Người đàn ông họ Bạch
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
Viện trưởng nói xong, lệ nóng chảy dài: “Viện trưởng Thẩm lúc còn
sống, liền nói, những người đó lúc sạch sẽ, con của chúng ta có thể lên
trung học tất cả, thi đại học, giống như hiện tại? Những người đó tâm
đen tối, đứa trẻ không cha không mẹ đã đủ thương cảm, bọ họ cũng cần
phải lừa gạt...”
Từ Khả Vi suy nghĩ cũng là cái lý này, viện phúc lợi chủ yếu là cơ cấu của chính phủ, muốn quyên góp cho viện phúc lợi cũng không thể trực tiếp, vẫn phải theo trình tự...
“Được, được, không nói những chuyện này nữa.” Viện trưởng lau nước mắt, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi con trai của Viện trưởng Thẩm: “Tôi nhớ rõ hai năm trước có người đến tìm, có phải là tìm tiểu Từ không?”
Con trai Thẩm Viện trưởng vừa nghe cũng nghĩ tới: “Hình như thế!”
Từ Khả Vi kinh ngạc hỏi: “Tìm tôi sao?”
“Đợi một chút, hình như tôi có ghi lại, để tôi đi tìm xem.” Viện trưởng nói xong bắt đầu lục tìm ngăn kéo, tìm hai quyển sổ ghi chép, lật chuyển một lúc mới nói: “Sao không có, là năm kia...?”
Con dâu Thẩm Viện trưởng nói: “Nếu là tìm bà ấy, sợ là năm sáu năm thôi, hai năm trước tới, không gioongs1”
“Đôi vợ chồng hai năm trước đều 70 tuổi, tôi cảm thấy rất giống.” Chồng bà nói.
Bà lắc đầu: “Kia đúng là không phải, đứa bé năm đó bị bỏ rơi rất béo, năm tuổi Khả Vi đã đến đây, cũng không béo. Trước có đôi vợ chồng, không khác tuổi Khả Vi là bao, có lớn hơn vài tuổi, tôi cảm thấy người phụ nữ có vẻ giống Khả Vi!”
Từ Khả Vi nghe xong, trong lòng bắt đầu kích động.
Viện trưởng vỗ đùi nói: “Đúng, tôi nhớ rồi, đôi vợ chồng đó xem ra cũng không phải người bình thường, tôi tìm tiếp...”
Từ Khả Vi thấy ông tìm kiếm, cũng không quấy rầy, xoay người hỏi vợ chồng Thẩm gia: “Bọn họ nói những gì?”
Hai người lắc đầu: “Không nhớ rõ rồi, CHÚNG ta cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ, là mẹ tôi và viện trưởng tiếp đãi.”
Viện trưởng tìm một lúc, rốt cuộc cũng lật được đến nơi: “Tìm thấy rồi, là năm năm trước rồi...” Nói xong đưa cho Từ Khả Vi xem: “Người đàn ông họ Bạch, nữ họ Kim, lại vẫn để lại số điện thoại. Người phụ nữ nói bà ấy tên là Uyển Uyển, nói là đến tìm em gái, suy đoán có thể là cô gái nhỏ họ Từ, ước chừng năm bị đưa tới. Chúng ta đối chiếu, liền thấy có vẻ giống cháu, lúc ấy vẫn liên hệ với cháu nhưng không gọi được...”
Từ Khả Vi hiểu ra, sau khi bà rời khỏi Đinh gia, tiết Lệ Na liền thay đổi điện thoại của Đinh gia, chính chỗ ở của bà ta, hai năm điện thoại, về sau vì phí tỉnh điện thoại cũng quay xong, tự nhiên không liên hệ được.
“Nếu không cháu thử liên hệ xem?” Viện trưởng hỏi: “Bọn họ lúc ấy rất gấp gáp, cố ý đưa lại số điện thoại, là muốn để cháu liên hệ với bọn họ.
Từ Khả Vi gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.
Tâm tình của bà có chút phức tạp, đã là cô nhi nhiều năm như vậy, không khỏi muốn nghĩ vì sao cha mẹ lại không cần bà, có đôi khi cũng oán hận. Nhưng thực sự lúc nghe nói có thể tìm được người thân, trong lòng vẫn không nhịn được thấy kích động.
Điện thoại vang vài tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc: “Thực xin lỗi, số máy bạn gọi không....”
Từ Khả Vi vừa mới thấy khẩn trương, nghe âm thanh như thế, tâm lập tức ngã xuống đáy cốc. Bà than nhẹ một tiếng, để điện thoại xuống, lại gọi, còn bất to âm thanh lên. Để cho mọi người sau khi nghe được, bà cúp điện thoại: “Có vẻ không có duyên rồi...”P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Mọi người vốn muốn an ủi bà một câu: “Nói không chừng là tìm không đúng, không phải người thân của bà.”, nhưng nói đến bên miệng, cảm thấy như vậy còn thê thảm hơn, cũng không dám nói.
Viện trưởng xé một mảnh giấy nhỏ, ghi lại số điện thoại và thông tin lên đó, rồi đưa cho Từ Khả Vi: “Có thể là tạm thời đang có chuyện gì đó, về sau liên hệ lại nói không chừng lại được.”
Từ Khả VI gật đầu, nhận lấy tờ giấy nhìn trên viết ba chữ Kim Uyển Uyển, đầu óc hỗn loạn từng mảnh. Bà cố gắng hồi tưởng lại bản thân trước đây, đến cô nhi viện, ước chừng có chút trí nhớ lúc ở trên đồng ruộng đi lại. Bà vẫn đoán mình là đứa trẻ ở nông thông, những cái khác còn lại đều không nhớ nổi, càng không có bất ký trí nhớ nào về một người chị.
Khi đó thật sự vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện, đến khi bà ở tuổi này căn bản không thế nhớ được. Nếu không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ sợ chuyện trước lúc mười tuổi bà cũng khó nhớ rõ. Năm tuổi bà đã được đưa đến cô nhi viện, nếu trước đó thật sự có chị gái, hai người trong một gia đình, không phải nên có chút ấn tượng sao? Dù cho mơ hồ cũng được.
Nhưng bà không có, thậm chí cha mẹ cũng khó nhớ được.
Đột nhiên điện thoại vang lên, bà cả kinh, tưởng rằng điện thoại gọi lại, cầm lên lại thấy là Đỗ Viễn Minh.
Bà đi ô tô đường dài đến đây, cũng không nói cho lái xe biết, lái xe chờ đã lâu không thấy người, sợ gặp chuyện không may, đành phải gọi điện thoại cho Đỗ Viễn Minh, Từ Khả Vi nghe được âm thanh thân thiết của Đỗ Viễn Minh, cũng không giấu diếm, nói hết những chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho ông nghe.
“Thế nào không gọi cho anh?” Đỗ Viễn Minh nói: “Chừng nào thì em trở về?”
Từ KHả Vi nhìn thời gian, đã đến sáu giờ, lúc này chắc là không còn ô tô đi về thành phố A, hoặc là ở trong này một đêm đợi đến ngày mai, hoặc là đến nhà ga xem còn vé không.
Vừa nói với Đỗ Viễn Minh, ông không đồng ý: “Nếu không xa, anh qua đó đón em, sáng sớm ngày mai khởi hành đi.”
Từ KHả Vi không đồng ý: “Như thế phiền cho anh lắm? Ngày mai anh vẫn còn đi làm nữa. Một lát nữa em đến khách sạn ở, sáng mai trở về, như vậy được không?”
“Em không mang theo thuốc đúng không?” Đỗ Viễn Minh thở dài: “Sức khỏe không tốt, hai ba lần bỏ không uống thuốc, sợ sẽ có ảnh hưởng. Hiện giờ anh qua đó, thuận tiện mang thuốc qua cho em, em uống xong, cũng là bớt đi một lần, nên không ảnh hưởng quá lớn. Nếu không thì chờ đến ngày mai, giữ trưa em mới về, thế thì bỏ cả ngày rồi.”
Từ Khả Vi ngẫm lại cũng đúng, không phản đối nữa. Bà còn phải nghĩ cho Uyển Tình, giờ lại nghe nói có người thân, không thể mang sức khỏe của bản thân ra nói đùa?
Nhiều năm như vậy, bà không nghĩ tới việc tìm người thân của mình, có lẽ từ giờ trở đi bà có thể thử một lần.
Nhìn thời gian, viện phúc lợi cũng nên ăn cơm chiều rồi. Bà nói với bọn họ :”Thời gian không còn sớm, tôi đi trước. Chồng tôi lát nữa sẽ qua đây, tôi đi đặt phòng khách sạn trước, buổi tối tốt lành. Ngày mai trước khi đi, tôi lại tới nữa.”
Con trai và con dâu viện trưởng Thẩm đưa bà ra ngoài, thuận tiện nói với bà nơi có khách sạn tốt. từ Khả Vi cảm tạ, ra cửa đi dọc theo bờ tường về phía trước. Trí nhớ loang lổ xuất hiện, bà nhớ tới năm ấy mình khổ sở muốn về nhà thế nào.
Đi đến đường lớn, nhìn thấy người kéo xe, bà lập tức kêu một chiếc, đến khách sạn gần đây. Mấy phút đồng hồ sau liền xuống trước cửa khách sạn, nhìn thấy một chiếc xe tư gia xa hoa từ phía sau chạy qua, không nhịn được sửng sốt.
Bà nhớ rõ trên đường từ thành phố A đến đây cũng nhìn thấy chiếc xe này, về sau ở bến xe bắt xe đến viện phúc lợi, chiếc xe cũng vẫn đi theo phía sau bà, cho nên bà để ý. Hiện giờ lại xuất hiện, ma xui quỷ khiến khiến bà có cảm giác bị theo dõi.
Nên là không đến mức như thế đi? Bà cũng không phải nhân vật lớn nào.
Từ Khả Vi suy nghĩ cũng là cái lý này, viện phúc lợi chủ yếu là cơ cấu của chính phủ, muốn quyên góp cho viện phúc lợi cũng không thể trực tiếp, vẫn phải theo trình tự...
“Được, được, không nói những chuyện này nữa.” Viện trưởng lau nước mắt, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi con trai của Viện trưởng Thẩm: “Tôi nhớ rõ hai năm trước có người đến tìm, có phải là tìm tiểu Từ không?”
Con trai Thẩm Viện trưởng vừa nghe cũng nghĩ tới: “Hình như thế!”
Từ Khả Vi kinh ngạc hỏi: “Tìm tôi sao?”
“Đợi một chút, hình như tôi có ghi lại, để tôi đi tìm xem.” Viện trưởng nói xong bắt đầu lục tìm ngăn kéo, tìm hai quyển sổ ghi chép, lật chuyển một lúc mới nói: “Sao không có, là năm kia...?”
Con dâu Thẩm Viện trưởng nói: “Nếu là tìm bà ấy, sợ là năm sáu năm thôi, hai năm trước tới, không gioongs1”
“Đôi vợ chồng hai năm trước đều 70 tuổi, tôi cảm thấy rất giống.” Chồng bà nói.
Bà lắc đầu: “Kia đúng là không phải, đứa bé năm đó bị bỏ rơi rất béo, năm tuổi Khả Vi đã đến đây, cũng không béo. Trước có đôi vợ chồng, không khác tuổi Khả Vi là bao, có lớn hơn vài tuổi, tôi cảm thấy người phụ nữ có vẻ giống Khả Vi!”
Từ Khả Vi nghe xong, trong lòng bắt đầu kích động.
Viện trưởng vỗ đùi nói: “Đúng, tôi nhớ rồi, đôi vợ chồng đó xem ra cũng không phải người bình thường, tôi tìm tiếp...”
Từ Khả Vi thấy ông tìm kiếm, cũng không quấy rầy, xoay người hỏi vợ chồng Thẩm gia: “Bọn họ nói những gì?”
Hai người lắc đầu: “Không nhớ rõ rồi, CHÚNG ta cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ, là mẹ tôi và viện trưởng tiếp đãi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viện trưởng tìm một lúc, rốt cuộc cũng lật được đến nơi: “Tìm thấy rồi, là năm năm trước rồi...” Nói xong đưa cho Từ Khả Vi xem: “Người đàn ông họ Bạch, nữ họ Kim, lại vẫn để lại số điện thoại. Người phụ nữ nói bà ấy tên là Uyển Uyển, nói là đến tìm em gái, suy đoán có thể là cô gái nhỏ họ Từ, ước chừng năm bị đưa tới. Chúng ta đối chiếu, liền thấy có vẻ giống cháu, lúc ấy vẫn liên hệ với cháu nhưng không gọi được...”
Từ Khả Vi hiểu ra, sau khi bà rời khỏi Đinh gia, tiết Lệ Na liền thay đổi điện thoại của Đinh gia, chính chỗ ở của bà ta, hai năm điện thoại, về sau vì phí tỉnh điện thoại cũng quay xong, tự nhiên không liên hệ được.
“Nếu không cháu thử liên hệ xem?” Viện trưởng hỏi: “Bọn họ lúc ấy rất gấp gáp, cố ý đưa lại số điện thoại, là muốn để cháu liên hệ với bọn họ.
Từ Khả Vi gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.
Tâm tình của bà có chút phức tạp, đã là cô nhi nhiều năm như vậy, không khỏi muốn nghĩ vì sao cha mẹ lại không cần bà, có đôi khi cũng oán hận. Nhưng thực sự lúc nghe nói có thể tìm được người thân, trong lòng vẫn không nhịn được thấy kích động.
Điện thoại vang vài tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc: “Thực xin lỗi, số máy bạn gọi không....”
Từ Khả Vi vừa mới thấy khẩn trương, nghe âm thanh như thế, tâm lập tức ngã xuống đáy cốc. Bà than nhẹ một tiếng, để điện thoại xuống, lại gọi, còn bất to âm thanh lên. Để cho mọi người sau khi nghe được, bà cúp điện thoại: “Có vẻ không có duyên rồi...”P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Mọi người vốn muốn an ủi bà một câu: “Nói không chừng là tìm không đúng, không phải người thân của bà.”, nhưng nói đến bên miệng, cảm thấy như vậy còn thê thảm hơn, cũng không dám nói.
Viện trưởng xé một mảnh giấy nhỏ, ghi lại số điện thoại và thông tin lên đó, rồi đưa cho Từ Khả Vi: “Có thể là tạm thời đang có chuyện gì đó, về sau liên hệ lại nói không chừng lại được.”
Từ Khả VI gật đầu, nhận lấy tờ giấy nhìn trên viết ba chữ Kim Uyển Uyển, đầu óc hỗn loạn từng mảnh. Bà cố gắng hồi tưởng lại bản thân trước đây, đến cô nhi viện, ước chừng có chút trí nhớ lúc ở trên đồng ruộng đi lại. Bà vẫn đoán mình là đứa trẻ ở nông thông, những cái khác còn lại đều không nhớ nổi, càng không có bất ký trí nhớ nào về một người chị.
Khi đó thật sự vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện, đến khi bà ở tuổi này căn bản không thế nhớ được. Nếu không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ sợ chuyện trước lúc mười tuổi bà cũng khó nhớ rõ. Năm tuổi bà đã được đưa đến cô nhi viện, nếu trước đó thật sự có chị gái, hai người trong một gia đình, không phải nên có chút ấn tượng sao? Dù cho mơ hồ cũng được.
Nhưng bà không có, thậm chí cha mẹ cũng khó nhớ được.
Đột nhiên điện thoại vang lên, bà cả kinh, tưởng rằng điện thoại gọi lại, cầm lên lại thấy là Đỗ Viễn Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà đi ô tô đường dài đến đây, cũng không nói cho lái xe biết, lái xe chờ đã lâu không thấy người, sợ gặp chuyện không may, đành phải gọi điện thoại cho Đỗ Viễn Minh, Từ Khả Vi nghe được âm thanh thân thiết của Đỗ Viễn Minh, cũng không giấu diếm, nói hết những chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho ông nghe.
“Thế nào không gọi cho anh?” Đỗ Viễn Minh nói: “Chừng nào thì em trở về?”
Từ KHả Vi nhìn thời gian, đã đến sáu giờ, lúc này chắc là không còn ô tô đi về thành phố A, hoặc là ở trong này một đêm đợi đến ngày mai, hoặc là đến nhà ga xem còn vé không.
Vừa nói với Đỗ Viễn Minh, ông không đồng ý: “Nếu không xa, anh qua đó đón em, sáng sớm ngày mai khởi hành đi.”
Từ KHả Vi không đồng ý: “Như thế phiền cho anh lắm? Ngày mai anh vẫn còn đi làm nữa. Một lát nữa em đến khách sạn ở, sáng mai trở về, như vậy được không?”
“Em không mang theo thuốc đúng không?” Đỗ Viễn Minh thở dài: “Sức khỏe không tốt, hai ba lần bỏ không uống thuốc, sợ sẽ có ảnh hưởng. Hiện giờ anh qua đó, thuận tiện mang thuốc qua cho em, em uống xong, cũng là bớt đi một lần, nên không ảnh hưởng quá lớn. Nếu không thì chờ đến ngày mai, giữ trưa em mới về, thế thì bỏ cả ngày rồi.”
Từ Khả Vi ngẫm lại cũng đúng, không phản đối nữa. Bà còn phải nghĩ cho Uyển Tình, giờ lại nghe nói có người thân, không thể mang sức khỏe của bản thân ra nói đùa?
Nhiều năm như vậy, bà không nghĩ tới việc tìm người thân của mình, có lẽ từ giờ trở đi bà có thể thử một lần.
Nhìn thời gian, viện phúc lợi cũng nên ăn cơm chiều rồi. Bà nói với bọn họ :”Thời gian không còn sớm, tôi đi trước. Chồng tôi lát nữa sẽ qua đây, tôi đi đặt phòng khách sạn trước, buổi tối tốt lành. Ngày mai trước khi đi, tôi lại tới nữa.”
Con trai và con dâu viện trưởng Thẩm đưa bà ra ngoài, thuận tiện nói với bà nơi có khách sạn tốt. từ Khả Vi cảm tạ, ra cửa đi dọc theo bờ tường về phía trước. Trí nhớ loang lổ xuất hiện, bà nhớ tới năm ấy mình khổ sở muốn về nhà thế nào.
Đi đến đường lớn, nhìn thấy người kéo xe, bà lập tức kêu một chiếc, đến khách sạn gần đây. Mấy phút đồng hồ sau liền xuống trước cửa khách sạn, nhìn thấy một chiếc xe tư gia xa hoa từ phía sau chạy qua, không nhịn được sửng sốt.
Bà nhớ rõ trên đường từ thành phố A đến đây cũng nhìn thấy chiếc xe này, về sau ở bến xe bắt xe đến viện phúc lợi, chiếc xe cũng vẫn đi theo phía sau bà, cho nên bà để ý. Hiện giờ lại xuất hiện, ma xui quỷ khiến khiến bà có cảm giác bị theo dõi.
Nên là không đến mức như thế đi? Bà cũng không phải nhân vật lớn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro