Ngọt ngào phát ngấy
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Mục lão gia thật lâu
không gặp các tiểu bảo bảo, ra lệnh bắt Mục Thiên Dương đưa Uyển Tình
cùng đám nhỏ về nhà! Mục Thiên Dương nói với Uyển Tình: "Ông nội chắc
chắn sẽ thúc giục chúng ta kết hôn, gọi em cùng đám nhỏ chuyển qua đó ở.
Uyển Tình trong lòng nhảy dựng, dừng một chút, liếc anh: "Vậy còn anh?"
Mục Thiên Dương ôm eo nhỏ của cô, ngọt ngào nói: "Em thử nói xem? Anh cầu hôn khổ cực như vậy, chờ em lâu như vậy, em không quan tâm tới anh chút nào sao?"
"Hừ! Sẽ không quan tâm anh ~ loạn hoa đào nhiều, mắt không thấy tâm không phiền. . . . . ."
"Về sau tuyệt đối sẽ không!" Mục Thiên Dương chỉ lên trời thề. Uyển Tình biểu hiện rõ là đang ghen, trong lòng anh thập phần thỏa mãn, dịu dàng hỏi: "Em muốn chuyển qua đó ở trước không? Ông nói nói mỗi ngày muốn nhìn thấy đám nhỏ, em lại cứ chạy tới chạy lui mà không có phương tiện? Dù sao chúng ta sớm hay muộn sẽ kết hôn."
"Ông nội đồng ý sao? Chuyện em cùng Từ Trọng. . . . . ."
"Anh sẽ nói với anh ta." Mục Thiên Dương để tay trên mũi cô nghịch nghịch một chút: "Yên tâm đi, ông nội thật đã cởi mở rồi. Ông còn dặn anh đừng làm khó dễ Từ gia, bởi vì Từ gia đã giúp em ở thời điểm em cần nhất."
Uyển Tình gật đầu: "Anh không nên làm khó bọn họ. Bọn họ là nông dân thực giản dị, bình thường em ở bọn họ trong nhà bọn họ đi lại, bọn họ đều nói này nói nọ. . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống.
"Nhưng khi em thực xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ. Đương Đương lúc một tuổi bị sốt, Đinh Đinh cũng lên cơn sốt nhẹ, đêm khuya khoắt trời thì mưa to, em một người chỉ có thể ôm bọn chúng nhìn bọn chúng ốm. . . . . . Lúc ấy sấm sét vang dội, hai đứa đều khóc to, may là bọn họ chiếu cố, bằng không con anh hiện tại đã sốt đến thành người ngốc! Tuy rằng sau khi bọn họ đưa em đến bệnh viện, không quan tâm quá một câu, nhưng việc bọn họ làm, đó mới là cứu mạng. Cho nên em chưa bao giờ trách bọn họ. Lúc ấy Từ Trọng vừa mới chết, bọn họ như vậy đối với em, cũng chỉ là muốn trốn tránh cảm xúc."
"Ừm." Mục Thiên Dương ôm lấy cô, đột nhiên không biết nói cái gì.
Nếu anh ở bên cô, bọn nhỏ nhất định sẽ được chiếu cố tốt nhất, nhưng nói lời như thế không khác gì trách móc cô. Cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ yếu ớt nhất tới vài năm, so với sự cứng cỏi cùng vĩ đại này, hết thảy mọi điều khác đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Có một số việc, đã xảy ra chính là đã xảy ra, không có nếu, nhiều lời vô ích.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, bị chuông điện thoại cắt ngang, là Mục lão gia thúc giục bọn họ về nhà.
Mục Thiên Dương bảo Uyển Tình thu thập vài thứ quần áo, thực rõ ràng là muốn cô chuyển sang bên kia.
Uyển Tình cũng hiểu được, Mục lão gia khẳng định muốn mỗi ngày đều ở cùng đám cháu chắt, ông cũng nói rõ ra rồi, cô mà vẫn ôm đám nhỏ chạy qua chạy lại giữa hai bên thì có phần quá không hiểu chuyện. Nhưng là, tuy rằng đã có con rồi, cầu hôn cũng làm rồi, nhưng cô cảm giác, cảm thấy không đăng ký mà đã chuyển sang ở thì không đứng đắn lắm —— thật là kỳ quái, cô đây là đang nghĩ gì a?
Cô không được tự nhiên hỏi Mục Thiên Dương: "Khi nào thì kết hôn?"
"Anh nghĩ chúng ta trước đăng ký đãi, sau đó chậm rãi chuẩn bị hôn lễ. Tháng sau hoặc là 2 tháng nữa, chúng ta đi chụp ảnh cưới, mùa hè sẽ cử hành hôn lễ thì thế nào? Em thích trên cỏ hay bãi biển? Hoặc là nơi khác? Muốn đi hưởng tuần trăng mật kiểu gì?"
Uyển Tình thoáng nghĩ một chút, trong đầu hiện lên rất nhiều địa danh lãng mạn, Maldives, Provence, Lệ Giang cổ thành, Shangri-La. . . . . . Đều là thời điểm đọc nhiều sách văn học, ngắm nhiều tranh ảnh, thế cho nên bây giờ còn có ảnh hưởng.
Đương nhiên, chút ảnh hưởng này với cô mà nói không tính cái gì, bởi vì mấy địa phương này, Mục Thiên Dương đều đã từng đi qua. Nhưng cô có chút ngượng ngùng, cảm giác, cảm thấy như vậy không được người lớn.
"Lại nhìn đi, em lại không hiểu."
Mục Thiên Dương gật đầu: "Anh đã bảo công ty tổ chức hôn lễ ngày mai liên hệ với em, em có ý kiến gì liền nói cho bọn họ biết, đừng khách khí với bọn họ!"
Uyển Tình gật đầu.
"Chúng ta đây hôm nay đi đăng ký đi!" Mục Thiên Dương sợ làm việc tốt thường gian nan, muốn mau chóng xác định rõ. Hôn lễ có thể chờ, nhưng đăng ký thì không thể! Có đăng ký, mới là có bảo đảm. Anh thường thường nghĩ, nếu năm đó kịp đăng ký, Uyển Tình có thể đã không đi?
Câu trả lời là 50/50, nhưng ít nhất một nửa kia anh không biết. Uyển Tình dù sao cũng là một người rất hiểu chuyện, nếu có giấy hôn thú trói chặt, cô sẽ có ý thức trách nhiệm —— đương nhiên, cũng không phải nói cô năm đó không chịu trách nhiệm. Cô năm đó vô sự nhẹ nhàng, ra đi không có áp lực, thậm chí còn khả năng cảm thấy: cô rời bỏ anh, anh sẽ có khả năng gặp được tình yêu khác. . . . . .
Uyển Tình lặng đi một chút, nói: "Em muốn trước hết thăm a di."
"Ai?"
"Phải chăm sóc a di, mẹ nuôi em, ta sau khi trở về còn chưa có đi thăm bà." Uyển Tình than nhẹ một tiếng, "Em với bà cũng là có duyên phận đi, vốn không có giao tình gì, nhưng liên tiếp vài lần gặp biến cố lớn, bà đều giúp đỡ, cảm tình tự nhiên thành sâu sắc. Hiện tại vài năm không gặp, nếu em nghèo túng, sẽ xấu hổ không dám tìm bà. Nhưng gả cho anh rồi, ở trong mắt người khác là bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, không đi tìm bà có điểm giống như vong ân phụ nghĩa."
Mục Thiên Dương gật đầu: “Vậy đi thôi. Về phần vong ân phụ nghĩa cái gì đó, em không cần nghĩ loạn. Em hay suy nghĩ quan tâm đến những thứ không đáng lo, tự tìm phiền não."
Uyển Tình mân mê miệng, một lát sau gục đầu xuống, giống như nói nhận sai: "Em sửa."
Mục Thiên Dương gật đầu, nghĩ nghĩ hỏi: "Có muốn anh cùng em đi không?" Quản Vận Phương chỉ sợ đã biết chuyện của bọn họ, dù sao đã có nhiều tin tức. Uyển Tình đi một mình, vạn nhất bị hỏi chuyện quá khứ, trong lòng khẳng định rất khó chịu. Anh đi, cũng là cho Quản Vận Phương thấy lập trường của mình hướng: anh không phải chơi đùa !
Uyển Tình đáp ứng rồi. Trong lòng cô nghĩ so với Mục Thiên Dương không sai biệt lắm.
Mục Thiên Dương cười, bắt đầu hôn cô, không thảo luận chính sự gì nữa, nói toàn lời ngon tiếng ngọt. Ngọt ngào một lúc, mới đưa đám nhỏ quay về Mục gia.
Mục lão gia quả nhiên hỏi bọn họ khi nào thì làm lễ kết hôn, Mục Thiên Dương nói đi đăng ký trước, sau đó chậm rãi chuẩn bị hôn lễ. Mục lão gia vừa lòng gật đầu, ông tự nhiên cũng không muốn đêm dài lắm mộng.
Mục Thiên Dương nói: "Cháu ngày mai trước mang Uyển Tình thăm mẹ nuôi cô ấy."
"Mẹ nuôi?"
Mục Thiên Dương đại khái nói một chút về quan hệ giữa Quản Vận Phương và Từ Khả, nhưng không nói rõ tên.
Mục lão gia nghe xong, gật đầu: "Nếu là mẹ nuôi Uyển Tình, cũng coi như là một nửa nhạc mẫu của ngươi." Uyển Tình muốn khi đăng ký có bà xuất hiện, nghĩ đến là tâm tư muốn có người nhà mẹ đẻ, bọn họ tự nhiên tôn trọng. Hơn nữa Uyển Tình một người cô đơn, xác thực cần có người thân mới giữ được thể diện, chỉ cần không phải người xấu, có giao tình một chút không sao.
Sau khi ăn xong, Uyển Tình một mình nói với Mục Thiên Dương: "Có nên gọi điện thoại cho mẹ nuôi trước không? Ai, em cũng không biết làm sao bây giờ. Đi sang ngay, lại sợ bà không rảnh; gọi điện thoại, lại giống như thông báo cho bà để chuẩn bị nghênh đón. . . . . ."
Mục Thiên Dương sờ sờ đầu cô: "Mới kêu em không nên suy nghĩ bậy bạ, em lại miên man suy nghĩ !"
"Ai nha, em nhịn không được thôi ~" Uyển Tình làm nũng lôi kéo anh, "Vậy anh nói làm sao bây giờ? Em cảm thấy em thật sự là vô dụng, cả ngày chỉ biết quan tâm chút việc vặt, việc bé nhỏ không đáng kể, một chuyện lớn cũng không làm được! Thiên Dương ~ anh nói anh lấy em ta làm gì đây? Em giống như làm sao đều không giúp được anh. . . . . . Không giúp được coi như xong, lại còn khiến anh thêm phiền não.
Uyển Tình trong lòng nhảy dựng, dừng một chút, liếc anh: "Vậy còn anh?"
Mục Thiên Dương ôm eo nhỏ của cô, ngọt ngào nói: "Em thử nói xem? Anh cầu hôn khổ cực như vậy, chờ em lâu như vậy, em không quan tâm tới anh chút nào sao?"
"Hừ! Sẽ không quan tâm anh ~ loạn hoa đào nhiều, mắt không thấy tâm không phiền. . . . . ."
"Về sau tuyệt đối sẽ không!" Mục Thiên Dương chỉ lên trời thề. Uyển Tình biểu hiện rõ là đang ghen, trong lòng anh thập phần thỏa mãn, dịu dàng hỏi: "Em muốn chuyển qua đó ở trước không? Ông nói nói mỗi ngày muốn nhìn thấy đám nhỏ, em lại cứ chạy tới chạy lui mà không có phương tiện? Dù sao chúng ta sớm hay muộn sẽ kết hôn."
"Ông nội đồng ý sao? Chuyện em cùng Từ Trọng. . . . . ."
"Anh sẽ nói với anh ta." Mục Thiên Dương để tay trên mũi cô nghịch nghịch một chút: "Yên tâm đi, ông nội thật đã cởi mở rồi. Ông còn dặn anh đừng làm khó dễ Từ gia, bởi vì Từ gia đã giúp em ở thời điểm em cần nhất."
Uyển Tình gật đầu: "Anh không nên làm khó bọn họ. Bọn họ là nông dân thực giản dị, bình thường em ở bọn họ trong nhà bọn họ đi lại, bọn họ đều nói này nói nọ. . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống.
"Nhưng khi em thực xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ. Đương Đương lúc một tuổi bị sốt, Đinh Đinh cũng lên cơn sốt nhẹ, đêm khuya khoắt trời thì mưa to, em một người chỉ có thể ôm bọn chúng nhìn bọn chúng ốm. . . . . . Lúc ấy sấm sét vang dội, hai đứa đều khóc to, may là bọn họ chiếu cố, bằng không con anh hiện tại đã sốt đến thành người ngốc! Tuy rằng sau khi bọn họ đưa em đến bệnh viện, không quan tâm quá một câu, nhưng việc bọn họ làm, đó mới là cứu mạng. Cho nên em chưa bao giờ trách bọn họ. Lúc ấy Từ Trọng vừa mới chết, bọn họ như vậy đối với em, cũng chỉ là muốn trốn tránh cảm xúc."
"Ừm." Mục Thiên Dương ôm lấy cô, đột nhiên không biết nói cái gì.
Nếu anh ở bên cô, bọn nhỏ nhất định sẽ được chiếu cố tốt nhất, nhưng nói lời như thế không khác gì trách móc cô. Cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ yếu ớt nhất tới vài năm, so với sự cứng cỏi cùng vĩ đại này, hết thảy mọi điều khác đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Có một số việc, đã xảy ra chính là đã xảy ra, không có nếu, nhiều lời vô ích.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, bị chuông điện thoại cắt ngang, là Mục lão gia thúc giục bọn họ về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Thiên Dương bảo Uyển Tình thu thập vài thứ quần áo, thực rõ ràng là muốn cô chuyển sang bên kia.
Uyển Tình cũng hiểu được, Mục lão gia khẳng định muốn mỗi ngày đều ở cùng đám cháu chắt, ông cũng nói rõ ra rồi, cô mà vẫn ôm đám nhỏ chạy qua chạy lại giữa hai bên thì có phần quá không hiểu chuyện. Nhưng là, tuy rằng đã có con rồi, cầu hôn cũng làm rồi, nhưng cô cảm giác, cảm thấy không đăng ký mà đã chuyển sang ở thì không đứng đắn lắm —— thật là kỳ quái, cô đây là đang nghĩ gì a?
Cô không được tự nhiên hỏi Mục Thiên Dương: "Khi nào thì kết hôn?"
"Anh nghĩ chúng ta trước đăng ký đãi, sau đó chậm rãi chuẩn bị hôn lễ. Tháng sau hoặc là 2 tháng nữa, chúng ta đi chụp ảnh cưới, mùa hè sẽ cử hành hôn lễ thì thế nào? Em thích trên cỏ hay bãi biển? Hoặc là nơi khác? Muốn đi hưởng tuần trăng mật kiểu gì?"
Uyển Tình thoáng nghĩ một chút, trong đầu hiện lên rất nhiều địa danh lãng mạn, Maldives, Provence, Lệ Giang cổ thành, Shangri-La. . . . . . Đều là thời điểm đọc nhiều sách văn học, ngắm nhiều tranh ảnh, thế cho nên bây giờ còn có ảnh hưởng.
Đương nhiên, chút ảnh hưởng này với cô mà nói không tính cái gì, bởi vì mấy địa phương này, Mục Thiên Dương đều đã từng đi qua. Nhưng cô có chút ngượng ngùng, cảm giác, cảm thấy như vậy không được người lớn.
"Lại nhìn đi, em lại không hiểu."
Mục Thiên Dương gật đầu: "Anh đã bảo công ty tổ chức hôn lễ ngày mai liên hệ với em, em có ý kiến gì liền nói cho bọn họ biết, đừng khách khí với bọn họ!"
Uyển Tình gật đầu.
"Chúng ta đây hôm nay đi đăng ký đi!" Mục Thiên Dương sợ làm việc tốt thường gian nan, muốn mau chóng xác định rõ. Hôn lễ có thể chờ, nhưng đăng ký thì không thể! Có đăng ký, mới là có bảo đảm. Anh thường thường nghĩ, nếu năm đó kịp đăng ký, Uyển Tình có thể đã không đi?
Câu trả lời là 50/50, nhưng ít nhất một nửa kia anh không biết. Uyển Tình dù sao cũng là một người rất hiểu chuyện, nếu có giấy hôn thú trói chặt, cô sẽ có ý thức trách nhiệm —— đương nhiên, cũng không phải nói cô năm đó không chịu trách nhiệm. Cô năm đó vô sự nhẹ nhàng, ra đi không có áp lực, thậm chí còn khả năng cảm thấy: cô rời bỏ anh, anh sẽ có khả năng gặp được tình yêu khác. . . . . .
Uyển Tình lặng đi một chút, nói: "Em muốn trước hết thăm a di."
"Ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phải chăm sóc a di, mẹ nuôi em, ta sau khi trở về còn chưa có đi thăm bà." Uyển Tình than nhẹ một tiếng, "Em với bà cũng là có duyên phận đi, vốn không có giao tình gì, nhưng liên tiếp vài lần gặp biến cố lớn, bà đều giúp đỡ, cảm tình tự nhiên thành sâu sắc. Hiện tại vài năm không gặp, nếu em nghèo túng, sẽ xấu hổ không dám tìm bà. Nhưng gả cho anh rồi, ở trong mắt người khác là bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, không đi tìm bà có điểm giống như vong ân phụ nghĩa."
Mục Thiên Dương gật đầu: “Vậy đi thôi. Về phần vong ân phụ nghĩa cái gì đó, em không cần nghĩ loạn. Em hay suy nghĩ quan tâm đến những thứ không đáng lo, tự tìm phiền não."
Uyển Tình mân mê miệng, một lát sau gục đầu xuống, giống như nói nhận sai: "Em sửa."
Mục Thiên Dương gật đầu, nghĩ nghĩ hỏi: "Có muốn anh cùng em đi không?" Quản Vận Phương chỉ sợ đã biết chuyện của bọn họ, dù sao đã có nhiều tin tức. Uyển Tình đi một mình, vạn nhất bị hỏi chuyện quá khứ, trong lòng khẳng định rất khó chịu. Anh đi, cũng là cho Quản Vận Phương thấy lập trường của mình hướng: anh không phải chơi đùa !
Uyển Tình đáp ứng rồi. Trong lòng cô nghĩ so với Mục Thiên Dương không sai biệt lắm.
Mục Thiên Dương cười, bắt đầu hôn cô, không thảo luận chính sự gì nữa, nói toàn lời ngon tiếng ngọt. Ngọt ngào một lúc, mới đưa đám nhỏ quay về Mục gia.
Mục lão gia quả nhiên hỏi bọn họ khi nào thì làm lễ kết hôn, Mục Thiên Dương nói đi đăng ký trước, sau đó chậm rãi chuẩn bị hôn lễ. Mục lão gia vừa lòng gật đầu, ông tự nhiên cũng không muốn đêm dài lắm mộng.
Mục Thiên Dương nói: "Cháu ngày mai trước mang Uyển Tình thăm mẹ nuôi cô ấy."
"Mẹ nuôi?"
Mục Thiên Dương đại khái nói một chút về quan hệ giữa Quản Vận Phương và Từ Khả, nhưng không nói rõ tên.
Mục lão gia nghe xong, gật đầu: "Nếu là mẹ nuôi Uyển Tình, cũng coi như là một nửa nhạc mẫu của ngươi." Uyển Tình muốn khi đăng ký có bà xuất hiện, nghĩ đến là tâm tư muốn có người nhà mẹ đẻ, bọn họ tự nhiên tôn trọng. Hơn nữa Uyển Tình một người cô đơn, xác thực cần có người thân mới giữ được thể diện, chỉ cần không phải người xấu, có giao tình một chút không sao.
Sau khi ăn xong, Uyển Tình một mình nói với Mục Thiên Dương: "Có nên gọi điện thoại cho mẹ nuôi trước không? Ai, em cũng không biết làm sao bây giờ. Đi sang ngay, lại sợ bà không rảnh; gọi điện thoại, lại giống như thông báo cho bà để chuẩn bị nghênh đón. . . . . ."
Mục Thiên Dương sờ sờ đầu cô: "Mới kêu em không nên suy nghĩ bậy bạ, em lại miên man suy nghĩ !"
"Ai nha, em nhịn không được thôi ~" Uyển Tình làm nũng lôi kéo anh, "Vậy anh nói làm sao bây giờ? Em cảm thấy em thật sự là vô dụng, cả ngày chỉ biết quan tâm chút việc vặt, việc bé nhỏ không đáng kể, một chuyện lớn cũng không làm được! Thiên Dương ~ anh nói anh lấy em ta làm gì đây? Em giống như làm sao đều không giúp được anh. . . . . . Không giúp được coi như xong, lại còn khiến anh thêm phiền não.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro