Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Giúp em

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

“Anh sẽ bảo vệ em. Uông Uông và anh sẽ bảo vệ em, em không cần phải lợi hại.”

Đinh Đinh suy nghĩ một lát, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi. Vậy anh phải bào vệ tốt em, nếu buông ra Uông Uông và em, em sẽ không chơi với anh, có kẹo cũng không cho anh ăn!”

“Được rồi được rồi, anh nhât định bỏa vệ em, em là em gái của anh mà.”

Đinh Đinh cười: “Cám ơn anh hai.” Sau đó quay đầu nói với Uyển Tình, “Mẹ, để cho anh hai làm anh hùng! Đại anh hung!”

“Tốt. Chờ mẹ tắm rửa một cái, đi ăn cơm tối trước, ngủ liền kể cho các con!” Uyển Tình thở dài nói, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, thấy anh nằm nghiêng trên giường ngẩn người, dựa vào đi qua, “Tưởng cái gì?”

“Hừ, em quên mất còn có anh.”

“Làm sao mà quên anh?” Uyển Tình nghi hoặc thuyết, “Em cũng không có đi tới nước U Linh a…….Chẳng lẽ kể cả ba mẹ đi vào?”

“Được!” Đinh Đinh Đang Đang vui vẻ kêu to.

Mục Thiên Dương lặng đi một chút: “Hừ!” Sau đó đưa tay kéo mũ của Đinh Đinh.

Đinh Đinh bất mãn nhìn anh, ôm đầu, xoay người chạy.

Uyển Tình nhìn mũ của Đinh Đinh Đang Đang, lại nhìn anh, đột nhiên hiểu ra, nhịn không được cười. Mục Thiên Dương xoay người ngăn chận cô, cô khom lưng. Cô vội vàng đưa tay sờ loạn ở trong túi sách của mình: “Đừng đụng! Đừng a……Ha ha ha…..Có của anh, có của anh!”

Mục Thiên Dương ngừng tay lại, cô vội vàng ngồi dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ: “Caravat!”

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cuối cùng vừa lòng.

Uyển Tình mở hộp ra, lấy caravat vòng qua cổ anh: “Buộc lại anh…….”

Đâu đâu cũng thấy Mục Thiên Dương mỉm cười, đối diện với mắt của cô: “Một lần em đưa lễ vật cho anh, đều là caravat. Nguyên lai………Khi đó em đã nghĩ buộc lại anh…..”

Uyển Tình đỏ mặt lên: “Khi đó em không nghĩ như vậy…….”

Cô từng nghĩ anh chướng mắt cái caravat kia, bởi vì cô chưa bao giờ thấy anh đeo. Thẳng đến lần trước chuyển nhà, mới phát hiện ở tủ quần áo ở Y Toa Bối Lạp.

“Ngô, đó là ý trời. Hiện tại nhĩ như vậy là tốt rồi.” Mục Thiên Dương nói.

Mặt Uyển Tình đỏ như máu, đẩy anh xuống giường: “Em đi tắm rửa, anh….Anh đi đổi một bộ quần áo đi.” Thắt caravat tốt.

Sau khi về nước, Uyển Tình và Thiên Tuyết vội vàng khai giảng, Thiên Tuyết lập tức phải tốt nghiệp, sau mi khổ kiếm thuyết: “Vừa phải làm luận văn, vừa phải biện hộ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uyển Tình trắng mắt liếc nhìn cô một cái: “Cậu thấy đủ đi! Cậu nghiên cứu sinh đều sắp tổ nghiệp, tớ ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp………Tiếng anh cấp bốn còn chưa qua đâu, còn máy tính cấp hai! Học kỳ này nhất định phải qua!”

“Nhiệm vụ học kỳ này của cậu là chuẩn bị hôn lễ!” Thiên Tuyết không thể không nhắc nhở cô.

“A……Học xong học kỳ này, cũng chỉ còn hai học kỳ? Vạn nhất tớ không qua được thì làm sao bây giờ?”

Thiên Tuyết vỗ vỗ vai cô: “Cố gắng còn có thu hoạch.”

Uyển Tình một phen rối rắm, về nhà nói cho Mục Thiên Dương: “Học kỳ này em nhất định phải qua tiếng anh cấp bốn và máy tính cấp hai! Học kỳ sau phải qua cấp sáu, học kỳ tiếp theo nữa là phải làm luận văn tốt nghiệp, không có thời gian…..”

“Uh.” Mục Thiên Dương thản nhiên lên tiếng, đưa quyển vở nhỏ có kế hoạch hôn lễ cho cô, “Chú nhật tháng này không đi đâu, chụp ảnh áo cưới.”

“…….”

“Tháng sau chọn phù dâu, phù rể và danh sách thiệp mời. Hoa hồng làm sao bây giờ, Đinh Đinh Đang Đang?”

“Tháng một sao?” Uyển Tình thống khổ bổ nhào vào trên người anh, “Em không nghĩ kết hôn, em phải thi.”

“Tháng một em đọc sách.” Mục Thiên Dương thở dài, “Tháng này chụp ảnh cưới. Chuyện khác có thể giao cho người khác xử lý, chụp ảnh cưới em cũng không thể giao cho người khác chụp đi?”

Hai người đang thảo luận công tác chuẩn bị cho hôn lễ, Thiên Tuyết ở bên kia dữ dội.

Lúc Thiên Tuyết ở trên khóa, nhận được một cuộc điện thoại, là cục thuế vụ gọi tới, nói cô trốn thuế.

Khi nào thì cô trốn thuế?

Thiên Tuyết vừa căm giận quay về công ty, vừa gọi điện cho kế toán, kết quả không gọi được. Cô gọi điện cho quản lý, vẫn không gọi được. Chờ quay về công ty, thấy chuyên gia thiết kế và những nhân viễn khác đều ở, duy nhất chỉ có quản lý và kế toán! Nguyên lai là quản lý và kế toán làm giả sổ sách, lấy tiền của cô rồi cuốn gói chạy không nói, lại trả lại cho cô cái tội danh trốn thuế!

Thiên Tuyết thiếu chút nữa tức điên, đi theo cảnh sát một chuyến, quay về thấy phòng quản lý và kế toán rỗng tuếch, nhất thời cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Từ nhỏ cô mưa dẫm thấm đất, biết một người quản lý công ty là quan trọng nhất. Cô tự nhận là mình không có bản lĩnh như Mục Thiên Dương, không dám tự mình lãnh đạo, cho nên cam kết cho người quản lý chuyên nghiệp. Kết quả…….

Cô không nên tin tưởng người khác. Về sau nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cô phải học một cái bằng tiến sĩ quản lý công thương sao?

“Ô……” Thiên Tuyết ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc lên.

Khóc không bao lâu, có người từ bên ngoài đi tới, đứng ở trước mặt cô. Mặt cô trôn ở trong khuỷu tay, không để ý đến người ta. Đối phương ngồi xổm xuống, có một loại cảm giác quen thuộc, cô bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy A Thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A Thành…….” Thiên Tuyết dựa vào đi qua, bắt lấy cổ áo tây của anh, “Ô ô…..”

A Thành nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng của cô, sau đó ôm lấy cô rời đi. Trở lại chỗ ngồi, anh nấu một chén mì cho cô, cô vừa ăn vừa khóc thút thít nghẹn nói lại sự việc xảy ra, hỏi: “A Thành……Có phải em rất vô dụng hay không?”

“Là kẻ địch rất giảo hoạt.”

“Ô oa……..”

“Đừng khóc, còn có anh mà.” A Thành nói.

“Anh?” Thiên Tuyết ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt lấy anh, “A Thành, anh giúp em được không?”

“Được.” Không hỏi cô cần giúp cái gì, anh đáp ứng cô trước rồi. Chuyện của cô, anh không thể không đáp ứng.

“Anh tới giúp em quản lý công ty.” Thiên Tuyết nói, “Em để anh làm tổng giám đốc cho em……Không, tổng giám đốc! Tổng giám đốc Tuyết thị! Chúng ta cùng nhau đưa nó thành kiêu ngạo!”

A Thành ngạc nhiên: “Này…….”

“Tốt thôi tốt thôi, anh liền giúp em thôi! Anh từ chức công việc chỗ anh hai, em mời anh!”

“Em sẽ không sợ anh lừa đi tiền của em sao?”

Thiên Tuyết lặng đi một chút, lắc đầu: “Em không sợ. Nếu anh muốn gạt em, em sẽ biết.”

Trong lòng A Thành chua xót, mạnh ôm lấy cô: “Tốt, anh nhận lời mời của em, ngày mai phải đi từ chức!”

Thiên Tuyết giống như con mèo cuộn mình ở trước ngực của anh, ngón tay vẽ vẽ tranh ở trước ngực của anh: “Tiền lương chỗ này của em, có thể không cao bằng chỗ của anh hai? Nhưng mà, chờ chúng ta lên mặt, sẽ nhiều lên!”

“Uh.” A Thành nhìn cô, “Không cần rất cao, không có cũng được.”

“A?”

“Lấy thịt đền bù.” Anh cúi đầu thuyết, lãm cô vào trong ngực.

“Anh xấu!” Thiên Tuyết ủy khuất nói một tiếng, lại giống như nước ôm lấy cây chìm đang di chuyển ôm lấy anh, “A Thành……Không cần nói cho anh hai biết, em không muốn anh ấy biết.”

“Uh.” A Thành vỗ lưng của cô, hai mắt thâm thúy trầm tĩnh như hồ.

Vốn tháng này anh đang chuẩn bị trình lên từ chức. Anh muốn mở công ty, làm ra một phen công trạng, bằng không cho dù ở Mục thị có cao tới đâu, đều giống như dính ánh sáng từ cô, lợi dụng quan hệ cạp váy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0