Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Lão công ~

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

"Thành phố C thì có, nhưng mà rất nhiều người đều muốn chọn thành phố C, không biết có thể được phân đến hay không."

Mục Thiên Dương nghĩ: Em chọn, dám không phân cho em sao? Cũng không nghĩ tới Mục thị vài năm này đã dàn xếp giúp Đại học C bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp. . . . . . Di? Thực tập? Khụ khụ, vì sao không để dưới mí mắt của mình đây? Ngày mai phải đi yêu cầu thực tập sinh!

Vài ngày sau, cuộc thi cuối kỳ chấm dứt. Vì an bài thực tập cho học kỳ sau, chủ nhiệm lớp mời dự họp hội nghị, cũng nói cho mọi người, địa điểm thực tập thêm một nơi: Mục thị.

Mọi người nghe xong, không hẹn mà cùng nhìn về phía Uyển Tình. Uyển Tình hai má nóng lên, ở trong lòng hung hăng mắng Mục Thiên Dương.

Mục thị có năm danh ngạch thực tập, mọi người nghĩ đến nơi đó nếu không có Mục Thiên Dương, cũng còn có một đống soái ca đẹp trai giàu có, cho nên hăng hái báo danh.

Giáo sư hỏi: "Đinh Uyển Tình, em có muốn đi không?"

Uyển Tình nói: "Em vẫn nên là đi nơi trước đó."

Giáo sư kinh ngạc: "Này. . . . . ."

"Lần trước đã thực tập ở Mục thị, lần này em nghĩ sẽ đi tòa soạn báo."

"Ách. . . . . . Được rồi." Giáo sư rối rắm hít một hơi, quyết định năm nữ sinh khác đi Mục thị. Về phần cuối cùng sẽ như thế nào, vậy thì thời điểm chân chính thực tập mới biết được. Vạn nhất Đinh Uyển Tình lại tạm thời muốn đi, Mục tổng liền tạm thời vì cô ấy thêm một cái danh ngạch cũng không kỳ quái.

Uyển Tình về nhà, vốn muốn phát giận với Mục Thiên Dương, sau lại nghĩ một chút, cô sao lại muốn chọc giận a? Cũng không có cái gì ghê gớm, cô dù sao cũng sẽ không đi, không cần phải tức giận.

Mục Thiên Dương trở về, phát hiện biểu tình của cô như thường, nghĩ rằng cô còn chưa biết. Hiện tại chưa biết, vậy phải đợi khai giảng học kỳ sau? Anh cũng không nói, nghĩ rằng đến lúc đó cho cô một kinh hỉ. . . . . . Ách, cũng có thể có thể sẽ tức giận đi? Ai, mặc kệ! Cô như thế nào anh đều thích, anh thích nhìn bộ dáng phát giận của cô, bộ dáng hờn dỗi tức giận thật sự là rất đáng yêu!

Hai người đều tạm thời đem chuyện này ném ra...(đến) sau đầu. Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình sửa sang lại sách giáo khoa, hỏi: "Học kỳ sau còn có lớp sao?"

"Không có, thực tập xong sẽ chuẩn bị luận văn và bảo vệ (luận văn)." Uyển Tình đột nhiên buông sách, ôm cánh tay anh "Thiên Dương ~"

"Làm sao vậy?" Mục Thiên Dương giật giật mí mắt "Vô sự xum xoe. . . . . ."

Uyển Tình đánh anh một cái.

Anh cười nói: "Muốn xum xoe, phải kêu lão công mới được."

"Được rồi, lão công!"

"Em là kêu kẻ thù a? ? ? ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ai nha ~ lão công ~" Uyển Tình dậm chân một cái, mềm mại yêu kiều hô lên.

Cái này thì Mục Thiên Dương vừa lòng, hỏi: "Chuyện gì?"

"Em đi thi nghiên cứu sinh được không?" Uyển Tình hỏi "Dù sao lại không có khả năng đi làm việc, không bằng học thêm hai năm nữa."

"Vậy em học xong hai năm rồi thì lại làm sao nữa?"

"Em có thể học tiến sĩ a! Dù sao anh cũng đã nói, em học tới cao hơn tiến sĩ cũng không có vấn đề gì!"

Được rồi, là anh đã nói! Nhưng mà: "Vậy học xong tiến sĩ thì sao? Em cũng không thể cả đời đi học nha?"

"Không biết. Là em đột nhiên lại muốn đi học thêm vài năm nữa. Sau khi học xong, có khả năng sẽ làm Giảng viên đi? Có lão bà làm Giảng viên đại học, chắc là sẽ không mất mặt đi?"

Mục Thiên Dương vuốt vuốt tóc cô: "Giảng viên đại học cái gì, quả thực còn rất xa! Nhưng mà báo danh nghiên cứu sinh đã xong rồi mà."

"Ừm. Lúc trước chưa nghĩ tới, cái gì cũng đều chưa chuẩn bị, cho dù báo danh, chắc chắn cũng thi không đậu, sẽ thi rớt đi? Nếu muốn thi đậu, chỉ có thể chờ sang năm." Uyển Tình đột nhiên cười "Em nghĩ sẽ báo danh Đại học A, về sau là có thể cùng anh đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường ."

Này tốt nha! Mục Thiên Dương lập tức gật đầu: "Vậy em muốn học chuyên ngành gì?"

"Em nghĩ sẽ báo danh văn học cổ."

Mục Thiên Dương hơi nhíu mày: "Về sau em sẽ thành mỹ nhân cổ điển rồi?"

Uyển Tình trừng anh.

Anh hôn cô một cái: "Vậy cứ thi đi."

Vì thế Uyển Tình bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cả kỳ nghỉ đông đều ở nhà đọc sách. Nghỉ đông chấm dứt, phải đi thực tập. Hôm đó là ngày bắt đầu thực tập, Uyển Tình sáng sớm liền ra cửa, Mục Thiên Dương nghĩ tới cô phải đi trường học tập hợp: nếu đã biết sẽ đi công ty anh, sao lại có thể không nói?

Kết quả chờ tới lúc anh đến công ty, trông mong cả buổi, sau khi người thứ N từ văn phòng đi ra mới phát hiện: văn phòng có nhiều hơn hai khuôn mặt xa lạ, nhưng không có Uyển Tình của anh.

Anh nhìn chằm chằm thư ký, thư ký nghẹn cười nói: "Tổng giám đốc, đây là thực tập sinh khoa Trung văn của Đại học C đến đây thực tập."

"Nga. . . . . ."

Thư ký có điểm nội thương. Chuyện Mục Thiên Dương muốn thực tập sinh vẫn là qua tay cô, cô đương nhiên biết quyết định của anh. Chính là. . . . . . Phu nhân vì sao không đến a? Cô còn tưởng rằng, phu nhân mà tới thì mọi người có thể dễ dàng làm việc một tháng đây. Bất quá có thể thấy được biểu tình này của tổng giám đốc, cũng coi như đáng giá!

Mục Thiên Dương trở lại văn phòng, rất là khó chịu, gọi điện thoại tới trường học, chất vấn: Các người đã đem lão bà của tôi đi làm ở nơi nào?!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chủ nhiệm khoa của Uyển Tình mồ hôi đầy đầu: "Mục tổng a, là Mục phu nhân chính mình muốn đi tới một tòa soạn báo, chúng tôi nghĩ rằng. . . . . . Anh. . . . . . Anh đã biết?"

"Tôi đương nhiên biết! Vậy các người cũng không khuyên sao?" Mục Thiên Dương mới sẽ không nói chính mình chẳng hay biết gì đâu, bằng không người khác còn tưởng rằng bọn họ vợ chồng ly tâm!

"Này. . . . . . Chúng tôi thật sự đã khuyên." Chủ nhiệm khoa cũng là trợn tròn mắt nói dối. Hắn vốn nghĩ tới Uyển Tình về nhà sẽ cùng Mục Thiên Dương khai thông, như vậy xem ra, là không khai thông tốt rồi? OMG, hai người các ngươi vợ chồng cãi nhau làm tình thú, không cần đổ tai họa vào người vô tội chúng ta a!

"Quên đi! Cô ấy ở tòa soạn báo nào?"

Chủ nhiệm khoa lập tức báo qua.

Mục Thiên Dương lập tức tìm thư ký, sau khi thư ký đến văn phòng, anh lại vẫy vẫy tay: "Quên đi, cô đi ra ngoài trước đi."

Uyển Tình hôm nay vừa đến tòa soạn báo, hẳn là còn đang thích ứng với hoàn cảnh, mấy ngày nữa nói sau.

Buổi chiều, Mục Thiên Dương nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền lái xe đi tòa soạn báo đón người.

Uyển Tình tan tầm đi ra khỏi văn phòng, nghe được có người kêu: "Đinh Uyển Tình!"

Cô vội vàng quay đầu, thấy Mục Thiên Dương đang bưng hai chén Starbucks đứng ở phía trước.

"Oa ——" người chung quanh thét một tiếng kinh hãi. Có vài người là vì thấy được soái ca của Đại học C, còn có vài người là vì biết được Mục Thiên Dương.

Uyển Tình vội vã cùng đồng học nói bye bye, chạy tới: "Anh. . . . . ."

"Không thành thật." Mục Thiên Dương bất mãn nói, đem cà phê nhét vào tay cô, sau đó nắm tay cô đi qua đường.

Lòng bàn tay của anh bởi vì vừa mới cầm cà phê, thập phần ấm áp. Uyển Tình không tự chủ được nắm chặt tay anh, uống một ngụm cà phê, cười tủm tỉm đi theo anh.

Này xác thực rất hạnh phúc. Đặc biệt nghe được những âm thanh cực kỳ hâm mộ của người khác, cô phát hiện mình cũng có lòng hư vinh. Phát hiện cước bộ anh có chút nhanh, cô chạy chậm theo đuổi kịp anh, ngẩng đầu hỏi: "Lão công? Anh tức giận sao?"

Mục Thiên Dương bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn cô, là có chút tức giận: "Em có biết chỗ anh cũng có danh ngạch thực tập không?"

Uyển Tình đang cầm cà phê, vừa uống vừa nhìn anh, cũng không sợ hãi: "Biết a. Chính là. . . . . . Cảm giác hơi là lạ, giống như anh đặc biệt cho em đi cửa sau vậy."

"Anh vốn chính là ——" Mục Thiên Dương dừng một chút, có chút nhụt chí hỏi "Em không thích?"

Uyển Tình lắc đầu: "Chính là sẽ cảm thấy mình cũng không hơn bùn loãng trát tường, mới có thể vẫn để anh hỗ trợ. Đừng nóng giận ~ thực tập chính là muốn học một chút này nọ thôi, chỗ anh đã thực tập qua một lần, em phải đi nơi khác a. Nếu anh muốn gặp em, vậy cũng không tiện, chúng ta mỗi ngày đều có gặp mặt mà. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0