Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Nghĩ rất muốn đá cô

Hoạ Thuỷ

2024-07-24 08:41:35

Đỗ Thiến gật đầu, múc bánh trôi cắn một miếng, đột nhiên nước mắt chảy xuống: “Ba, có phải con rất nặng không?” Cô vừa vặn giống như nghe được tiếng ông thở.

Đỗ Viễn Minh thở dài: “Con lớn rồi, lúc còn nhỏ, có thể để con ở trên vai, chạy khắp sân...”

Đột nhiên Đỗ Thiến khóc không thành tiếng: “Ba...”

“Khóc cái gì? Nhanh ăn đi.”

Đỗ Thiến gật đầu, múc bánh trôi nhét vào miệng. Vốn nghe được ông gọi điện thoại cho Từ Khả Vi, cô rất tức giận. Nhưng đột nhiên trong lúc đó, cô phát hiện ba mình đã già, lại nghĩ tới mới trước đây từng chút từng chút một, cảm giác ông cũng không dễ dàng.

Tính tình của con gái, vì sao lại khiến một người già ngột ngạt? Ông vui vẻ là được.

Đỗ Thiến tạm thời đã hiểu chuyện, cũng không so đo nhiều như vậy rồi. Cơm nước xong, hai người cùng xem ti vi, nhìn thấy khi đó ti vi đếm ngược, Đỗ Thiến nói rõ: “Ba gọi điện thoại cho dì con.”

Đỗ Thiến gật đầu.

Đỗ Viễn Minh lo lắng liếc nhìn cô một cái, vẫn là sợ cô mất hứng, thế nhưng, ông cũng không thể không quan tâm vợ mình! Ông thở dài trong lòng, thật sự là ưu sầu muốn chết, cầm lấy điện thoại từ từ bấm số.

Từ Khả Vi ở bên kia cũng gọi cho ông, hai lần cùng gọi, đường dây bận rồi. Hai người cùng cúp máy, lại cùng gọi, lăn qua lăn lại hồi lâu, ông sầu não nói: “Sao đường dây lại bận? Những năm qua cũng không nhiều người chúc tết ba vào lúc này!”

Đỗ Thiến thiếu chút nữa ác độc nói Từ Khả Vi đang gọi cho người đàn ông khác, nhất thời nhịn xuống: “Có thể dì cũng đang gọi cho ba, ba cúp máy trước đi.”

Đỗ Viễn Minh vừa nghe, vội vàng cúp máy, quả nhiên, không tới một phút đồng hồ, Từ Khả Vi liền gọi tới, hai người vừa nói chuyện điện thoại, không nhịn được buồn cười.

Bên kia Từ Khả Vi vang lên tiếng pháo hoa, náo nhiệt hơn bên này nhiều, Đỗ Viễn Minh nói rõ: “Vẫn là ở trong nhà tốt hơn, ở bên này không có tiếng pháo hoa.”

Từ Khả Vi sửng sốt một phen, không biết tiếp lời thế nào nói: “Uyển Tình cũng ra ngoài nổ pháo hoa, như đứa bế vậy!”

“Bảo con bé cẩn thận một chút.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Uhm, nó nổ pháo hoa, không có gì đáng ngại. Nó còn nói muốn thả pháo, thứ kia dấy lên rất nhanh, em không dám để nó nghịch vào.”

Uyển Tình đã không chơi pháo hoa nhiều năm, mới trước đây cảm thấy đó chỉ có thể là đồ chơi của con trai, nguy hiểm, cô chỉ là một cô gái nhỏ cũng không dám chạm vào. Hiện tại đã lớn rồi, trái lại tính trẻ con cũng chưa hết, cố gắng chơi.

Hai người hàn huyên vài câu, Đỗ Viễn Minh hỏi Đỗ Thiến: “Muốn nói với dì con mấy câu không?”

Đỗ Thiến gật đầu, cầm lấy điện thoại hỏi chuyện vài câu.

Đỗ Viễn Minh nghĩ, cô cuối cùng cũng có thể hiểu chuyện.

Từ Khả Vi nghĩ, quả nhiên bị bệnh nên sức chiến đấu thấp...

Chính là đang nói chuyện, Uyển Tình đi vào, Từ Khả Vi vội vàng đưa điện thoại cho cô, cô và Đỗ Thiến Đỗ Viễn Minh nói vài câu. Đỗ Thiến nói chuyện với cô khi đó, mỗi câu đều muốn châm chọc khiêu khích, thế nhưng lại ngại Đỗ Viễn Minh ở bên cạnh, cô không dám nháo loạn.

Uyển Tình cũng hiểu được nói chuyện với cô không được tự nhiên, nhưng qua năm mới, dĩ hòa vi quý thôi, hay là hỏi sức khỏe của cô ấy.

Đỗ Thiến chua xót nói: “Lại vẫn ổn, qua vài ngày là tốt rồi.”

Chợt đột nhiên, trong lòng cô hận không thể được. Đinh Uyển Tình theo từ khi trung học, liền ái muội với Mục Thiên Dương. Vài năm, cô không xảy ra chuyện gì, vậy mà chính mình và bạn trai lại xảy ra chuyện... Thật sự là nghĩ muốn đá cô một cái, để cô trọn đời không thể xoay người.

Những năm qua hết năm, Đỗ Viễn Minh có rất nhiều xã giao, năm nay ông không ở trong nước, Từ Khả Vi không có cách nào đi thay ông. Vốn xã giao bình thường, cô đi theo ông chỉ là làm nền, sao có thể đột nhiên tự mình quyết định?

Từ mùng hai, lục tục có thiếp mời và điện thoại gọi đến, Từ Khả Vi nhớ kỹ toàn bộ, chọn lựa mãi, có chút có thể không cần đi, nhưng cũng có cái liền phải đi. Từ Khả Vi đành phải gọi điện thoại cho ông, ông lại gọi điện thoại cho chủ nhà.

Không quá vài ngày, toàn thành phố đều biết ông không ở trong nước, vốn thời gian trước có người không tìm được ông, liền cảm thấy rất kỳ quái, mọi người không nhịn được suy đoán những ý nghĩ không tốt.

Ông cũng gọi điện thoại hỏi những bạn cũ, thế nào lại ra ngoài du lịch vào đầu năm, lại để chị dâu ở nhà một mình, hơn nữa vẫn còn đang tân hôn.

Đỗ Viễn Minh lập tức nghĩ sự việc có phần nghiêm trọng, nhanh chóng trở về, nếu không thì một mình Từ Khả Vi không gánh vác được! Bên ngoài những người đó không rõ suy nghĩ thế nào, còn không biết sẽ nghĩ gì, nếu là nói ông mang theo tiểu tam ra ngoài lêu lổng thì xong rồi. Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Viễn Minh lập tức nói muốn trở về: “Đầu tiên là con phải tự chăm sóc chính mình, bên kia ba cần vài ngày để xong việc, đến lúc đó lại trở lại.”

Vốn tốt nhất là mang cô trở về cùng, nhưng sức khỏe của cô vẫn suy yếu, đi máy bay đường dài có phần mệt mỏi. Mà còn mang cô trở về, mọi người liền biết cuối năm ông ở bên cạnh con gái, chắc chắn lại nói sau lưng là gia đình ông không được hòa thuận, còn không bằng để cho những người đó tự đoán! Dù sao mấy năm nay mọi người đều biết tác phong của ông, đoán tới đoán lui cũng chỉ là nói lung tung, vẫn còn không thật sự tin tưởng ông xằng bậy.

Thật ra ông đi trở về cũng không cần quay lại, nhưng ông còn chưa hỏi rõ con của Đỗ Thiến là có như thế nào, cho nên nhất định phải tới. Đến lúc đó, sức khỏe của Đỗ Thiến hồi phục hoàn toàn, ông có thể tra hỏi được rồi! Mấy ngày nay ông muốn hỏi, nhưng sợ kích thích cô, cũng không dám hỏi, vẫn chịu đựng.

Đỗ Thiến cũng không suy nghĩ chu đáo được như ông, vừa nghe ông phải đi về, liền cho rằng ông là vì Từ Khả Vi và Uyển Tình, nhất thời liền mất hứng, lại gây gổ với ông: “Ba ở với con thêm vài ngày không được sao? Con còn bị ốm? Quanh năm suốt tháng ba đều ở cùng với hai mẹ con nhà đó, thiếu vài ngày thì có làm soa?”

Đỗ Viễn Minh giận dữ: “Con còn không biết xấu hổ nói con bị ốm? Chúng ta liền nói một chút, đứa bé kia ở đâu ra? Người đàn ông đó là ai?”

Đỗ Thiến ngẩn ra, cô đã quên chuyện này rồi. Thấy Đỗ Viễn Minh tức giận, cô liền sợ hãi , lắp bắp nói: “Bạn trai con...con. Không, là bạn trai trước, bọn con chia tay nhau hai tháng rồi...”

“Con... con quen bạn trai lúc nào?” Đỗ Viễn Minh rống to.

“Con quen bạn trai còn phải báo cáo với ba sao?” Đỗ Thiến oan ức nói.

“Vì ba là ba con!”

“Con biết ba là ba con, con cũng muốn nói cho ba biết, nhưng không thể vừa mới quen đã nói cho ba biết? Không nói đến chuyện hôn nhân, chủ yếu là cũng phải qua một thời gian, để ổn định cảm tình chứ?”

Đỗ Viễn Minh sửng sốt, cũng là đạo lý này, cô cũng không phải không biết? Thế nhưng...

“Con của con cũng đã có, thế nào còn...?”

“Con, con uống thuốc rồi, ai biết vẫn còn có thể mang thai...”

“Về sau không được uống thuốc...!” Đỗ Viễn Minh rống to, cũng không biết bảo đàn ông mang bao sao? Ông nghĩ tiếp đến, chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là không được làm chuyện xằng bậy với đàn ông! Ông phiền toái xoa xoa huyệt thái dương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ba thật sự bị con làm tức chết! Sao con không thể làm ba bớt lo lắng, giống như Uyển Tình...”

Đỗ Thiến không nghĩ đến, ông lại có thể so sánh mình với Uyển Tình, liền phát hỏa, hét lớn: “Ba cho là nó có cái gì tốt? Nó cũng léng phéng với Mục Thiên Dương, ba có biết không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0