Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Dây chuyền vui vẻ

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

Trong lòng Mục Thiên Dương vô cùng phiền chán, đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, lập tức lái xe đến “Nhân gian không đêm”.

Chuyện lần này tuy rằng anh là người bắt đầu, nhưng mục đích chủ yếu của anh vẫn là Đinh Thải Nghiên. Đối với Chu Khải Quốc, anh vốn có tính tới, nhưng mà anh không tính lỗ vốn lớn như vậy.

Anh rốt cuộc là người làm ăn, việc gì cũng phải cân nhắc lợi nhuận, không cần nghĩ cũng biết như vậy sẽ không có lời, cho nên anh đối phó với Chu Khải Quốc như vậy là đủ rồi. Nhưng Long Diễm Minh bên kia, đối đầu với Chu Khải Quốc vì lợi ích hợp tác với tập đoàn, muốn dọn sạch chướng ngại của chính mình, vì thế liền mượn lực lượng cách mạng từ anh.

Tùy rằng anh thầm nghĩ việc kinh doanh vô cùng đơn giản, nhưng cho Long Diễm Minh nửa cái ân tình, chỉ có lợi chứ không có hại, cớ sao không làm?

Vài ngày kế tiếp, anh cũng không có nhìn thấy Uyển Tình. Mỗi lần trở lại Isabella, cho dù cô ở đấy, đều ở không được bao lâu liền trở về trường. Cho đến chủ nhật, Uyển Tình đến đây ngủ lại, anh muốn hung hăng hung hăng yêu cô - thật lâu không có làm, thật sự khó chịu……

Lúc ăn cơm, Thiên Tuyết nói: “Em muốn ngồi xe lửa về nhà với Uyển Tình.”

“Vì sao lại là xe lửa?” Xe lửa vừa chạy chậm vừa chen chúc, ngồi máy bay tốt hơn chứ?

“Bởi vì Uyển Tình muốn đi xe lửa! Em chưa bao giờ đi, nên muốn đi cùng với cậu ấy.”

Mục Thiên Dương trầm mặc một lát, nói: “Được rồi……Đã mua vé xe lửa chưa?”

“Trường học có bán, rất thuận tiện.”

“Mua phiếu giường nằm đi.”

Uyển Tình nói: “Em ngồi ghế là được rồi, dù sao cũng không lâu lắm.”

“Học sinh không phải giảm nửa giá?” Mục Thiên Dương nói, “Vốn từ thành phố C đến thành phố A cũng không đắt, giường nằm cũng không có đáng bao nhiêu tiền.”

Uyển Tình cắn đũa một chút, thấp giọng nói: “Để em xem…..có liền mua.”

Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, đột nhiên có chút tức giận. Cô nói như vậy, không phải là bằng mặt mà không bằng lòng với anh sao? Cô mua vé ghế ngồi rồi nói không có vé giường nằm, anh còn có thể nói thế nào? Anh tức giận nói: “Tùy em!”

Thiên Tuyết yên lặng không nói lời nào, thầm nghĩ: vì sao lại có cảm giác như đôi vợ chồng già?

Buổi tối, khi tiến hành OOXX…..

Mục Thiên Dương quấn khăn tắm đến bên giường, Uyển Tình tắm trước anh, mặc áo tắm dài, che kín không kẽ hở. Anh xốc chăn lên chui vào, vừa sờ lên đùi của cô, hoàn hảo, không có mặc quần. Cô biết đêm nay anh muốn làm gì, nhận thức này khiến anh vui trong lòng một chút.

Làm từng bước từng bước, độ ấm bên trong tăng cao, tiếng thở dốc tăng thêm. Mục Thiên Dương xé mở cổ áo tắm của cô, một chiếc dây chuyền lộ ra….



Trước kia không có. Cô không thích đeo trang sức, anh mua cho cô nhiều như vậy, trước kia cô còn vì lấy lòng anh mà đeo lên, sau đó lại đi theo con đường bình dân của Thiên Tuyết, lại không mang nữa. Mà anh chưa từng nói cô, nên cô càng không kiêng nể gì, ngay cả quần áo từng cái từng cái bị đổi, rất ít mặc quần áo hàng hiệu anh mua.

Nhìn ánh sáng phát ra từ chỗ dây chuyền, chiếc nhẫn kia thập phần quen mắt, anh nghi hoặc nắm trong lòng bàn tay, khóe miệng không nhịn được lộ ra tươi cười. Giương mắt nhìn cô, thấy cô cúi đầu, trên mặt vì anh trêu chọc mà ửng hồng, trông rất đẹp mắt.

Trong lòng anh vừa động, buông dây chuyền ra, ôm cô hung hăng hôn một cái: “Anh còn tưởng rằng em vứt bỏ……” Khi nói chuyện, tay xoa thứ mềm mại trước ngực cô.

“Ừm…..” Uyển Tình ngẩng đầu rên rỉ thở dốc, yếu ớt tựa đầu vào ngực anh, “Mang trên tay không tốt lắm……có một số người sẽ hỏi.”

Mặc dù đeo nhẫn, không có hàm nghĩa gì, nhưng bản thân chiếc nhẫn rực rỡ hoa lệ, đại bộ phận lớp học đều là nữ sinh, khó mà không đến hỏi này nọ……Cô không ứng phó được, nên giấu đi là tốt nhất.

“Em đeo là tốt rồi!” Tâm tình Mục Thiên Dương kích động, âm thanh cùng động tác cũng không nhịn được run run theo, “Hứa với anh, không được tháo xuống!”

“Ừ.” Uyển Tình nhẹ nhàng đáp ứng.

Anh càng cao hứng thêm, hung hăng ôm lấy cô: “Uyển Tình….”

Uyển Tình không được tự nhiên. Cô đã bị anh ăn hết, cơ thể trần truồng như vậy……

Đột nhiên, anh buông cô ra, mạnh mẽ ngăn chặn cô, một lần nữa đi vào!

“A….” Uyển Tình khẽ rên một tiếng, không nghĩ anh bất ngờ như vậy.

Mục Thiên Dương hung hăng hôn cô: “Uyển Tình….”

Anh thật sự rất vui, thật sự không biết làm cái gì bây giờ, thầm nghĩ gắt gao ôm lấy cô, khiến cô hòa vào cơ thể của mình. Anh một lần một lần hôn cô, thấp giọng gọi tên cô, dịu dàng mà giữ lấy. Giống như chỉ có như vậy, anh mới thể cảm thụ được sự tồn tại của cô, giống như bọn họ sẽ không bao giờ rời nhau…….

Ngày đó sau khi thi xong, Thiên Tuyết và Uyển Tình kéo vali tới Isabella.

Vì kỳ thi lần này, các cô luôn ở trường học, Mục Thiên Dương lại rất lâu không có thân thiết với Uyển Tình. Trở về vừa thấy, người đến, trái tim nhỏ bắt đầu nhộn nhạo.

Ừm, kỳ nghỉ. Ở nhà thân thiết hai ngày trước, sau đó mới đưa các cô tới Bất Dạ Thành chơi, tiếp theo là đến khu vui chơi gần đó một chuyến, hiện tại tuyết rơi, cảnh sắc ở khu vuidạo chơi rất đẹp! Sau đó, anh mang các cô về nhà…….

Mục Thiên Dương thở dài, nghĩ tới toàn bộ ngày nghỉ không thể ở cùng một chỗ với Uyển Tình, có chút buồn bực.

Anh ra vẻ bình tĩnh đi qua, hai con nhóc kia đang mê mẩn xem ảnh.



“Còn đứng đó làm gì?” Anh nhìn Thiên Tuyết nói, “Về phòng của mình chuẩn bị đi, rồi sang giúp Uyển Tình một chút.”

Thiên Tuyết ấn bàn phím mở cửa, cũng không ngẩng đầu nói: “Xe lửa ngày mai chạy lúc ban đêm, còn đi đâu mà đi chứ?”

Mục Thiên Dương ngơ ngác.

Uyển Tình nhìn chằm chằm màn hình máy tính bất động.

Vài giây sau, Mục Thiên Dương nhảy dựng lên, rống: “Em nói cái gì?”

Thiên Tuyết không rõ nên ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”

“Ai kêu em mua vé xe ngày mai?” Ngày mai đi! Ngày mai đi! Kế hoạch OOXX của anh làm sao bây giờ? Kế hoạch du lịch của anh làm sao bây giờ? Anh rốt cuộc có phải anh trai ruột của cô không đấy, có nghĩ tới anh hay không?

Thiên Tuyết đã hiểu rõ! Mua vé xong, cô cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng vẫn chìm đắm trong cảm xúc kích động vì “Rốt cuộc có thể đi xe lửa”, nên không nhớ ra được. Thì ra, cô quên mất sự tồn tại của anh…

Cô yếu kém cúi đầu, rụt cổ. Không phải cô cố ý, cô chỉ quên thôi. Hơn nữa rất nhiều người mua vé, có thể mua được là tốt rồi, anh không biết rất nhiều người Trung Quốc tham gia vận động gọi là “Lễ hội mùa xuân” sao?

Uyển Tình ngẩng đầu: “Chúng ta đi sửa là được rồi, mấy ngày nữa đi.”

Thiên Tuyết vội vàng phụ họa: “Đúng vậy! Sửa lại!” nói xong thấp giọng hỏi Uyển Tình, “Vé xe lửa cũng có thể sửa sao?”

Uyển Tình gật đầu một cái, nhìn trộm Mục Thiên Dương, có hơi không yên.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, lôi kéo tay cô, đi về phía phòng ngủ. Vào phòng, anh đặt cô dựa vào cửa, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn cô: “Em…….”

Uyển Tình không dám nhìn anh, chôn đầu vào lồng ngực của anh, hai tay vòng ôm lấy anh: “Em không phải cố ý!”

Anh dừng một chút, sắc mặt dịu đi, nhẹ giọng nói vào bên tai của cô: “Đến sớm một chút?”

“Uh…..”

“Xe lửa ngày mai chạy mấy giờ?”

“Bảy rưỡi tối.”

Mục Thiên Dương căn răng một cái, hung tợn nói: “Đêm nay em đừng muốn ngủ!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0