Nhắm mắt theo đuôi.
Hoạ Thuỷ
2024-07-24 08:41:35
"Uyển Tình ..." Mục
Thiên Dương nhìn cô, không thể tin được. Anh vươn tay, muốn chạm vào
người cô, lại sợ hãi đây chính là ảo giác, chạm vào cô, cô sẽ biến mất
như làn khói.
Uyển Tình trợn to mắt, không thể động đậy. Cô nhìn anh, dung mạo vẫn giống như vài năm trước đây, lại phát hiện lông mày anh cau chặt lại, tựa như phiền não nhiều đến nỗi không có giãn ra. Cô nhìn đôi mắt trống rỗng của anh, tựa như cảm giác được mệt mỏi cùng bi thương của anh, tựa như thấy anh hàng đêm nằm ở trên giường mất ngủ …
Có một cơn đau theo lục phủ ngũ tạng vỡ ra, lan đến tứ chi. Nước mắt không có dấu hiệu nào thi nhau tuôn rơi.
Mục Thiên Dương thấy, đôi tay lau nước mắt cho cô, chạm phải gương mặt ấm áp của cô, phát hiện cô không giống như trong mộng bỗng dưng biến mất, không biến thành ánh sáng, cũng không biến thành làn khói, vẫn như cũ im lặng đứng ở nơi đó, tựa như cô đã đợi anh một vạn năm.
Tim anh hung hăng đập, mạnh mẽ ôm lấy cô: "Uyển Tình!"
"Uyển Tình …" Anh thống khổ thì thầm, đem cô càng ôm càng chặt, thật giống như không nhanh chóng ôm cô, cô sẽ biến mất.
Uyển Tình để mặc anh ôm, phản ứng không kịp.
Không biết qua bao lâu, Mục Thiên Dương cảm giác có người lôi kéo ống quần của mình. Anh sửng sốt, chậm rãi buông Uyển Tình ra, cúi đầu, thấy một đứa bé cơ hồ giống nhau như đúc với anh đang nhìn anh mong đợi - đôi mắt trong suốt lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, khuôn mặt trắng noãn phấn nộn, đang ôm búp bê vải …
Trong lòng anh run lên, hốc mắt ẩm ướt, chậm rãi ngồi xổm xuống, kích động hô: "Triển Nhan …" Đây là mộng! Là mộng! Uyển Tình tồn tại, Triển Nhan cũng tồn tại.
Anh chạm vào mặt Triển Nhan, Triển Nhan lại trốn phía sau Uyển Tình, ôm chân Uyển Tình, ló đầu ra chậm rãi thăm dò, tràn ngập cảnh giác cùng khiếp sợ nhìn anh.
Anh chấn kinh, đây không phải là mộng!
Anh ngẩng đầu nhìn Uyển Tình, há mồm muốn nói, lại phát hiện cổ họng đau đến khó chịu.
“Mẹ …” Đương Đương cũng đã đi tới, lôi kéo ống quần Uyển Tình, trốn tránh Mục Thiên Dương, "Đây là ai vậy a?"
Uyển Tình phục hồi tinh thần lại, nước mắt rơi như mưa. Cô lấy tay lau lung tung vài cái, nhìn Mục Thiên Dương không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thiên Tuyết tránh ở ngoài cửa, thấy cô hoàn hồn, chỉ vào bếp nói : "Lửa lửa lửa. ... " Nếu không tắt lửa, thật sự sẽ gây ra hỏa hoạn!
Uyển Tình vội vàng tắt bếp, lôi kéo đứa bé đi ra ngoài. Cô không kịp hỏi hoặc là chất vấn Thiên Tuyết, nói năng lộn xộn: "Tớ … tớ đi trước! Nem rán đã làm xong, cậu tự gói rồi rán lên đi!"
Thiên Tuyết nhìn cô rời đi, nói với Mục Thiên Dương: "Anh không đuổi theo à?"
Mục Thiên Dương mạnh mẽ đứng lên, đi nhanh ra ngoài đuổi theo.
Uyển Tình đã vào thang máy, anh theo bên kia thang máy đi xuống, đã gặp cô dắt đứa bé đi ra tiểu khu. Anh đứng trong chốc lát, nhìn hai đứa bé đến ngây người, sau đó mới vội vàng quýnh lên chạy theo. Đi ra cửa, nhìn xe của mình đậu ở trên đường, anh lên xe, dập mạnh cửa, sau đó nhấn ga, lập tức xuất phát.
Rốt cục, ô tô chậm chạp đuổi kịp mẹ con ba người.
Uyển Tình nghiêng đầu nhìn qua tủ kính thủy tinh của cửa hang thì thấy anh, lôi kéo đứa bé càng chạy càng nhanh.
"Mẹ ... " Đinh Đinh ngã một cái, sốt ruột kêu cô: "Đinh Đinh đi không nổi"
"Nga, mẹ sai lầm rồi!" Uyển Tình vội vàng dừng lại, ngồi xổm xuống phủi váy của cô bé "Ngã có đau hay không?"
Đinh Đinh lắc đầu, quay đầu nhìn trên đường.
Uyển Tình cũng nhìn sang, thấy Mục Thiên Dương xuống xe đi tới, gấp đến độ muốn khóc.
Mục Thiên Dương đi tới nơi cách cô vài bước thì dừng lại, hai người giằng co vài khắc đồng hồ, cô thấy anh bất động thì vội vàng đứng lên, mang theo hai đứa bé tiếp tục đi về phía trước.
Mục Thiên Dương yên lặng đi theo sau, thủy chung đi theo, thủy chung cách cô một khoảng.
Cô trong lòng phiền chán không thôi, không biết nên làm cái gì bây giờ, nhìn thấy xe taxi chạy nhanh quá, vội vàng tìm kiếm bảng hiệu trạm xe buýt.
Mục Thiên Dương nhìn động tác mê mang của cô, tựa hồ đã hiểu được cô đang muốn làm gì, vội vàng đi qua.
Uyển Tình lui về phía sau, hai tay gắt gao nắm lấy đứa bé. Hai đứa bé tựa hồ cũng cảm nhận cảm xúc của cô, đều tránh ở sau chân cô, nhìn lén Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương vươn tay, muốn chạm vào người cô, lại sợ dọa đến cô. Anh nghẹn ngào nói: "Anh, anh đưa em … Anh đưa em … " Anh khẩn thiết giống như một đứa bé, sợ hãi cô cự tuyệt.
Uyển Tình nghe được thanh âm của anh, cảm giác tan nát cõi lòng. Cô chậm rãi gật đầu, Mục Thiên Dương vui vẻ, nhìn hai đứa bé: "Anh … anh giúp em ôm đứa bé nhé?"
Hai đứa bé vừa nghe, đều trốn phía sau Uyển Tình.
Uyển Tình cúi đầu, rơi xuống một giọt lệ, đem Đương Đương lôi ra, nói với con trai: "Để chú ôm con đi."
Chú. . . . . .
Mục Thiên Dương đầu óc ong ong, thiếu chút nữa không đứng vững. Anh vươn tay, đem Đương Đương ôm lấy, nói với Uyển Tình: "Em đi phía trước đi." Anh muốn nhìn cô thật nhiều, cho dù là bóng dáng cũng tốt; anh muốn xem qua nơi ở của cô, xem cô có ổn không, không cho cô chạy trốn; anh sợ hãi cô đi phía sau, anh vừa quay đầu lại, cô sẽ không còn ở đó …
Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, xoay người đi về phía ô tô của anh.
Mở cửa xe, Mục Thiên Dương trước hết để cho cô cùng Đinh Đinh lên xe, sau đó đem Đương Đương bỏ vào, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, si ngốc nhìn một trận, mới thối lui thân mình đóng cửa lại, đến phía trước đi lái xe.
Hai tay của anh run run, lái xe chạy thật chậm. Anh sợ, sợ đoạn đường này mau chóng kết thúc. Anh không có hỏi cô cư ngụ ở đâu, như là hiểu rõ, chậm rãi lái xe chạy đến nhà cô.
Uyển Tình mang theo đứa bé xuống xe, muốn nói cám ơn, lại nói không được, vội vàng trực tiếp rời đi.
Mục Thiên Dương theo sau, nhắm mắt theo đuôi. Uyển Tình quay đầu nhìn thoáng qua, đi nhanh về phía trước. Tới cửa nhà, anh cũng đã đến. Cô kích động mở cửa, hai đứa bé quay đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, né tránh chạy nhanh vào.
Uyển Tình đi vào, vừa định đóng cửa, Mục Thiên Dương đi tới, tay cô dừng lại.
Mục Thiên Dương đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn cô, vươn tay cầm tay cô, sau đó lách người đi vào. Đóng cửa lại, anh vẫn nhìn cô như cũ. Uyển Tình cúi đầu, giật giật tay, muốn rút ra.
Anh không chịu thả, phát hiện cô giật lợi hại, vội vàng đem cô ôm vào lòng, sau đó nâng đầu cô lên hôn xuống.
"Không … " Uyển Tình gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đẩy anh ra.
Thân mình anh run lên một cái, cuống quýt thối lui, chậm rãi nói: "Ôm, thật có lỗi … Anh … Anh …" Anh rất nhớ em. Anh muốn nói, lại nói không được!
Uyển Tình xoay người, cúi mặt hít sâu một hơi, sau đó xoay người mở cửa, làm ra tư thế tiễn khách.
Mục Thiên Dương như bị sét đánh, thống khổ muôn vàn hỏi: "Em đuổi anh đi? Em …" Em có biết hay không anh đang đợi em, chờ em! Anh quay đầu nhìn đứa bé đang tránh sau cánh cửa phòng ngủ, hỏi, "Đứa bé …"
"Anh đã có Trâu Tranh!" Uyển Tình kích động đánh gãy lời nói của anh, sợ hãi anh hỏi đến. Nếu anh hỏi, cô không biết giấu giếm như thế nào! Một lát sau, cô nói: "Mà tôi … Cũng đã kết hôn rồi …"
Thân mình Mục Thiên Dương nhoáng lên một cái, hai mắt hiện lên thống khổ cùng khiếp sợ. Một lát sau, anh lại nhìn thoáng qua đứa bé, xoay người chạy nhanh, trốn ra khỏi nơi này.
Cô kết hôn, kết hôn rồi …
Như vậy là sao?! Là sao? !
Uyển Tình đóng phanh cửa lại, dựa trên cửa, sau đó trượt chân trên mặt đất, ôm đùi khóc lớn.
Uyển Tình trợn to mắt, không thể động đậy. Cô nhìn anh, dung mạo vẫn giống như vài năm trước đây, lại phát hiện lông mày anh cau chặt lại, tựa như phiền não nhiều đến nỗi không có giãn ra. Cô nhìn đôi mắt trống rỗng của anh, tựa như cảm giác được mệt mỏi cùng bi thương của anh, tựa như thấy anh hàng đêm nằm ở trên giường mất ngủ …
Có một cơn đau theo lục phủ ngũ tạng vỡ ra, lan đến tứ chi. Nước mắt không có dấu hiệu nào thi nhau tuôn rơi.
Mục Thiên Dương thấy, đôi tay lau nước mắt cho cô, chạm phải gương mặt ấm áp của cô, phát hiện cô không giống như trong mộng bỗng dưng biến mất, không biến thành ánh sáng, cũng không biến thành làn khói, vẫn như cũ im lặng đứng ở nơi đó, tựa như cô đã đợi anh một vạn năm.
Tim anh hung hăng đập, mạnh mẽ ôm lấy cô: "Uyển Tình!"
"Uyển Tình …" Anh thống khổ thì thầm, đem cô càng ôm càng chặt, thật giống như không nhanh chóng ôm cô, cô sẽ biến mất.
Uyển Tình để mặc anh ôm, phản ứng không kịp.
Không biết qua bao lâu, Mục Thiên Dương cảm giác có người lôi kéo ống quần của mình. Anh sửng sốt, chậm rãi buông Uyển Tình ra, cúi đầu, thấy một đứa bé cơ hồ giống nhau như đúc với anh đang nhìn anh mong đợi - đôi mắt trong suốt lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, khuôn mặt trắng noãn phấn nộn, đang ôm búp bê vải …
Trong lòng anh run lên, hốc mắt ẩm ướt, chậm rãi ngồi xổm xuống, kích động hô: "Triển Nhan …" Đây là mộng! Là mộng! Uyển Tình tồn tại, Triển Nhan cũng tồn tại.
Anh chạm vào mặt Triển Nhan, Triển Nhan lại trốn phía sau Uyển Tình, ôm chân Uyển Tình, ló đầu ra chậm rãi thăm dò, tràn ngập cảnh giác cùng khiếp sợ nhìn anh.
Anh chấn kinh, đây không phải là mộng!
Anh ngẩng đầu nhìn Uyển Tình, há mồm muốn nói, lại phát hiện cổ họng đau đến khó chịu.
“Mẹ …” Đương Đương cũng đã đi tới, lôi kéo ống quần Uyển Tình, trốn tránh Mục Thiên Dương, "Đây là ai vậy a?"
Uyển Tình phục hồi tinh thần lại, nước mắt rơi như mưa. Cô lấy tay lau lung tung vài cái, nhìn Mục Thiên Dương không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thiên Tuyết tránh ở ngoài cửa, thấy cô hoàn hồn, chỉ vào bếp nói : "Lửa lửa lửa. ... " Nếu không tắt lửa, thật sự sẽ gây ra hỏa hoạn!
Uyển Tình vội vàng tắt bếp, lôi kéo đứa bé đi ra ngoài. Cô không kịp hỏi hoặc là chất vấn Thiên Tuyết, nói năng lộn xộn: "Tớ … tớ đi trước! Nem rán đã làm xong, cậu tự gói rồi rán lên đi!"
Thiên Tuyết nhìn cô rời đi, nói với Mục Thiên Dương: "Anh không đuổi theo à?"
Mục Thiên Dương mạnh mẽ đứng lên, đi nhanh ra ngoài đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uyển Tình đã vào thang máy, anh theo bên kia thang máy đi xuống, đã gặp cô dắt đứa bé đi ra tiểu khu. Anh đứng trong chốc lát, nhìn hai đứa bé đến ngây người, sau đó mới vội vàng quýnh lên chạy theo. Đi ra cửa, nhìn xe của mình đậu ở trên đường, anh lên xe, dập mạnh cửa, sau đó nhấn ga, lập tức xuất phát.
Rốt cục, ô tô chậm chạp đuổi kịp mẹ con ba người.
Uyển Tình nghiêng đầu nhìn qua tủ kính thủy tinh của cửa hang thì thấy anh, lôi kéo đứa bé càng chạy càng nhanh.
"Mẹ ... " Đinh Đinh ngã một cái, sốt ruột kêu cô: "Đinh Đinh đi không nổi"
"Nga, mẹ sai lầm rồi!" Uyển Tình vội vàng dừng lại, ngồi xổm xuống phủi váy của cô bé "Ngã có đau hay không?"
Đinh Đinh lắc đầu, quay đầu nhìn trên đường.
Uyển Tình cũng nhìn sang, thấy Mục Thiên Dương xuống xe đi tới, gấp đến độ muốn khóc.
Mục Thiên Dương đi tới nơi cách cô vài bước thì dừng lại, hai người giằng co vài khắc đồng hồ, cô thấy anh bất động thì vội vàng đứng lên, mang theo hai đứa bé tiếp tục đi về phía trước.
Mục Thiên Dương yên lặng đi theo sau, thủy chung đi theo, thủy chung cách cô một khoảng.
Cô trong lòng phiền chán không thôi, không biết nên làm cái gì bây giờ, nhìn thấy xe taxi chạy nhanh quá, vội vàng tìm kiếm bảng hiệu trạm xe buýt.
Mục Thiên Dương nhìn động tác mê mang của cô, tựa hồ đã hiểu được cô đang muốn làm gì, vội vàng đi qua.
Uyển Tình lui về phía sau, hai tay gắt gao nắm lấy đứa bé. Hai đứa bé tựa hồ cũng cảm nhận cảm xúc của cô, đều tránh ở sau chân cô, nhìn lén Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương vươn tay, muốn chạm vào người cô, lại sợ dọa đến cô. Anh nghẹn ngào nói: "Anh, anh đưa em … Anh đưa em … " Anh khẩn thiết giống như một đứa bé, sợ hãi cô cự tuyệt.
Uyển Tình nghe được thanh âm của anh, cảm giác tan nát cõi lòng. Cô chậm rãi gật đầu, Mục Thiên Dương vui vẻ, nhìn hai đứa bé: "Anh … anh giúp em ôm đứa bé nhé?"
Hai đứa bé vừa nghe, đều trốn phía sau Uyển Tình.
Uyển Tình cúi đầu, rơi xuống một giọt lệ, đem Đương Đương lôi ra, nói với con trai: "Để chú ôm con đi."
Chú. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Thiên Dương đầu óc ong ong, thiếu chút nữa không đứng vững. Anh vươn tay, đem Đương Đương ôm lấy, nói với Uyển Tình: "Em đi phía trước đi." Anh muốn nhìn cô thật nhiều, cho dù là bóng dáng cũng tốt; anh muốn xem qua nơi ở của cô, xem cô có ổn không, không cho cô chạy trốn; anh sợ hãi cô đi phía sau, anh vừa quay đầu lại, cô sẽ không còn ở đó …
Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, xoay người đi về phía ô tô của anh.
Mở cửa xe, Mục Thiên Dương trước hết để cho cô cùng Đinh Đinh lên xe, sau đó đem Đương Đương bỏ vào, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, si ngốc nhìn một trận, mới thối lui thân mình đóng cửa lại, đến phía trước đi lái xe.
Hai tay của anh run run, lái xe chạy thật chậm. Anh sợ, sợ đoạn đường này mau chóng kết thúc. Anh không có hỏi cô cư ngụ ở đâu, như là hiểu rõ, chậm rãi lái xe chạy đến nhà cô.
Uyển Tình mang theo đứa bé xuống xe, muốn nói cám ơn, lại nói không được, vội vàng trực tiếp rời đi.
Mục Thiên Dương theo sau, nhắm mắt theo đuôi. Uyển Tình quay đầu nhìn thoáng qua, đi nhanh về phía trước. Tới cửa nhà, anh cũng đã đến. Cô kích động mở cửa, hai đứa bé quay đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, né tránh chạy nhanh vào.
Uyển Tình đi vào, vừa định đóng cửa, Mục Thiên Dương đi tới, tay cô dừng lại.
Mục Thiên Dương đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn cô, vươn tay cầm tay cô, sau đó lách người đi vào. Đóng cửa lại, anh vẫn nhìn cô như cũ. Uyển Tình cúi đầu, giật giật tay, muốn rút ra.
Anh không chịu thả, phát hiện cô giật lợi hại, vội vàng đem cô ôm vào lòng, sau đó nâng đầu cô lên hôn xuống.
"Không … " Uyển Tình gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đẩy anh ra.
Thân mình anh run lên một cái, cuống quýt thối lui, chậm rãi nói: "Ôm, thật có lỗi … Anh … Anh …" Anh rất nhớ em. Anh muốn nói, lại nói không được!
Uyển Tình xoay người, cúi mặt hít sâu một hơi, sau đó xoay người mở cửa, làm ra tư thế tiễn khách.
Mục Thiên Dương như bị sét đánh, thống khổ muôn vàn hỏi: "Em đuổi anh đi? Em …" Em có biết hay không anh đang đợi em, chờ em! Anh quay đầu nhìn đứa bé đang tránh sau cánh cửa phòng ngủ, hỏi, "Đứa bé …"
"Anh đã có Trâu Tranh!" Uyển Tình kích động đánh gãy lời nói của anh, sợ hãi anh hỏi đến. Nếu anh hỏi, cô không biết giấu giếm như thế nào! Một lát sau, cô nói: "Mà tôi … Cũng đã kết hôn rồi …"
Thân mình Mục Thiên Dương nhoáng lên một cái, hai mắt hiện lên thống khổ cùng khiếp sợ. Một lát sau, anh lại nhìn thoáng qua đứa bé, xoay người chạy nhanh, trốn ra khỏi nơi này.
Cô kết hôn, kết hôn rồi …
Như vậy là sao?! Là sao? !
Uyển Tình đóng phanh cửa lại, dựa trên cửa, sau đó trượt chân trên mặt đất, ôm đùi khóc lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro