nguyệt."
Hắn sửng sốt: "Em nói cái gì?"
Thiên Tuyết nhún nhún vai: "Nếu anh muốn làm cái gì, cũng có thể."
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Hồ nháo!" Em ấy cùng hắn có cừu oán sao, gây sự cùng tình phúc của hắn! Hiện tại hắn "Biết" Uyển Tình đến cái kia, còn cầu hoan thế nào?
Thiên Tuyết nói: "Em là giúp anh! Em biết, cậu ấy cho dù đến cái kia, anh cũng sẽ mang cậu ấy về , bởi vì anh không chỉ là muốn làm vậy với cậu ấy mà thôi! Anh nói, lúc em nói cậu ấy đến kỳ, anh còn mang cậu ấy trở về, cùng anh trực tiếp mang cậu ấy trở về có cái gì bất đồng? Anh làm như vậy, cậy ấy sẽ nghĩ thế nào? Có thể cảm nhận được tâm tư của anh hay không, cảm nhận được anh cần cô không chỉ có ở trên***? ! Anh, anh nhắm vào lòng của cô, ngươi phải làm cho cô biết mới có dùng, bằng không anh liền một người chịu tội mà thôi!"
Mục Thiên Dương cảm thấy hữu lý, tức giận ư nói: "Em còn trở thành chuyên gia!"
Thiên Tuyết đắc ý cười nói: "Đương nhiên, các cậu ấy đều bảo em là ‘ chuyên gia tình yêu ’!"
"Chuyên gia tình yêu?" Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, đập bàn nhảy dựng lên, "Em mới mấy tuổi, em cùng anh nói qua bao nhiêu mối tình?"
Thiên Tuyết sợ tới mức nhảy lên, trốn sau bàn học: "Không có mà, em chỉ là xem sách có vẻ nhiều, tự mò tổng kết, lý luận suông mà thôi! Loại sự tình này, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chờ khi em thực yêu đương, khẳng định cái gì cũng đều không hiểu !"
Mục Thiên Dương biết tính cách của cô, rất khó coi trọng ai, nếu thực coi trọng, khẳng định sẽ đưa đến trước mặt hắn hiến vật quý! Cô nói như thế, thì chắc là không có. Hắn khoát tay, không hề tức giận, ngồi xuống.
Thiên Tuyết thở ra, nghĩ rằng nhất định phải hảo hảo lấy lòng Uyển Tình, muốn ở trên con đường theo đuổi của anh có trợ giúp lớn nhất!
Mọi người cho là cô là người tốt sao? Thiện lương sao? Nhàn rỗi không có việc gì sao?
Sai! Sai! Sai!
Cô đây đều là tâm cơ a tâm cơ ~
Cô Mục Thiên Tuyết là ai sinh ra, trên hôn nhân đại sự, nếu tìm ai cùng mình môn không đăng hộ không đối, anh bên này còn nói được, dù sao cũng yêu thương cô, khả năng sẽ theo ý cô, nhưng ông cùng mẹ sẽ không trả lời như vậy! Hơn nữa khả năng anh sẽ cho cô gả cho người bình thường cũng rất nhỏ, hơn phân nửa sẽ tự chủ trương cho cô tìm một người hắn cho rằng tốt lắm cho cô.
Cô mới không cần! Chung thân đại sự cô tuyệt không mặc cho người nào bài bố, tuyệt đối muốn tự mình toàn quyền làm chủ!
Cho nên, cô đây là ở vì tương lai lót đường a!
Lấy ánh mắt anh hiện tại nhìn Uyển Tình, cũng đã là Uyển Tình muốn cái gì, hắn liền nâng niu lên rồi! Tiếp qua một đoạn thời gian, phỏng chừng là Uyển Tình nói đi phía đông, hắn không dám đi tây! Lại phát triển đi xuống, vậy khẳng định thành một người thê nô, Uyển Tình cười một cái, hắn sẽ choáng váng rơi đầu!
Cho nên, chờ cô lấy lòng Uyển Tình, vạn nhất ở đâu chọc hắn khó chịu, kêu Uyển Tình cầu tình —— hắc hắc, vậy giải quyết ! Đến lúc đó, cho dù cô muốn gả khất cái cũng là không thành vấn đề , càng đừng nói cái khác lộn xộn linh tinh là việc nhỏ!
Thiên Tuyết vui tươi hớn hở nghĩ, nghĩ tình cảnh mình cùng Uyển Tình dắt tay, cùng nhau chỉ huy Mục Thiên Dương, nhịn không được cười ra tiếng.
Mục Thiên Dương hỏi: "Em choáng váng?"
Thiên Tuyết một cái giật mình, tỉnh táo lại, kéo ghế ngồi vào thân thể hắn biên giới, tận tình khuyên bảo nói: "Anh! Theo đuổi con gái thôi, cần lãng mạn một chút, ôn nhu một chút. Trình tự của các người vốn sai rồi, không cần vẫn sai đi xuống. Lâu ngày sinh tình mặc dù có đạo lý nhất định, nhưng Uyển Tình cảm thấy anh ban ngày mà —— khụ! Em, em là nói. . . . . ." Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện mình nói sai rồi, gấp đến độ mặt đỏ lên, rất là sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro