Hoài nghi (3/3)
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Mục Thiên Thành lại hỏi: "Chỉ cho phép anh cái gì?"
"Không có gì. A Thành là chúng ta gia lái xe thôi, vừa mới cái kia là học trưởng trường chúng ta, em nhận thức bọn họ không kỳ quái nha! Nếu muốn nói là quen, Uyển Tình có vẻ quen bọn họ đấy! A Thành lúc trước vẫn lái xe cho cậu ấy, học trưởng và cậu ấy đã quen biết trước khi vào đại học, mẹ bọn họ là bạn bè, coi trọng cả —— ách......"
Cô nhìn Mục Thiên Dương và Uyển Tình, không dám nói, yên lặng thối lui đến một bên. Ô ô ô, cô không phải cố ý......
Mục Thiên Thành vừa thấy, má ơi, không khí sao có hơi quỷ dị vậy? Anh cũng không dám nói chuyện.
Tâm tình Uyển Tình không hiểu có hơi áp lực, ngắm Mục Thiên Dương vài lần, thấy biểu tình anh lãnh khốc, cũng không biết anh vui hay giận, cũng không dám đi trêu chọc anh, cả đêm không nói lời nào.
Mục Thiên Dương không dễ chịu, nghĩ cô xem trọng Quản Hạo Nhiên, cả người mất hồn, không để ý tới chính mình......
Vốn bắt đầu không cảm xúc, một bữa cơm ăn xong, cảm xúc cũng tới, sắc mặt càng ngày càng kém. Về nhà, cả người đã muốn oán khí tận trời.
Thiên Tuyết và Thiên Thành nhìn đều sợ hãi, vụng trộm chuồn mất, trượt xuống. Mục Thiên Dương rốt cục có thể phát tiết, trừng đến người Uyển Tình, nhớ tới phía trước bởi vì chính mình đụng chạm cãi nhau 2 lần, thiếu chút nữa ầm ỹ đến tình cảm thật vất vả thành lập lên sụp đổ, cho nên cũng không dám xằng bậy, ủ rũ phát cáu một chút sẽ không có, lôi kéo cô thấp giọng hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Uyển Tình trả lời, thật cẩn thận liếc mắt nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh có hơi đen, trong lòng cũng có chút sợ. Hít sâu một hơi, cô thử hỏi, "Muốn hiện tại tắm rửa sao? Em pha nước cho anh."
Mục Thiên Dương đẩy mạnh cô ra, dọa cô nhảy dựng. Cô không rõ cho nên nhìn anh.
Anh cười lạnh một tiếng: "Em chột dạ cái gì?"
"Em......"
"Nhìn thấy anh ngay cả hồn cũng bị mất!" Anh oán hận cắn răng, rời khỏi phòng. Anh thật sự chịu không nổi loại bộ dáng này của cô, trong lòng cô không có quỷ ai tin đây?
Uyển Tình ngu ngơ vài giây, nghe bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, vừa chạy ra phát hiện phòng khách không có người, tìm khắp phòng bếp toilet một vòng, khẳng định anh đi ra ngoài......
Cô phiền chán thở dài, trở lại phòng, vô lực ngã xuống giường.
Một lát sau, điện thoại vang lên leng keng vài tiếng, cô vội vàng đứng lên, vừa mở ra thấy, là một cái tin nhắn: em và anh ấy cùng một chỗ?
Uyển Tình sửng sốt, vừa thấy người gửi: Quản Hạo Nhiên!
Tay cô run lên, anh có ý tứ gì? Cô kinh hồn táng đảm nhắn tin trả lời, gõ chữ nửa ngày, hỏi: anh nói cái gì?
Không có gì. Quản Hạo Nhiên trả lời lại rất nhanh.
Uyển Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng thoải mái này chỉ có ngắn ngủi vài giây. Cô bỗng dưng cả kinh: anh đang hỏi cái gì? Anh đoán được cái gì?
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện báo vang lên. Cô lặng đi một chút, chậm rãi cầm lấy điện thoại, nhìn người gọi là Quản Hạo Nhiên, tuyệt không muốn nhận. Nhưng điện thoại luôn luôn vang, cô do dự chốc lát, chỉ có thể bắt máy: "A lô?"
"Uyển Tình......" Quản Hạo Nhiên dừng một chút, "Thật lâu không liên hệ với em rồi, gần đây có khỏe không?"
"Rất tốt."
"Hôm nay em......"
"Em và Thiên Tuyết đi chơi."
"Ừ, anh cũng nghĩ vậy." Quản Hạo Nhiên nói, "Chuyện của dì, anh nghe mẹ anh nói, các em ở bên kia có khỏe không?"
"Rất tốt, lễ quốc khánh chú Đỗ còn mang bọn em đến núi Phổ Đà chơi đấy."
"Đúng vậy thì rất tốt."
"Ừ. Dì Quản thế nào?" Nhắc tới Quản Vận Phương, Uyển Tình có hơi chột dạ. Quản Vận Phương tốt với mẹ cô lắm, hai năm trước nhà các cô cũng toàn dựa vào tiền lương bà cung cấp mà sống, mà cô còn chưa có không có gọi điện thoại cho Quản Vận Phương. Quản Hạo Nhiên ngược lại thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ cô —— đương nhiên, đó là trước lúc mẹ cô quyết định gả cho Đỗ Viễn Minh, gần đây anh tránh không gọi, phỏng chừng là không muốn làm cho người cảm thấy anh đang nịnh bợ ai.
Đối lập một chút, cô không khỏi nghĩ, chính mình có đôi khi có thể quá nhỏ nhen tức giận hay không? Có lẽ, người ta chỉ là ân cần thăm hỏi của bạn bè bình thường một chút mà thôi, giao tiếp bình thường, duy trì quan hệ bình thường......
"Bà rất tốt. Nghe nói dì thường xuyên đi tìm bà chơi, bà nhưng thật ra thường bảo anh chiếu cố em."
"Em, chính em có thể tự chiếu cố mình."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Uyển Tình quay mạnh đầu, thấy Mục Thiên Dương đứng ở cửa, hít vào một hơi, sắc mặt trắng bệch.
Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn cô. Anh chỉ rời đi vài phút mà thôi, bọn họ liền gọi điện thoại! Mệt anh còn cảm thấy tức giận bỏ chạy ra ngoài rất không để ý kịp cảm thụ của cô, cũng không quan tâm cô có thể cười mình hay không, liền ba ba đi về. Anh cái mặt mũi gì cũng không để ý, nhưng cô thì sao?
Cô rốt cuộc đã giấu anh làm bao nhiêu chuyện?
Anh đi qua, vươn tay về phía cô.
.Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]
Uyển Tình nhìn anh, nghe Quản Hạo Nhiên hỏi: "Em và Thiên Tuyết khi nào thì rãnh? Sau khi anh làm việc, còn chưa mời các em ăn cơm xong. Các đàn em khác đã sớm bắt chẹt anh N lần, chỉ có các em một chút cũng chưa ăn, anh đều có chút ngượng ngùng......"
"Em...... Thực xin lỗi, em muốn đi ngủ."
Quản Hạo Nhiên sửng sốt: "Sớm như vậy?"
"Ừ, bye bye!" Uyển Tình cúp mạnh điện thoại, nhìn Mục Thiên Dương vươn tay, chần chờ nửa ngày, để điện thoại lên tay anh. Nhất thời, cả người cô cảm thấymột loại tuyệt vọng trước nay chưa có, thống khổ cúi người, chôn mặt trong khuỷu tay.
Vẻ mặt Mục Thiên Dương tang thương, mở nhật ký cuộc gọi của cô ra.
Uyển Tình muốn gặp Từ Khả Vi, sẽ xóa nhật ký cuộc gọi cùng anh. Mà Quản Hạo Nhiên còn chưa có không xóa qua, bởi vì vốn sẽ không bao nhiêu, nếu xóa đi, bị Từ Khả Vi phát hiện cuộc gọi là 0, vậy phiền toái lớn —— tuy rằng Từ Khả Vi sẽ không kiểm tra điện thoại cô, nhưng cô muốn phòng ngừa vạn nhất.
Lúc này, Mục Thiên Dương vừa thấy, số lần với Quản Hạo Nhiên trò chuyện cao hơn gấp đôi anh!
Cho là như vậy anh liền cao hứng sao? Không! Cái này không bình thường! Lấy số lượng anh gọi điện thoại cho cô, số liệu của anh còn chưa đủ một tháng! Mà Quản Hạo Nhiên cũng là hai ba ngày đầu đều thường xuyên liên hệ...... Đương nhiên, vẫn là số lượng một tháng!
Cho nên, anh có thể cao hứng được sao?
Rõ ràng có xóa!
Nhìn kỹ thời gian, tốt lắm, cư nhiên chỉ có sau lễ quốc khánh. Nhất thời, trong lòng anh liền nghẹn một hơi, cũng không còn thăm dò thời gian cụ thể của Quản Hạo Nhiên, lại vừa lật tin nhắn...... Ha ha, tin nhắn của anh là 0, Quản Hạo Nhiên cũng có mấy cái.
Anh ném điện thoại lên giường: "Em thì ra sẽ xóa này nọ, còn có cái gì anh không biết?"
Thân mình Uyển Tình phát run, trong lòng thực ủy khuất, cũng thực nổi cáu anh. Cô ngẩng đầu, vẻ mặt nước mắt: "Em nói em và anh ấy cái gì cũng không có, anh tin sao?"
"Anh không tin." Mục Thiên Dương cắn răng phun ra vài từ.
Uyển Tình cứng lại, cười lạnh một tiếng: "Em đây không có gì cần nói......"
Mục Thiên Dương nhìn khuôn mặt bi thương cảu cô, đáy lòng run lên, ý nghĩ sợ hãi mất đi cô còn hơn hết thảy, tiến nhanh đến ôm lấy cô: "Không có việc gì...... Trước kia coi như xong, về sau em đừng liên hệ anh ta nữa được không?"
"Không có gì. A Thành là chúng ta gia lái xe thôi, vừa mới cái kia là học trưởng trường chúng ta, em nhận thức bọn họ không kỳ quái nha! Nếu muốn nói là quen, Uyển Tình có vẻ quen bọn họ đấy! A Thành lúc trước vẫn lái xe cho cậu ấy, học trưởng và cậu ấy đã quen biết trước khi vào đại học, mẹ bọn họ là bạn bè, coi trọng cả —— ách......"
Cô nhìn Mục Thiên Dương và Uyển Tình, không dám nói, yên lặng thối lui đến một bên. Ô ô ô, cô không phải cố ý......
Mục Thiên Thành vừa thấy, má ơi, không khí sao có hơi quỷ dị vậy? Anh cũng không dám nói chuyện.
Tâm tình Uyển Tình không hiểu có hơi áp lực, ngắm Mục Thiên Dương vài lần, thấy biểu tình anh lãnh khốc, cũng không biết anh vui hay giận, cũng không dám đi trêu chọc anh, cả đêm không nói lời nào.
Mục Thiên Dương không dễ chịu, nghĩ cô xem trọng Quản Hạo Nhiên, cả người mất hồn, không để ý tới chính mình......
Vốn bắt đầu không cảm xúc, một bữa cơm ăn xong, cảm xúc cũng tới, sắc mặt càng ngày càng kém. Về nhà, cả người đã muốn oán khí tận trời.
Thiên Tuyết và Thiên Thành nhìn đều sợ hãi, vụng trộm chuồn mất, trượt xuống. Mục Thiên Dương rốt cục có thể phát tiết, trừng đến người Uyển Tình, nhớ tới phía trước bởi vì chính mình đụng chạm cãi nhau 2 lần, thiếu chút nữa ầm ỹ đến tình cảm thật vất vả thành lập lên sụp đổ, cho nên cũng không dám xằng bậy, ủ rũ phát cáu một chút sẽ không có, lôi kéo cô thấp giọng hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Uyển Tình trả lời, thật cẩn thận liếc mắt nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh có hơi đen, trong lòng cũng có chút sợ. Hít sâu một hơi, cô thử hỏi, "Muốn hiện tại tắm rửa sao? Em pha nước cho anh."
Mục Thiên Dương đẩy mạnh cô ra, dọa cô nhảy dựng. Cô không rõ cho nên nhìn anh.
Anh cười lạnh một tiếng: "Em chột dạ cái gì?"
"Em......"
"Nhìn thấy anh ngay cả hồn cũng bị mất!" Anh oán hận cắn răng, rời khỏi phòng. Anh thật sự chịu không nổi loại bộ dáng này của cô, trong lòng cô không có quỷ ai tin đây?
Uyển Tình ngu ngơ vài giây, nghe bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, vừa chạy ra phát hiện phòng khách không có người, tìm khắp phòng bếp toilet một vòng, khẳng định anh đi ra ngoài......
Cô phiền chán thở dài, trở lại phòng, vô lực ngã xuống giường.
Một lát sau, điện thoại vang lên leng keng vài tiếng, cô vội vàng đứng lên, vừa mở ra thấy, là một cái tin nhắn: em và anh ấy cùng một chỗ?
Uyển Tình sửng sốt, vừa thấy người gửi: Quản Hạo Nhiên!
Tay cô run lên, anh có ý tứ gì? Cô kinh hồn táng đảm nhắn tin trả lời, gõ chữ nửa ngày, hỏi: anh nói cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có gì. Quản Hạo Nhiên trả lời lại rất nhanh.
Uyển Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng thoải mái này chỉ có ngắn ngủi vài giây. Cô bỗng dưng cả kinh: anh đang hỏi cái gì? Anh đoán được cái gì?
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện báo vang lên. Cô lặng đi một chút, chậm rãi cầm lấy điện thoại, nhìn người gọi là Quản Hạo Nhiên, tuyệt không muốn nhận. Nhưng điện thoại luôn luôn vang, cô do dự chốc lát, chỉ có thể bắt máy: "A lô?"
"Uyển Tình......" Quản Hạo Nhiên dừng một chút, "Thật lâu không liên hệ với em rồi, gần đây có khỏe không?"
"Rất tốt."
"Hôm nay em......"
"Em và Thiên Tuyết đi chơi."
"Ừ, anh cũng nghĩ vậy." Quản Hạo Nhiên nói, "Chuyện của dì, anh nghe mẹ anh nói, các em ở bên kia có khỏe không?"
"Rất tốt, lễ quốc khánh chú Đỗ còn mang bọn em đến núi Phổ Đà chơi đấy."
"Đúng vậy thì rất tốt."
"Ừ. Dì Quản thế nào?" Nhắc tới Quản Vận Phương, Uyển Tình có hơi chột dạ. Quản Vận Phương tốt với mẹ cô lắm, hai năm trước nhà các cô cũng toàn dựa vào tiền lương bà cung cấp mà sống, mà cô còn chưa có không có gọi điện thoại cho Quản Vận Phương. Quản Hạo Nhiên ngược lại thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ cô —— đương nhiên, đó là trước lúc mẹ cô quyết định gả cho Đỗ Viễn Minh, gần đây anh tránh không gọi, phỏng chừng là không muốn làm cho người cảm thấy anh đang nịnh bợ ai.
Đối lập một chút, cô không khỏi nghĩ, chính mình có đôi khi có thể quá nhỏ nhen tức giận hay không? Có lẽ, người ta chỉ là ân cần thăm hỏi của bạn bè bình thường một chút mà thôi, giao tiếp bình thường, duy trì quan hệ bình thường......
"Bà rất tốt. Nghe nói dì thường xuyên đi tìm bà chơi, bà nhưng thật ra thường bảo anh chiếu cố em."
"Em, chính em có thể tự chiếu cố mình."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Uyển Tình quay mạnh đầu, thấy Mục Thiên Dương đứng ở cửa, hít vào một hơi, sắc mặt trắng bệch.
Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn cô. Anh chỉ rời đi vài phút mà thôi, bọn họ liền gọi điện thoại! Mệt anh còn cảm thấy tức giận bỏ chạy ra ngoài rất không để ý kịp cảm thụ của cô, cũng không quan tâm cô có thể cười mình hay không, liền ba ba đi về. Anh cái mặt mũi gì cũng không để ý, nhưng cô thì sao?
Cô rốt cuộc đã giấu anh làm bao nhiêu chuyện?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đi qua, vươn tay về phía cô.
.Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]
Uyển Tình nhìn anh, nghe Quản Hạo Nhiên hỏi: "Em và Thiên Tuyết khi nào thì rãnh? Sau khi anh làm việc, còn chưa mời các em ăn cơm xong. Các đàn em khác đã sớm bắt chẹt anh N lần, chỉ có các em một chút cũng chưa ăn, anh đều có chút ngượng ngùng......"
"Em...... Thực xin lỗi, em muốn đi ngủ."
Quản Hạo Nhiên sửng sốt: "Sớm như vậy?"
"Ừ, bye bye!" Uyển Tình cúp mạnh điện thoại, nhìn Mục Thiên Dương vươn tay, chần chờ nửa ngày, để điện thoại lên tay anh. Nhất thời, cả người cô cảm thấymột loại tuyệt vọng trước nay chưa có, thống khổ cúi người, chôn mặt trong khuỷu tay.
Vẻ mặt Mục Thiên Dương tang thương, mở nhật ký cuộc gọi của cô ra.
Uyển Tình muốn gặp Từ Khả Vi, sẽ xóa nhật ký cuộc gọi cùng anh. Mà Quản Hạo Nhiên còn chưa có không xóa qua, bởi vì vốn sẽ không bao nhiêu, nếu xóa đi, bị Từ Khả Vi phát hiện cuộc gọi là 0, vậy phiền toái lớn —— tuy rằng Từ Khả Vi sẽ không kiểm tra điện thoại cô, nhưng cô muốn phòng ngừa vạn nhất.
Lúc này, Mục Thiên Dương vừa thấy, số lần với Quản Hạo Nhiên trò chuyện cao hơn gấp đôi anh!
Cho là như vậy anh liền cao hứng sao? Không! Cái này không bình thường! Lấy số lượng anh gọi điện thoại cho cô, số liệu của anh còn chưa đủ một tháng! Mà Quản Hạo Nhiên cũng là hai ba ngày đầu đều thường xuyên liên hệ...... Đương nhiên, vẫn là số lượng một tháng!
Cho nên, anh có thể cao hứng được sao?
Rõ ràng có xóa!
Nhìn kỹ thời gian, tốt lắm, cư nhiên chỉ có sau lễ quốc khánh. Nhất thời, trong lòng anh liền nghẹn một hơi, cũng không còn thăm dò thời gian cụ thể của Quản Hạo Nhiên, lại vừa lật tin nhắn...... Ha ha, tin nhắn của anh là 0, Quản Hạo Nhiên cũng có mấy cái.
Anh ném điện thoại lên giường: "Em thì ra sẽ xóa này nọ, còn có cái gì anh không biết?"
Thân mình Uyển Tình phát run, trong lòng thực ủy khuất, cũng thực nổi cáu anh. Cô ngẩng đầu, vẻ mặt nước mắt: "Em nói em và anh ấy cái gì cũng không có, anh tin sao?"
"Anh không tin." Mục Thiên Dương cắn răng phun ra vài từ.
Uyển Tình cứng lại, cười lạnh một tiếng: "Em đây không có gì cần nói......"
Mục Thiên Dương nhìn khuôn mặt bi thương cảu cô, đáy lòng run lên, ý nghĩ sợ hãi mất đi cô còn hơn hết thảy, tiến nhanh đến ôm lấy cô: "Không có việc gì...... Trước kia coi như xong, về sau em đừng liên hệ anh ta nữa được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro