Ngoại truyện: Thành • Sâm (4)
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Đi đến cầu thang liền nhìn thấy Văn Sâm đi lên, cơ thể cậu lập tức cứng đờ.
Văn Sâm vịn cầu thang, từng bước từng bước đi đến trước mặt cậu, phát hiện ra có người chặn đường, lúc này anh mới ngẩng đầu lên.
Mục Thiên Thành thấy sắc mặt anh ửng hồng, rõ ràng là uống rất nhiều rượu.
Tay vịn cầu thang của Văn Sâm phát run, anh chậm rãi nghiêng người nhường đường. Mục Thiên Thành đi qua bên cạnh anh, anh đột nhiên vươn tay, bắt được ta của cậu. Mục Thiên Thành có chút chấn động, quay đầu trừng anh.
Ánh mắt anh si ngốc nhìn cậu, đáy mắt tràn đầy yếu ớt.
Mục Thiên Thành gỡ tay anh ra, vác lều trên vai, bước nhanh xuống dưới.
Nửa đêm, trời “thương” cậu liền đổ mưa. Mục Thiên Thành căm tức kéo trại trở về phòng.
Văn Sâm nằm ở trên giường, căn bản là không ngủ được, nghe thấy có tiếng động, liền đứng dậy xem chút.
Mục Thiên Thành ném trại lên mặt đất, đóng cửa lại, vào phòng tắm.
Văn Sâm nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chậm rãi nằm xuống. Anh run rẩy lấy tay che mắt mình, trong lòng đau đớn.Anh không nên thổ lộ... Cậu ấy làm sao có thể tùy tiện cùng anh? Bất quá... Kết thúc tại đây cũng được. Không thấy nhau, tuyệt giao, tất cả cũng sẽ qua nhanh thôi.
Tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại, anh nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, liền bình tình giả bộ ngủ. Một lát sau, cước bộ tựa hồ như dừng lại trước giường anh, anh liền bở tay xuống, liền thấy Mục Thiên Thành quấn khăn tắm, toàn thân đầy nước đứng ở trước mặt anh.
Mục Thiên Thành cười lạnh một tiếng: "Ở nước ngoài loại sự việc này cũng không thiếu, tôi ở trong quân đoàn cũng gặp không ít. Tôi cho rằng, tôi sẽ không phải là người như vậy." Nói xong, cậu liền xốc chăn trên người Văn Sâm lên.
Văn Sâm sợ tới mức nhảy dựng lên.
Cậu liền đè người xuống, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: "Như thế nào? Sợ rồi sao? Anh nghĩ muốn dọa người trước không nghĩ tới chính mình bị dọa sao."
Văn Sâm ngơ ngác nhìn cậu.
Tay cậu mò tới chiếc quần...xi-líp của Văn Sâm, Văn Sâm bắt được tay cậu, nghĩ muốn cản lại. Nhưng Văn Sâm làm sao có thể là đối thủ của cậu?
Mục Thiên Thành nghĩ muốn giáo huấn anh một trận!
Mục Thiên Thành nghĩ đối với cậu chuyện này cũng chẳng sao cả. Cậu cảm thấy bởi vì có liên quan đến chức nghiệp, cho nên cũng không có khái niệm gì về trinh tiết cả. Trước kia sẽ không có nghĩ tới lần đầu tiên của mình sẽ như thế nào. Nhưng hôm nay người đàn ông này dám khiêu khích cậu!
Cậu chỉ nghĩ Văn Sâm là biến thái, sợ Văn Sâm một ngày nào đó sẽ đụng tới Mục Thiên Dương cùng Phương Trì, cho nên muốn giáo huấn đối phương một trận thật tốt!
Văn Sâm thấy cậu cường thế, cho nên cũng đã thỏa hiệp rồi.
Mục Thiên Thành không hề có kinh nghiệm, tự nhiên cũng sẽ không có chuẩn bị nhiều, Văn Sâm bị đau đến chết đi sống lại, nhưng anh vẫn gắt gao bám chặt lấy thắt lưng cậu.
Sau khi chấm dứt, Văn Sâm thiếu chút nữa thì ngất đi.
Mục Thiên Thành lùi lại, nhìn thấy ga trải gường hỗn loạn, liền tự mình dọn dẹp, sau đó nhìn Văn Sâm cười lạnh: "Thích đàn ông, liền là kết quả này, anh hẳn là không nghĩ tới đi?"
Văn Sâm suy yếu mở mắt, vạn phần đau lòng.
Mục Thiên Thành mặc quần áo tử tế lại, xách hành lý của mình lên: " Anh nói với anh trai tôi, tôi có việc đi trước!" Đi tới cửa, cậu lại quay trở về, bóp chặt lấy cằm Văn Sâm , sẵng giọng nói, "Tôi cảnh cáo anh, không được đi trêu chọc anh tôi cùng Phương Trì, nếu không thì anh sẽ biết tay tôi!"
"Tôi... Không..." Văn Sâm nghĩ muốn nói cho cậu, anh không muốn đi trêu trọc ai cả, anh là thật lòng....
Mục Thiên Thành bỏ lại anh, rời khỏi phòng.
Mục Thiên Thành trở lại Dong Binh Đoàn, tìm trong đội hai đồng chí có hiểu biết về nam x nam cái gì đó. Đối phương kinh ngạc địa nhìn cậu: "Anh... Anh cũng không phải là đã ngủ với người ta rồi chứ?"
"Uh`m, có người mời tôi ngủ cùng với anh ta, tôi liền ngủ, tôi nhận ra anh ta hẳn là lần đầu tiên..."
Mục Thiên Thành được người ta truyền thụ cho một ít kinh nghiệm, lại cũng người ta đùa vui một chút, thấy cũng đến lúc rồi liền gọi điện về cho người nhà. Vốn là muốn tìm Mục Thiên Dương, nhưng Mục Thiên Dương không ở nhà, thế là cậu liền cùng Mục lão gia tâm sự, sau đó là Thiên Tuyết nghe điện thoại.
Thiên Tuyết trách cậu: "Anh cũng không chơi với em!"
"Được rồi được rồi, lần sau trở về liền dẫn em đi chơi, qua hai năm nữa thì tốt rồi." Bây giờ cậu còn đang trong giai đoạn huấn luyện, một năm 365 ngày, cũng chỉ có 5 ngày nghỉ.
Mục Thiên Thành lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, hỏi: "Anh như thế nào lại không có ở nhà?"
"Văn Sâm vừa về đến nhà liền phát sốt, anh là bạn cậu ấy cũng không thể không quản được. Trong nhà Phương Trì lại có việc nên trở về rồi."
"A......" Mục Thiên Thành chậm rãi nói, "Vậy thì tìm người chiếu cố anh ta. Em thấy thân thể anh ta chắc sắp hỏng rồi, vừa mới đổ bệnh xong lại bị bệnh tiếp."
"Chú cho rằng người nào cũng như chú chắc? Ở bên ngoài thì cẩn thận một chút!"
Mục Thiên Dương cúp điện thoại, Văn Sâm nằm ở trên giường quay đầu lại: "Là ai vậy? Thiên Thành?"
"Uh`m, nó đến trường học rồi gọi điện thoại trở về báo bình an."
"A......" Văn Sâm nằm xuống giường. Lúc trước vẫn nói Mục Thiên Thành ra nước ngoài học, không nghĩ tới lúc này lại nghe nói tới "Dong Binh đoàn", chắc là ở nơi khác rồi.
"Có việc thì gọi bạn học phòng đối diện nhé, tôi phải đi học đây." Mục Thiên Dương nói. Nói là chăm sóc, nhưng Mục Thiên Dương cũng không biết chăm sóc người khác như thế nào, chẳng qua là coi chừng người ta thôi, vạn nhất người ta có ngã ra thì anh còn đỡ hay làm cái gì linh tinh khác.
Văn Sâm gật đầu, còn nói thêm một tiếng "Cảm ơn", nhưng trong lòng là thống khổ đâu ai hiểu được .
Anh không nghĩ tới, Mục Thiên Thành lại độc ác như vậy. Nếu đối xử với anh độc ác hơn chút thì tương lai còn có hi vọng. Còn như bây giờ...Có lễ cậu ấy cũng không thèm để ý tới anh rồi?
Về sau có hai lần, Mục Thiên Dương ở tại phòng trọ nhận điện thoại của Mục Thiên Thành, Văn Sâm vừa nghe liền biết là cậu ấy gọi tới, vì thế liền lật sách viết chữ cũng chậm lại, ý đồ muốn nghe ngóng đôi chút tin tức.
Nghỉ hè năm đó, Văn Sâm định đi làm thêm để học hỏi kinh nghiệm. Mục Thiên Dương cứ như vậy kéo anh tới công ty mình, bắt đầu thực tập luôn.
Mục Thiên Dương muốn cho anh cơ hội, cũng là để chính mình bồi dưỡng trợ thủ sau này. Vì cùng bằng tuổi nên Mục Thiên Dương không nghĩ tới sẽ cho anh nắm chức vụ cao trong công ty . Nếu Văn Sâm cảm thấy làm việc vặt cũng thật mất mặt, vậy thì anh cũng chẳng cần bồi dưỡng nữa!
Cũng không tồi, Văn Sâm cẩn trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mọi việc đều nhất nhất hoàn thành.
Mục Thiên Dương hết sức hài lòng, cảm thấy anh có thể tiếp nhận mọi nhiệm vụ bên trên giao xuống, liền nghĩ đến anh sẽ có một trợ thủ đắc lực trong tương lai, trong lòng anh lại cảm thấy thật đắc ý.
Văn Sâm làm việc tại công ty khoảng một tháng, một ngày nào đó đến văn phòng Mục Thiên dương đưa tài liệu xong, đang định xuống tầng trệt, thì đi đến cửa thang máy liền gặp Mục Thiên Thành, nhịn không được có chút sửng sốt.
Mục Thiên thành cũng vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Anh như thế nào lại ở đây?"
"Làm thêm." Văn Sâm trả lời.
Mục Thiên Thành gật gật đầu, đi phía trước một bước, lại quay đầu nói: "Xế chiều ngày mai tôi phải đi."
Văn Sâm sửng sốt, gật đầu, đi xuống lầu. Ý tứ của cậu ấy là....buổi sáng ngày mai cậu ấy không có thời gian tới đây?
Buổi tối, Mục Thiên Thành tự nhiên phải về nhà ăn cơm, nhưng Văn Sâm, Phương Trì đều là bạn tốt, cũng nên tụ tập một buổi. Cậu chỉ trở về có một ngày, lại không thể chia thời gian ra được, Mục Thiên Dương đành phải kéo Văn Sâm cùng Phương Trì về nhà mình.
Văn Sâm trong lòng cảm giác có chút kỳ quái, cũng không phản đối.
Đến khi đến Mục gia, Mục Thiên Thành cùng Phương Phi đều đi trêu đùa tiểu mỹ nhân Thiên Tuyết rồi. Văn Sâm ngồi ở phòng khách, không nói gì.
Buổi tối ăn cơm xong, Phương Trì tự mình lái xe về nhà nên nói: "Tớ đưa Văn Sâm về trường học."
"Để em đưa anh ấy đi!" Mục Thiên Thành đột nhiên vui vẻ nói, sau đó liền đóng cửa xe lại, "Anh đi nhanh đi, em lấy xe anh em là được."
Mục Thiên Dương lạnh giọng: "Chú có bằng lái?"
"Nước ngoài thì có tính không?"
"..."
"Được rồi, em rảnh liền đi thi lấy bằng, anh để em đi đi!"
Mục Thiên Dương sợ cậu liều mạng, liền nói: "Vị trí tay lái cũng không giống nhau - - "
"Em có thể lái mà!" Mục Thiên Thành đoạt lấy chìa khóa xe, kêu Văn Sâm lên xe.
Mục Thiên Dương cũng không có ý định muốn ngăn cản cậu, chỉ có thể nói: "Tự giải quyết cho tốt, đi đứng cẩn thân cho anh!"
Mục Thiên Thành vẫy vẫy tay, xe quay đầu, sắc mặt liền thay đổi.
Văn Sâm liếc cậu một cái, không nói lời nào, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Mục Thiên Thành đầu ngón tay gõ gõ tay lái hỏi: "Mấy tháng này, anh đi tìm người đàn ông khác?"
Văn Sâm cả kinh, quay đầu lại nhìn cậu, thốt lên: "Không có!"
Mục Thiên Thành gật đầu: "Tốt lắm, chúng ta đi thuê phòng."
Văn Sâm: "..."
Mục Thiên Thành thấy sắc mặt anh ửng hồng, rõ ràng là uống rất nhiều rượu.
Tay vịn cầu thang của Văn Sâm phát run, anh chậm rãi nghiêng người nhường đường. Mục Thiên Thành đi qua bên cạnh anh, anh đột nhiên vươn tay, bắt được ta của cậu. Mục Thiên Thành có chút chấn động, quay đầu trừng anh.
Ánh mắt anh si ngốc nhìn cậu, đáy mắt tràn đầy yếu ớt.
Mục Thiên Thành gỡ tay anh ra, vác lều trên vai, bước nhanh xuống dưới.
Nửa đêm, trời “thương” cậu liền đổ mưa. Mục Thiên Thành căm tức kéo trại trở về phòng.
Văn Sâm nằm ở trên giường, căn bản là không ngủ được, nghe thấy có tiếng động, liền đứng dậy xem chút.
Mục Thiên Thành ném trại lên mặt đất, đóng cửa lại, vào phòng tắm.
Văn Sâm nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chậm rãi nằm xuống. Anh run rẩy lấy tay che mắt mình, trong lòng đau đớn.Anh không nên thổ lộ... Cậu ấy làm sao có thể tùy tiện cùng anh? Bất quá... Kết thúc tại đây cũng được. Không thấy nhau, tuyệt giao, tất cả cũng sẽ qua nhanh thôi.
Tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại, anh nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, liền bình tình giả bộ ngủ. Một lát sau, cước bộ tựa hồ như dừng lại trước giường anh, anh liền bở tay xuống, liền thấy Mục Thiên Thành quấn khăn tắm, toàn thân đầy nước đứng ở trước mặt anh.
Mục Thiên Thành cười lạnh một tiếng: "Ở nước ngoài loại sự việc này cũng không thiếu, tôi ở trong quân đoàn cũng gặp không ít. Tôi cho rằng, tôi sẽ không phải là người như vậy." Nói xong, cậu liền xốc chăn trên người Văn Sâm lên.
Văn Sâm sợ tới mức nhảy dựng lên.
Cậu liền đè người xuống, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: "Như thế nào? Sợ rồi sao? Anh nghĩ muốn dọa người trước không nghĩ tới chính mình bị dọa sao."
Văn Sâm ngơ ngác nhìn cậu.
Tay cậu mò tới chiếc quần...xi-líp của Văn Sâm, Văn Sâm bắt được tay cậu, nghĩ muốn cản lại. Nhưng Văn Sâm làm sao có thể là đối thủ của cậu?
Mục Thiên Thành nghĩ muốn giáo huấn anh một trận!
Mục Thiên Thành nghĩ đối với cậu chuyện này cũng chẳng sao cả. Cậu cảm thấy bởi vì có liên quan đến chức nghiệp, cho nên cũng không có khái niệm gì về trinh tiết cả. Trước kia sẽ không có nghĩ tới lần đầu tiên của mình sẽ như thế nào. Nhưng hôm nay người đàn ông này dám khiêu khích cậu!
Cậu chỉ nghĩ Văn Sâm là biến thái, sợ Văn Sâm một ngày nào đó sẽ đụng tới Mục Thiên Dương cùng Phương Trì, cho nên muốn giáo huấn đối phương một trận thật tốt!
Văn Sâm thấy cậu cường thế, cho nên cũng đã thỏa hiệp rồi.
Mục Thiên Thành không hề có kinh nghiệm, tự nhiên cũng sẽ không có chuẩn bị nhiều, Văn Sâm bị đau đến chết đi sống lại, nhưng anh vẫn gắt gao bám chặt lấy thắt lưng cậu.
Sau khi chấm dứt, Văn Sâm thiếu chút nữa thì ngất đi.
Mục Thiên Thành lùi lại, nhìn thấy ga trải gường hỗn loạn, liền tự mình dọn dẹp, sau đó nhìn Văn Sâm cười lạnh: "Thích đàn ông, liền là kết quả này, anh hẳn là không nghĩ tới đi?"
Văn Sâm suy yếu mở mắt, vạn phần đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Thiên Thành mặc quần áo tử tế lại, xách hành lý của mình lên: " Anh nói với anh trai tôi, tôi có việc đi trước!" Đi tới cửa, cậu lại quay trở về, bóp chặt lấy cằm Văn Sâm , sẵng giọng nói, "Tôi cảnh cáo anh, không được đi trêu chọc anh tôi cùng Phương Trì, nếu không thì anh sẽ biết tay tôi!"
"Tôi... Không..." Văn Sâm nghĩ muốn nói cho cậu, anh không muốn đi trêu trọc ai cả, anh là thật lòng....
Mục Thiên Thành bỏ lại anh, rời khỏi phòng.
Mục Thiên Thành trở lại Dong Binh Đoàn, tìm trong đội hai đồng chí có hiểu biết về nam x nam cái gì đó. Đối phương kinh ngạc địa nhìn cậu: "Anh... Anh cũng không phải là đã ngủ với người ta rồi chứ?"
"Uh`m, có người mời tôi ngủ cùng với anh ta, tôi liền ngủ, tôi nhận ra anh ta hẳn là lần đầu tiên..."
Mục Thiên Thành được người ta truyền thụ cho một ít kinh nghiệm, lại cũng người ta đùa vui một chút, thấy cũng đến lúc rồi liền gọi điện về cho người nhà. Vốn là muốn tìm Mục Thiên Dương, nhưng Mục Thiên Dương không ở nhà, thế là cậu liền cùng Mục lão gia tâm sự, sau đó là Thiên Tuyết nghe điện thoại.
Thiên Tuyết trách cậu: "Anh cũng không chơi với em!"
"Được rồi được rồi, lần sau trở về liền dẫn em đi chơi, qua hai năm nữa thì tốt rồi." Bây giờ cậu còn đang trong giai đoạn huấn luyện, một năm 365 ngày, cũng chỉ có 5 ngày nghỉ.
Mục Thiên Thành lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, hỏi: "Anh như thế nào lại không có ở nhà?"
"Văn Sâm vừa về đến nhà liền phát sốt, anh là bạn cậu ấy cũng không thể không quản được. Trong nhà Phương Trì lại có việc nên trở về rồi."
"A......" Mục Thiên Thành chậm rãi nói, "Vậy thì tìm người chiếu cố anh ta. Em thấy thân thể anh ta chắc sắp hỏng rồi, vừa mới đổ bệnh xong lại bị bệnh tiếp."
"Chú cho rằng người nào cũng như chú chắc? Ở bên ngoài thì cẩn thận một chút!"
Mục Thiên Dương cúp điện thoại, Văn Sâm nằm ở trên giường quay đầu lại: "Là ai vậy? Thiên Thành?"
"Uh`m, nó đến trường học rồi gọi điện thoại trở về báo bình an."
"A......" Văn Sâm nằm xuống giường. Lúc trước vẫn nói Mục Thiên Thành ra nước ngoài học, không nghĩ tới lúc này lại nghe nói tới "Dong Binh đoàn", chắc là ở nơi khác rồi.
"Có việc thì gọi bạn học phòng đối diện nhé, tôi phải đi học đây." Mục Thiên Dương nói. Nói là chăm sóc, nhưng Mục Thiên Dương cũng không biết chăm sóc người khác như thế nào, chẳng qua là coi chừng người ta thôi, vạn nhất người ta có ngã ra thì anh còn đỡ hay làm cái gì linh tinh khác.
Văn Sâm gật đầu, còn nói thêm một tiếng "Cảm ơn", nhưng trong lòng là thống khổ đâu ai hiểu được .
Anh không nghĩ tới, Mục Thiên Thành lại độc ác như vậy. Nếu đối xử với anh độc ác hơn chút thì tương lai còn có hi vọng. Còn như bây giờ...Có lễ cậu ấy cũng không thèm để ý tới anh rồi?
Về sau có hai lần, Mục Thiên Dương ở tại phòng trọ nhận điện thoại của Mục Thiên Thành, Văn Sâm vừa nghe liền biết là cậu ấy gọi tới, vì thế liền lật sách viết chữ cũng chậm lại, ý đồ muốn nghe ngóng đôi chút tin tức.
Nghỉ hè năm đó, Văn Sâm định đi làm thêm để học hỏi kinh nghiệm. Mục Thiên Dương cứ như vậy kéo anh tới công ty mình, bắt đầu thực tập luôn.
Mục Thiên Dương muốn cho anh cơ hội, cũng là để chính mình bồi dưỡng trợ thủ sau này. Vì cùng bằng tuổi nên Mục Thiên Dương không nghĩ tới sẽ cho anh nắm chức vụ cao trong công ty . Nếu Văn Sâm cảm thấy làm việc vặt cũng thật mất mặt, vậy thì anh cũng chẳng cần bồi dưỡng nữa!
Cũng không tồi, Văn Sâm cẩn trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mọi việc đều nhất nhất hoàn thành.
Mục Thiên Dương hết sức hài lòng, cảm thấy anh có thể tiếp nhận mọi nhiệm vụ bên trên giao xuống, liền nghĩ đến anh sẽ có một trợ thủ đắc lực trong tương lai, trong lòng anh lại cảm thấy thật đắc ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Sâm làm việc tại công ty khoảng một tháng, một ngày nào đó đến văn phòng Mục Thiên dương đưa tài liệu xong, đang định xuống tầng trệt, thì đi đến cửa thang máy liền gặp Mục Thiên Thành, nhịn không được có chút sửng sốt.
Mục Thiên thành cũng vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Anh như thế nào lại ở đây?"
"Làm thêm." Văn Sâm trả lời.
Mục Thiên Thành gật gật đầu, đi phía trước một bước, lại quay đầu nói: "Xế chiều ngày mai tôi phải đi."
Văn Sâm sửng sốt, gật đầu, đi xuống lầu. Ý tứ của cậu ấy là....buổi sáng ngày mai cậu ấy không có thời gian tới đây?
Buổi tối, Mục Thiên Thành tự nhiên phải về nhà ăn cơm, nhưng Văn Sâm, Phương Trì đều là bạn tốt, cũng nên tụ tập một buổi. Cậu chỉ trở về có một ngày, lại không thể chia thời gian ra được, Mục Thiên Dương đành phải kéo Văn Sâm cùng Phương Trì về nhà mình.
Văn Sâm trong lòng cảm giác có chút kỳ quái, cũng không phản đối.
Đến khi đến Mục gia, Mục Thiên Thành cùng Phương Phi đều đi trêu đùa tiểu mỹ nhân Thiên Tuyết rồi. Văn Sâm ngồi ở phòng khách, không nói gì.
Buổi tối ăn cơm xong, Phương Trì tự mình lái xe về nhà nên nói: "Tớ đưa Văn Sâm về trường học."
"Để em đưa anh ấy đi!" Mục Thiên Thành đột nhiên vui vẻ nói, sau đó liền đóng cửa xe lại, "Anh đi nhanh đi, em lấy xe anh em là được."
Mục Thiên Dương lạnh giọng: "Chú có bằng lái?"
"Nước ngoài thì có tính không?"
"..."
"Được rồi, em rảnh liền đi thi lấy bằng, anh để em đi đi!"
Mục Thiên Dương sợ cậu liều mạng, liền nói: "Vị trí tay lái cũng không giống nhau - - "
"Em có thể lái mà!" Mục Thiên Thành đoạt lấy chìa khóa xe, kêu Văn Sâm lên xe.
Mục Thiên Dương cũng không có ý định muốn ngăn cản cậu, chỉ có thể nói: "Tự giải quyết cho tốt, đi đứng cẩn thân cho anh!"
Mục Thiên Thành vẫy vẫy tay, xe quay đầu, sắc mặt liền thay đổi.
Văn Sâm liếc cậu một cái, không nói lời nào, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Mục Thiên Thành đầu ngón tay gõ gõ tay lái hỏi: "Mấy tháng này, anh đi tìm người đàn ông khác?"
Văn Sâm cả kinh, quay đầu lại nhìn cậu, thốt lên: "Không có!"
Mục Thiên Thành gật đầu: "Tốt lắm, chúng ta đi thuê phòng."
Văn Sâm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro